Chương
Tưởng thị, văn phòng tổng giám đốc.
Chúc Minh Đức cung kính đứng trước bàn làm việc của Tưởng Tử Hàn: “Dạ Khải Trạch bảo lãnh cô Tống ra ngoài. Ông ta sớm đã hoài nghi cái chết của Dương Liễu có nguyên nhân khác, vì vậy sớm đã dựa theo manh mối này điều tra.”
“Không phải Dạ Vũ Đình?” Tưởng Tử Hàn có chút ngoài ý muốn.
“Đúng vậy!” Chúc Minh Đức gật đầu, đáp: “Kỳ quái chính là ở đây, Dạ Vũ Đình lần này hình như không hành động quá nhiều, nhưng ba anh ta Dạ Khải Trạch lại làm rất nhiều việc vì cô Tống.”
Dừng lại một lát, anh ta vừa nhớ lại tình hình điều tra, vừa báo cáo: “Dạ Khải Trạch từ rất sớm đã lén cho người thay đổi thi thể của Dương Liễu, luôn cho người khám nghiệm tử thi lại. Liên tục vài lần, phát hiện thật sự có vấn đề. Loại thuốc Dương Liễu sử dụng, ban đầu khi khám nghiệm tử khi không rõ ràng, nhưng qua một đêm, nghe nói lúc họ lại cho người đi điều tra mới tra ra chút dấu vết. Sau đó liên tục vài ngày, Dạ Khải Trạch luôn cho người liên tục kiểm nghiệm, phát hiện thời gian người chết tử vong càng lâu, thành phần loại thuốc đó hiện ra trong máu càng rõ ràng…”
Nói xong những lời này, cơ thể Chúc Minh Đức căng thẳng, chờ đợi cơn bạo nộ của Tưởng Tử Hàn.
Mặc dù những chuyện này, Boss cũng sớm đã hoài nghi, sớm làm rồi, nhưng dù sao Boss và cậu Cố đều là bác sĩ, có độ nhanh nhạy về mặt này.
Nhưng không nghĩ tới là, Dạ Khải Trạch lại làm nhiều việc vì cô Tống như vậy.
Dù sao, tình huống ban đầu là: Tất cả mọi người nhà họ Dạ đều nhắm vào cô Tống.
Chúc Minh Đức lo lắng Boss vì bị Dạ Khải Trạch nhanh chân đoạt trước công lao mà tức giận.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Trong văn phòng yên tĩnh, Chúc Minh Đức ngoại trừ tiếng hít thở của bản thân thì không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì.
Anh ta ngạc nhiên ngẩng đầu.
Boss nhà mình sắc mặt bình tĩnh, không có chút cảm xúc dư thừa nào.
Cho nên, ông chủ thế mà không tức giận?
Chúc Minh Đức mê mang không hiểu.
“Ừ.”
Im lặng cả nửa phút, Tưởng Tử Hàn mới nhàn nhạt đáp một tiếng.
Chúc Minh Đức chợt thở phào một hơi, mừng rỡ sống sót sau tai nạn bỏ chạy.
Cửa phòng làm việc khép lại, tay cầm bút của Tưởng Tử Hàn chợt siết chặt.
Ở thủ đô này, anh trước nay chưa từng đặt nhà họ Dạ vào trong mắt.
Bây giờ xem ra, hai cha con này không thể xem thường.
…
Biệt thự Lộc Hồ.
Tống Hân Nghiên tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ xuống lầu.
Dạ Vũ Đình ngồi trên xe lăn vẫy tay với cô: “Mau đến đây, mấy ngày nay ở trại tạm giam nhất định ăn không ngon ngủ không yên. Anh kêu Irene làm cả bàn thức ăn em thích.”
Thức ăn nóng hổi đầy cả bàn.
Còn chưa đến gần đã ngửi thấy hương thơm cay nồng, rất kích thích vị giác.