CHƯƠNG
Chu Cao Tuấn hết cách, kéo luôn Tống Hân Nghiên từ phòng thí nghiệm ra: “Chúng ta đã báo đủ người với bên kia từ trước rồi, hôm nay đột nhiên thiếu một người thì sẽ rất khó ăn nói. Bây giờ bộ phận nghiên cứu cũng không có cô gái nào, cô đi với tôi một chuyến nhé.”
Tống Hân Nghiên tỏ vẻ khó xử: “Nhưng tôi không biết xã giao.”
Hơn nữa, khi tới đây phỏng vấn cô cũng từng nói rằng mình không thích xã giao.
“Không sao, hễ có việc gì thì đã có tôi, cô góp cho đủ số là được.”
Anh ta nói tới đây, với tư cách là cấp dưới đủ tiêu chuẩn, Tống Hân Nghiên đành gật đầu đồng ý.
Địa điểm ăn cơm đặt tại một nhà hàng đặc biệt ở trung tâm thành phố.
Trước khi vào phòng riêng, bỗng dưng Chu Cao Tuấn hỏi: “Sức uống của cô thế nào?”
“Tôi rất ít xã giao, không uống được rượu.”
Chu Cao Tuấn nhíu mày, cười đùa: “Tôi biết công ty ‘Nghiên Mị’ lúc trước của cô, khá đỉnh đấy, em gái tôi đều dùng sản phẩm của mấy cô. Có thể phát triển công ty lớn thế này, cô nói cô không biết xã giao, tôi thật sự không tin nổi đâu.”
Tống Hân Nghiên bất đắc dĩ đáp: “Lúc trước chúng tôi phân công rõ ràng, xã giao thì có bộ phận PR, còn tôi chỉ cần phụ trách nghiên cứu sản phẩm là được.”
Chu Cao Tuấn không nói tin hay không nữa, mà mỉm cười nói: “Không sao đâu, trời sinh phụ nữ có ba phần tửu lượng. Đợi lát nữa lỡ như bắt cô uống thì cô cứ nghe tôi là được. Tôi bảo cô uống với ai thì hẵng uống, không cần lo mấy chuyện khác. Yên tâm, có tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ cô.”
Thấy dáng vẻ anh cả của anh ta, Tống Hân Nghiên khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới trước cửa phòng riêng.
Chu Cao Tuấn đẩy cửa bước vào.
Tiếng cười nói rộn rã trong phòng ập đến.
Đã có mười ba mười bốn người ngồi quanh trước bàn xoay to đùng, đều là đàn ông.
Rải rác vẫn còn bốn năm chỗ trống.
Người bên trong nhìn thấy Chu Cao Tuấn liền nhiệt tình chào hỏi: “Anh Chu, anh tới trễ rồi, phạt ba ly nhá!”
Chu Cao Tuấn vừa vào phòng riêng là như thể biến thành người khác vậy, khéo léo đẩy đưa từ chối: “Trễ gì mà trễ? Không phải vẫn chưa tới đông đủ à?”
Đám đông cười vui vẻ.
Có người thấy Tống Hân Nghiên đứng sau lưng Chu Cao Tuấn: “Chà, từ lúc nào mà anh Chu còn giấu người đẹp thế này. Nào nào nào, người đẹp tới chỗ anh ngồi nè.”
“Lão già đổ đốn nhà anh, người đẹp muốn ngồi thì cũng không tới lượt ngồi chỗ anh đâu.”
Chu Cao Tuấn chỉ vào mấy ông sếp ngồi kia, kiêu căng cảnh cáo: “Mấy tên cao lớn thô kệch các anh chú ý cho tôi, Hân Nghiên người ta là dựa vào thực lực để vào bộ phận nghiên cứu. Nếu dọa người ta chạy mất dép, ngày nào tôi cũng chạy tới bộ phận nghiên cứu trong công ty mấy anh để càm ràm đó.”
Người trong phòng cười đùa có chừng mực.
Chu Cao Tuấn tranh thủ nói nhỏ với Tống Hân Nghiên: “Mấy người ngồi đây đều là đại diện các công ty mỹ phẩm, không cần lo, cũng đừng đắc tội là được.”
Tống Hân Nghiên gật đầu.