CHƯƠNG
Anh ta đã có thể tự mình đi lại trong nhà bằng nạng một cách vững vàng.
Tống Hân Nghiên thực sự vui mừng cho anh ta: “Tiến bộ rất nhiều đấy, chắc không lâu nữa là anh có thể tự do di chuyển rồi.”
Tới lúc đó, chắc cảm giác mắc nợ trong lòng cô mới có thể bớt đi một chút.
Dạ Vũ Đình thở hổn hển cười với Tống Hân Nghiên: “Vì em, anh cũng sẽ cố gắng để khôi phục lại bình thường càng sớm càng tốt.”
Mồ hôi trên trán trượt dài trên má.
Một số đi qua lông mày thật dày, chuẩn bị rơi vào trong mắt.
Tống Hân Nghiên cau mày, lấy khăn giấy ra lau cho anh ta theo bản năng.
Sau khi lau xong, Tống Hân Nghiên mới sực nhận ra, bỗng thấy hơi ngượng ngùng mà sững ra đó.
Dạ Vũ Đình khựng lại, nhưng đôi mắt ấm áp lại sáng ngời vô cùng.
Anh ta cảm động nói: “Hân Nghiên, cảm ơn em.”
Tống Hân Nghiên cười khan, không nói gì.
Dạ Vũ Đình cũng không để ý, nhìn quần áo Tống Hân Nghiên mặc rồi khen rằng: “Quần áo mới đẹp thật đấy.”
Nói xong lại có chút buồn bã: “Xin lỗi, bây giờ anh còn không thể cùng em đi dạo phố.”
Sự xấu hổ trong lòng Tống Hân Nghiên lập tức tan biến.
Cô cuộn khăn giấy trong tay ném vào thùng rác: “Không phải đi dạo phố đâu. Buổi chiều đi tập boxing, đổ mồ hôi nhễ nhại quá nên mới mua đại một bộ quần áo, tắm rửa thay quần áo xong mới về.”
Dạ Vũ Đình kinh ngạc: “Sao đột nhiên lại muốn tập boxing vậy?”
Tống Hân Nghiên che giấu chuyện xảy ra ngày hôm nay, bình thản nói: “Không có gì đâu, tập chơi thôi, để cơ thể khỏe mạnh ấy mà!”
Vẻ sâu xa lóe lên trong mắt Dạ Vũ Đình, anh ta nghiêm túc nói: “Có phải anh khiến em cảm thấy không an toàn không? Anh nhất định sẽ khôi phục lại bình thường sớm thôi. Hân Nghiên, sau này anh sẽ bảo vệ em.”
Tống Hân Nghiên mỉm cười với anh ta: “Vũ Đình, đừng luôn nghĩ về những gì anh muốn làm cho em. Không cần đâu, em không phải là một cô gái yếu đuối. Từ nhỏ tới lớn, em vẫn luôn tự lập, cũng đã quen với việc tự giải quyết những việc mình có thể giải quyết được, không nhờ tới người khác, anh như thế này sẽ khiến em cảm thấy khó chịu. Cho nên…”
“Anh hiểu rồi.”
Dạ Vũ Đình mỉm cười ấm áp yêu chiều nhìn cô: “Em yên tâm, sau này anh sẽ chú ý, sẽ cho em sự tự do tuyệt đối, anh sẽ không hạn chế em, khiến em khó xử khiến em không vui.”
Tống Hân Nghiên: “…”
Cô lặng lẽ thở dài.
Rõ ràng là cô không có ý đó.
Nhưng nhìn Dạ Vũ Đình có vẻ chắc chắn là như thế, cô cũng không biết phải giải thích như thế nào.