Tống Hân Nghiên nhìn về phía Tưởng Tử Hàn, niềm vui trong lòng nhanh chóng lắng xuống.
Nếu Tưởng Minh Trúc thật sự là con gái cô, vậy không phải Tưởng Tử Hàn chính là người đàn ông năm đó sao…
Hồi ức đó không hề tốt chút nào cả.
Cố Vũ Tùng vẫn luôn ở khoa giám định trông chừng.
Kết quả giám định vừa ra ngoài là vào tay anh ta ngay lập tức.
Nhìn qua một cái, anh ta lập tức vừa chấn động vừa thảng thốt, sững sờ ngay tại chỗ.
“Má ơi! Không phải người một nhà không vào chung một cửa! Mình chỉ tiện mồm nói ra một câu thôi mà, có cần cẩu huyết như vậy không chứ?”
Tại sao Minh Trúc lại được sinh ra, đến anh Hàn còn không nói rõ được.
Nhưng từ những chuyện quá khứ mà Tống Hân Nghiên nhớ lại sau khi thôi miên có thể thấy, chuyện năm đó nhìn thế nào cũng vô cùng cẩu huyết và ngược tâm.
Giờ chân tướng này lộ ra, cuộc hôn nhân của Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên có lẽ sẽ trải qua một cơn địa chấn đây.
Cố Vũ Tùng lấy lại tinh thần, cố ép những suy nghĩ linh tinh trong lòng xuống, vội vàng ra khỏi khoa giám định, lấy điện thoại ra gọi cho Tưởng Tử Hàn.
“Tút…”
Tiếng tút mới vang lên một nửa thì đã bị đứt ngang.
Có người ở phía sau cướp mất điện thoại của anh ta rồi cúp máy.
Cố Vũ Tùng tức giận: “Là đứa nào muốn…”
Quay đầu lại nhìn thấy người đến, anh ta lập tức sững người: “Là anh sao?”
“Cố Vũ Tùng, lâu rồi không gặp!”
…
Trong phòng bệnh.
Tưởng Minh Trúc đã tỉnh lại.
Cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô véo mũi cô nhóc đầy cưng chiều: “Cuối cùng cũng chịu tỉnh lại rồi đó hả, làm ba mẹ sợ muốn chết.”
Cô nhóc yếu ớt mấp máy cái miệng nhỏ xinh: “Lo lắng vớ vẩn, tôi chỉ bị ngã một chút thôi, còn lâu mới có chuyện.”
Tống Hân Nghiên sầm mặt xuống, giả vờ tức giận: “Rách cả đầu ra như thế, còn mất bao nhiêu là máu, còn định thế nào mới là có chuyện đây hả?”
“Tôi cũng đâu cố ý.” Cô nhóc lầu bầu.
Khuôn mặt nhỏ của cô bé không còn xanh xao nữa, nhưng cơ thể thì vẫn còn yếu.
Nhìn thấy dáng vẻ chột dạ, ngoan ngoãn của cô bé, Tống Hân Nghiên vô cùng đau lòng: “Nói cho mẹ biết con muốn ăn gì, mẹ làm cho con ăn?”
“Cô nấu khó ăn như vậy, còn lâu tôi mới thèm.”
“Tưởng Minh Trúc!”
Hai người cười đùa với nhau cứ như thể bên cạnh không có ai.
Một lớn, một nhỏ, một người xinh đẹp tỏa sáng, một người ngoan ngoãn đáng yêu.
Vốn dĩ hai người trông hơi giống nhau một chút thôi, nhưng lúc cười lên lại giống một cách thần kỳ, lúm đồng tiền trên má đều phát sáng lấp lánh, cứ như được đúc ra từ một khuôn.
Tưởng Tử Hàn nghĩ ngợi mông lung, nghĩ đến việc có thể đã có kết quả giám định, liền lấy điện thoại gọi cho Cố Vũ Tùng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên ngoài phòng bệnh.
Tưởng Tử Hàn ngắt điện thoại, đi tới đẩy cửa phòng ra: “Sao không vào? Đưa kết quả đây.”
Khuôn mặt Cố Vũ Tùng đơ ra trong một giây rất nhanh rồi nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên: “Thấy Minh Trúc tỉnh lại rồi nên muốn để thời gian cho ba người nhà anh ở riêng với nhau.”
Anh ta đưa kết quả giám định ra.
Tưởng Tử Hàn nhận lấy, nhìn lướt qua một chút, vẻ mặt nghiêm hờ hững thoáng qua chút thất vọng.
Tống Hân Nghiên đi tới, nhìn thấy câu cuối cùng: “Trái với quy luật di truyền (loại trừ những nhân tố đột biến)”, cô vừa thất vọng vừa thở phào một hơi.
Cô đặt tay mình vào tay của Tưởng Tử Hàn, mười ngón tay đan lấy nhau: “Kết quả này vốn dĩ đã nằm trong dự liệu rồi, không có gì quá bất ngờ cả.
Cho dù Minh Trúc có phải là do em sinh ra hay không thì trong lòng em nó cũng là con gái ruột của em.
Bất kể là ở đâu hay khi nào thì đều sẽ giống như hôm qua, chỉ cần con bé cần em thì em sẽ luôn có mặt.”
Nói xong, cô chớp mắt tinh nghịch: “Đương nhiên, con bé vĩnh viễn không bao giờ cần em thì mới tốt.”
Ánh mắt Tưởng Tử Hàn thoáng hiện vẻ dịu dàng, nắm chặt bàn tay nhỏ mềm mại của cô.
Vẫn là do anh nghĩ nhiều rồi.
Điện thoại của Cố Vũ Tùng vang lên.
Mặt anh ta tái đi, vội vàng nhìn sang chỗ khác, tránh ánh mắt của Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên rồi mới nhận điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại.
“Anh Hàn, chị dâu, trong nhà tôi còn một chút chuyện phải xử lý, không làm phiền mọi người nữa.”
Anh ta để lại một câu rồi hốt hoảng bỏ đi, nhưng đến khi nắm tay nắm cửa thì lại chợt dừng lại.
Cố Vũ Tùng quay đầu, cánh tay đang nắm tay nắm cửa vô thức siết chặt: “Anh Hàn, mặc dù chị dâu và Minh Trúc không có mối quan hệ huyết thống nhưng trong hàng nghìn hàng vạn người cũng không có mấy người có nhóm máu RH-, vậy mà bọn họ lại có duyên thành người một nhà, đây chính là duyên phận.”
Anh ta dừng lại một lát rồi lại nói: “Đứa con kia của chị dâu… tôi sẽ tiếp tục giúp anh tìm kiếm.
Anh… đừng sốt ruột.”
Tống Hân Nghiên cười nhạt: “Tôi không sốt ruột đâu, chuyện năm đó….
Có tìm được hay không thì cứ xem duyên phận đi vậy.”
Cố Vũ Tùng gượng cười một tiếng rồi cứng ngắc quay người lại, vội vàng bỏ đi.
Tưởng Tử Hàn chau mày như đang suy nghĩ gì đó.
…
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Cố Vũ Tùng không về nhà mà đi thẳng tới một khách sạn gần đó.
Vừa mở cửa phòng thì một cánh tay từ trong phòng đã thò ra, kéo anh ta vào trong.
Hai người mặc áo đen từ sau cánh cửa đi ra, lập tức khống chế anh ta.
Một người trong số đó thò tay lấy điện thoại của anh ta ra, tìm phần ghi âm, ấn phát.
Đoạn đối thoại vừa rồi với Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên trong bệnh viện vang ra từ trong điện thoại.
Đoạn ghi âm phát xong, người mặc áo đen thả chiếc điện thoại xuống, một chân đá vào đầu gối của Cố Vũ Tùng.
Chân Cố Vũ Tùng mềm oặt, quỳ rạp xuống đất.
Một người trong số đó đi tới trước cửa một gian phòng được xây liền với căn phòng này, gõ cửa: “Cậu chủ.”
Cánh cửa phòng bật mở, một người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước ra.
Người đàn ông khoảng chừng tuổi, có năm sáu phần giống với Tưởng Tử Hàn.
Đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt hơi cụp xuống, khiến vẻ tuấn tú lộ ra vài phần thâm hiểm tàn độc.
Anh ta như một sứ giả đến từ địa ngục, khiến người khác có cảm giác cực kỳ không thoải mái.
Cố Vũ Tùng cắn răng nhẫn nhịn: “Anh Sâm.”
Người đến không phải là ai khác, chính là anh họ của Tưởng Tử Hàn, Tưởng Diệc Sâm.
Khác với thân phận con riêng của Tưởng Tử Hàn, anh ta là con vợ cả của nhà họ Tưởng.
Tưởng Diệc Sâm ngồi thoải mái trên chiếc ghế sofa trước mặt Cố Vũ Tùng, lấy một điếu thuốc ra nghịch trong tay.
“Làm xong xuôi rồi à?”
“Vâng.” Cố Vũ Tùng trả lời.
Anh ta dừng lại một chút rồi mới dè dặt thăm dò: “Nhưng mà tôi không hiểu lắm, vì sao phải giấu anh Hàn chuyện Tống Hân Nghiên chính là mẹ ruột của Tưởng Minh Trúc? Mặc dù nhà họ Tống ở Hải Thành cũng có chút thành tựu nhưng nói cho cùng cũng không đến đâu.
Tống Hân Nghiên cũng không phải là con ruột của nhà họ Tống, càng không có chút bối cảnh nào.
Chuyện cô ấy là mẹ ruột của Minh Trúc bị lộ ra ngoài, đứng từ phương diện nào cũng chỉ có lợi chứ không có hại cho anh hay cho nhà họ Tưởng, vì sao anh… Chẳng lẽ ngay từ trước anh Sâm đã biết Tống Hân Nghiên sinh Minh Trúc cho anh Hàn?”
Tưởng Diệc Sâm đang thờ ơ khẽ ngửi mùi thơm từ điếu thuốc: “Chuyện này cậu không cần biết.”
“Cũng đúng, dù sao đây cũng là chuyện trong nhà của nhà họ Tưởng.”
Cố Vũ Tùng cười tự giễu, nhìn về phía Tưởng Diệc Sâm: “Đây là lần đầu tiên trong đời tôi phản bội anh em của mình, chuyện anh muốn tôi che giấu, tôi đã làm đúng theo yêu cầu của anh rồi, bây giờ có phải là anh có thể buông tha cho người nhà của tôi rồi không?”
“Đương nhiên rồi.” Khóe miệng Tưởng Diệc Sâm nở một nụ cười lạnh lùng âm hiểm: “Tôi cũng không muốn làm kẻ thù của nhà họ Cố các cậu, dù sao nhiều hơn một người bạn cũng tốt hơn việc có thêm một kẻ thù.
Chỉ là…”
Anh ta cúi người, chống tay vào chân, nhìn Cố Vũ Tùng chằm chằm: “Tôi không tin cái miệng này của cậu lắm.”
Mặt Cố Vũ Tùng biến sắc, bỗng vùng lên giãy dụa: “Anh muốn làm…”
Còn chưa nói hết câu, một tên vệ sĩ đứng đằng sau anh ta nhận được ánh mắt ra hiệu của Tưởng Diệc Sâm bèn lập tức hành động, đá một cái vào lưng của anh ta.
Cố Vũ Tùng ngã nằm rạp xuống đất.
Vệ sĩ ấn chặt anh ta, cưỡng chế để tiêm cho anh ta một mũi thuốc.
Đôi mắt Cố Vũ Tùng như nứt ra, sức lực trong người lập tức bị rút sạch, không thể giằng co được nữa.
Anh ta phẫn uất trừng mắt nhìn Tưởng Diệc Sâm hai giây mới không cam lòng nhắm mắt lại..