CHƯƠNG
Phụ nữ say rượu đúng là không thể nói lý được.
Tưởng Tử Hàn không chịu nổi nữa, đưa một ngón tay vào trong miệng cô rồi khẽ dùng lực ấn xuống cuống lưỡi cô.
“Ọe…”
Tống Hân Nghiên nôn khan tới mức dạ dày như thắt lại, giờ lại đột nhiên co rút mạnh, lập tức nôn hết ra.
Cuối cùng cũng nôn tới mức bụng rỗng tuếch, Tống Hân Nghiên đã mệt mỏi tới mức không còn ý thức nữa rồi.
Tưởng Tử Hàn ôm cô vào trong lòng trước khi cô ngã xuống đất.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, anh vừa tức giận vừa bất lực: “Không biết uống mà còn dám liều mình, lần sau còn tìm chết thêm lần nữa thử xem!”
Mắng thì mắng vậy thôi, chứ mắng xong lại cẩn thận ôm chặt cô rồi đi ra bên ngoài.
Lúc Tống Hân Nghiên tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau.
Nhìn trần nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ một lúc, cô mới nhận ra đây là phòng mình.
Tối hôm qua cô uống ba ly rượu đầu tiên đã hỏng việc rồi, cũng không biết rốt cuộc Tưởng Tử Hàn có làm khó Chu Cao Tuấn hay không.
Cô ôm cái đầu choáng váng nặng nề đi ra khỏi phòng.
Dạ Vũ Đình đang ở dưới tầng chuẩn bị tập luyện phục hồi chức năng, nhìn thấy cô ngay lập tức: “Tỉnh rồi à? Đầu còn đau không?”
Mặt Tống Hân Nghiên là vẻ tái nhợt sau cơn say: “Vẫn ổn, có hơi choáng thôi.”
“Anh cho người nấu cháo và canh giải rượu cho em đấy, ăn vào là đỡ thôi.”
Dạ Vũ Đình nói xong liền giương giọng dặn người hầu bê cháo bê canh lên.
Tống Hân Nghiên bóp đầu đi xuống tầng: “Tối hôm qua em về thế nào vậy?”
“Giám đốc Chu và phó tổng giám đốc Đường của em đưa em về đấy.” Dạ Vũ Đình yêu chiều nói: “Bọn họ không biết em dính chút rượu là say, lúc đưa em về còn xin lỗi nữa…”
Tống Hân Nghiên nghe thấy tên của Đường Vũ Diệp thì sững sờ.
Xem ra cuối cùng giám đốc Chu còn cố ý gọi phó tổng giám đốc Đường tới nữa.
Đầu đau rất khó chịu, cô ăn xong canh giải rượu với cháo rồi đi lên tầng ngủ tiếp.
Dạ Vũ Đình nhìn cô đi lên tầng.
Dạ Nhất đi lên: “Sếp, bên kia đã chuẩn bị gần xong rồi, cô Tống không ra ngoài thì phải làm thế nào đây ạ?”
Dạ Vũ Đình phất tay: “Thu dọn đi. Hân Nghiên cần nghỉ ngơi, đừng làm phiền tới cô ấy.”
“Vâng.” Dạ Nhất đáp, quay người lấy điện thoại ra gọi điện.
…
Trên tầng.
Tống Hân Nghiên nằm trên giường một lúc, lấy điện thoại ra: “Phó tổng giám đốc Đường, tối hôm qua… cảm ơn chị ạ.”