Chương
Ở trường mẫu giáo cũng rất im lặng, cũng chả chơi với những đứa trẻ khác.
Nhưng ai ngờ lại nhẫn nại với cô em gái này đến vậy.
“Lão đại, cháu đang ngây người gì vậy?”
Bà cụ Lam liên tục gọi Tưởng Diệc Sâm hai lần, nhưng anh ta không đáp lại.
Tưởng Diệc Sâm lúc này mới hồi thần lại, mỉm cười: “Không có gì.”
Hai đứa nhóc tội nghiệp.
Rõ ràng có thể cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhưng ai bảo chúng sinh ra ở nhà họ Tưởng chứ.
Đừng trách bác cả quá độc ác, hãy trách ba mấy đứa động tác quá chậm, chưa xây dựng đủ giang sơn cho anh ta.
Đêm đó, Tưởng Tử Hàn ở lại nhà tổ.
Dỗ con gái ngủ xong, Chúc Minh Đức đã gửi thông tin và mạng lưới quan hệ của Ninh Bội vào điện thoại của anh.
Tưởng Tử Hàn nhanh chóng quét qua mắt nhìn một lượt, ra cho Chúc Minh Đức một mệnh lệnh: “Để mắt Dạ Như Tuyết, những loại thuốc đó rất có thể đến từ cô ta.”
“Vâng!”
…
Biệt thự Lộc Hồ.
Về đến nhà, Tống Hân Nghiên thay đổi hẳn vẻ uể oải, mệt mỏi khi ra ngoài, cô mỉm cười, có vẻ tâm trạng rất vui.
Dạ Vũ Đình cười đùa: “Có vẻ như em gặp mặt trò chuyện với anh Dương Minh và cô Khương rất vui nhỉ.”
Tống Hân Nghiên lại gật đầu lia lịa: “Không chỉ trò chuyện vui vẻ mà bữa ăn hôm nay còn có đột phá, bọn em tìm ra manh mối mới.”
Ánh mắt Dạ Vũ Đình khẽ lóe lên: “Manh mối gì?”
Tống Hân Nghiên giải thích ngắn gọn về khám phá mới của ngày hôm nay.
Trên mặt Dạ Vũ Đình loé qua một tia dị dạng.
Sau đó lại nhanh chóng thu lại, ngạc nhiên nói: “Vậy mà lại là Ninh Bội.”
Tống Hân Nghiên gật đầu: “Lần này cô ta nhắm vào em, có lẽ là vì chuyện lần trước.”
Dạ Vũ Đình tuy có suy nghĩ nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra ngoài.
Anh ta xoa đầu Tống Hân Nghiên: “Mấy ngày nay em chưa nghỉ ngơi tốt, bây giờ cuối cùng cũng tìm được chỗ đột phá rồi, có thể yên tâm nghỉ ngơi chút. Mau đi nghỉ ngơi đi, bất kể tra ra được gì, em đều phải giữ vững tinh thần để giải quyết.”
Tống Hân Nghiên cũng thực sự mệt rồi, cũng không gắng gượng nữa, nói tiếng ngủ ngon rồi lên lầu.
Sau khi Dạ Vũ Đình chắc chắn rằng Tống Hân Nghiên đã ngủ say, ngay lập tức đi ra ngoài, về nhà họ Dạ.
Cả nhà họ Dạ đều nghỉ ngơi rồi.
Dạ Vũ Đình trực tiếp đẩy cửa phòng Dạ Như Tuyết.
Nhìn thấy anh ba đứng thẳng ở cửa, Dạ Như Tuyết kinh ngạc bật dậy từ trên giường: “Anh ba, sao anh lại đột ngột trở về thế?”