Cho dù những hiện tượng bất thường trời mưa đỏ, mặt trời mọc đằng tây, thiên cẩu ăn mặt trăng… cùng xuất hiện cùng một lúc cũng không thể khiến người ta chấn động như tình cảnh diễn ra trước mặt lúc này.
Nhị thiếu gia vác nhị thiếu phu nhân về rồi!
Chính xác là vậy, dù cô nương được vác trên vai trông người thon thả nhẹ nhàng, khuôn mặt thanh tú không giống với Hình Hoan mà người nhà họ Triệu còn nhớ. Nhưng điệu bộ cúi gằm mặt, không phản kháng, không cựa quậy, vâng vâng dạ dạ cũng đủ để họ nhanh chóng nhận ra đó là nàng. Lẽ nào nhị thiếu phu nhân mất tích mấy hôm nay không phải là đi vụng trộm mà là đến cửa hàng tạo hình nổi tiếng nhất chốn kinh thành?
Chuyện khiến người ta không thể ngờ tới còn ở phía sau.
Nhị thiếu gia bước nhanh không ngừng nghỉ xông thẳng vào phòng, đóng cửa chốt khóa, vội vã đẩy nhị thiếu phu nhân lên giường, chàng bực bội xé toang bộ trang phục bó sát, bĩu môi, ánh mắt như đóng đinh lên người nhị thiếu phu nhân đang run bần bật co quắp trên giường, màu sắc ánh mắt ấy phát ra giống như muốn lột sạch quần áo trên người con gái ra.
Trên thực tế thì đúng là như vậy, chàng mất hết kiên nhẫn rít lên qua khóe miệng: “Cởi bộ đồ hở hang, không ra thể thống gì kia ra!”
“Úi!” Đám người hầu chen nhau bên ngoài hít thở thật sâu vào trong.
“Ơ…Đừng như vậy, bao nhiêu người nhìn thấy kia, thiếp xấu hổ lắm.” Hình Hoan chìa cánh tay yếu đuối với lấy cái chăn, quấn chặt lấy thân mình. Nàng giương đôi mắt như vô tội, tay chỉ về đám người đen ngòm bên cửa sổ.
Vĩnh An nhìn về phía nàng chỉ, hít thật sâu, cố giữ bình tĩnh, bước nhanh đến bên cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào từng khuôn mặt đang cứng lưỡi trơ mắt nhưng lại vô cùng háo hức, “Chán sống rồi hả? Cút hết cho ta!”
Rào rào, đám người tản ra, chỉ còn sót lại một tên nô gia phản ứng chậm chạp chưa kịp lẩn đi.
“Ngươi muốn bị viết thư từ hôn hả?” Vĩnh An trừng mắt nhìn hắn, tay chuẩn bị đóng cửa sổ lại.
“…” Nhị thiếu gia, ngài có cần phải đi soi gương lại không, chuyện đã đến mức này, giống điệu bộ dám viết thư từ hôn lắm sao? Tên nô gia cứng lưỡi, không dám nói những điều mình nghĩ trong lòng ra, đành cười ngô nghê. “Nhị thiếu gia, nô tài, nô tài chỉ muốn biết hôm nay ngài có muốn ăn bánh sủi cảo không? Hì hì.”
“Ăn em gái mi ý!” Chính là hắn, chính hắn là tên khốn nạn hôm đó đã rủa chàng biến thành mắt gà chọi.
“Vậy ngài cứ tiếp tục, hì hì, tiểu nhân xin cáo lui, tiện thể đóng cửa cho ngài.” Lần này tên nô gia phản ứng rất nhanh, vụt cái đã biến mất. Nhớ tới đứa em gái mới tám tuổi ở quê, hắn rất đau lòng, nghĩ rằng phải viết ngay về nhà một bức thư, để cha mẹ bảo vệ em gái kỹ vào, tránh để bị nhị thiếu gia ăn mất.
Đám người giải tán hết, nhưng cục tức trong lòng Triệu Vĩnh An vẫn chưa hết, nuốt không nổi mà chẳng nhổ ra được, cứ nghẹn ở cổ họng, nó luôn nhắc chàng rằng người con gái trước mắt kia to gan làm quậy, cắm cho chàng cái sừng rõ là chắc chắn! Còn chàng, cứ như một thằng ngốc tin tưởng nàng có cho chăn dê cũng không thể rời xa chàng.
Nỗi tức giận càng lúc càng sôi lên, chàng không nói gì, quay người đi, lôi từ sau tấm che giường một cái hòm trúc, vứt mạnh xuống trước mặt Hình Hoan.
“Thứ gì vậy?” Hình Hoan lui người lại phía sau. Thấy chàng không trả lời, nàng rướn người lên, lấy ra trong hòm hàng tập thư.
Trên mỗi phong bao đều ghi hai chữ “Từ hôn”
Số lượng quá nhiều, khiến nàng nhìn mà ngao ngán. Không hiểu nổi chàng hận nàng bao nhiêu, ghét nàng thế nào, mà ngày đêm viết nhiều thư từ hôn như thế này?
Nàng cắn chặt môi, không nói gì, lặng lẽ lấy những lá thư từ hôn đó ra, xếp lại ngay ngắn. Nàng cứ nghĩ rằng mình đã sớm chai lỳ với những cái này, nhưng… trong tim vẫn thấy chua chat, đắng nghẹn ở cổ họng, đôi mắt ướt khiến Hình Hoan hiểu rằng bản thân không kiên cường như mình vẫn tưởng.
“Đợi một lát!” Chàng liếc mắt sang, nhìn cái bóng dáng ở trên giường, trong khoảnh khắc ấy, sự im lặng của nàng như đâm mạnh vào trái tim chàng. Nhưng khi nhìn thấy bờ vai nàng hở lộ ra ngoài, mắt chàng bỗng căng ra.
“Có chuyện gì?” Nàng nhẫn nhịn bỏ qua tâm trạng của mình, dũng cảm ngước lên, chán nản nhìn thẳng mặt chàng.
“Màng thủ cung [] của nàng đâu?”
[] Màng trinh của con gái.
“… Từ trước đến nay thiếp chưa từng có.” Nàng lặng người đi, người đàn ông danh chính ngôn thuận sớm tối cùng nàng trong suốt hai năm trời, trước ngày hôm nay liệu đã từng liếc mắt để ý đến nàng một lần nào chưa?
“Hiểu Nhàn nói người con gái nào cũng có, sao nàng lại chưa từng có bao giờ?” Rõ ràng là Vĩnh An đã hiểu nhầm ý nàng, chàng nghĩ ngay từ đầu mình cưới phải đồ cũ!
“Mẹ thiếp chưa bao giờ đánh dấu cho thiếp!” Ánh mắt đó là gì nhỉ? Trước khi quen chàng ngày ngày nàng làm bạn với lũ dê, lẽ nào chăn dê cũng bị mất trinh tiết? Lời lẽ đay nghiệt, ánh mắt hà khắc, khiến nàng dường như mất kiểm soát, bực dọc đáp lại, tại sao thứ Quản Hiểu Nhàn có nàng cũng phải có. Trò chơi của người phú quý ấy nàng không chơi nổi!
Nghe vậy, chàng thở nhẹ, đôi lông mày vẫn chau lại, “Vậy nàng có quan hệ như thế nào với cái thằng quyên góp ngớ ngẩn ấy? Buổi tối hôm đó ai đã đưa nàng đi?” So với Nhậm Vạn Ngân thì chàng quan tâm hơn đến kẻ đã đưa nàng đi ngay trước mặt chàng. Dù không nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, dù không nghe rõ giọng của đối phương, nhưng Vĩnh An vẫn khẳng định rằng người đó không thể là Nhậm Vạn Ngân.
Người con gái trước mặt ngồi quay lưng về phía chàng, chàng không nhìn được nét mặt nàng nhưng vẫn cảm thấy rõ rằng cả thân hình nàng như cứng lại.
Hình Hoan mím chặt môi, tức giận vò xé đống thư từ hôn trong tay. Tên quan phóng hỏa đốt lửa dựa vào cái gì mà dám chất vấn một thảo dân thắp đèn như nàng? Chàng còn muốn nghe câu trả lời như thế nào? Hay tốt nhất nàng cứ từ từ nhận hết cả bảy tội nhà Phật, để chàng có đầy đủ lý do đuổi nàng đi, để chàng cưới nàng Hiểu Nhàn muội muội có dấu ấn hổ phách chết tiệt về làm vợ?
Vậy thì được, để nàng cho chàng toại nguyện! Dù sao cuộc hôn nhân không bình đẳng này khiến nàng quá mệt mỏi rồi, chàng sống cũng mệt rồi!
Nghĩ vậy, Hình Hoan mở tung chiếc hòm trúc ra, hai bàn tay nắm chặt, chân quỳ xuống, người thẳng lên, “Gian phu, đều là gian phu cả! Một người, hai người… tất cả đàn ông đều có liên quan đến thiếp! Lườm cái gì mà lườm, không ưng sao? Chàng có tư cách gì mà không ưng, thư từ hôn chàng viết cho thiếp đã đủ để từ thiếp đến kiếp sau, sau, sau, sau, sau nữa rồi. Thế nào gọi là “từ hôn đến kiếp sau, sau, sau, sau nữa” chàng có hiểu không? Có nghĩa là dù thiếp có chết đi, đầu thai, đầu thai lần nữa, rồi lại đầu thai, dù đầu thai mấy kiếp nữa cũng không cần phải hầu hạ chàng, gọi chàng là “tướng công” nữa…Hu!
Những lời bức xúc phát tiết ra ngoài được một nửa thì chợt Hình Hoan thấy eo mình như bị nắm chặt, khiến nàng phải rướn thẳng người ra, cố ngửa lên, cảm giác bị đè nén chợt ập tới khiến ngực nàng như tắc thở, một tiếng rên khẽ mềm mại đối nghịch hoàn toàn với những lời trước đó len ra từ kẽ họng. Khi nàng còn đang chưa kịp nói tiếp thì có cái gì đó mềm mịn đè lên môi nàng.
Theo bản năng nàng muốn nghiêng đầu né tránh, nhưng không kịp, những ngón tay nóng bỏng giữ chặt cằm dưới của nàng, khiến nàng không còn đường nào chạy thoát! Nàng bị đau, bất giác há miệng ra.
Không có gì cản trở, cái lưỡi ấm mềm của chàng chui vào không kiêng dè, quấy đảo liên tục, kèm theo đó là tiếng rên nhẹ phát ra từ khoang mũi chàng làm kích động mạnh đến mạch suy nghĩ của nàng. Hình Hoan như bị điểm huyệt, không biết phản kháng thế nào, càng không biết phải đáp lại ra sao, trong đầu lý trí bị hút chân không, nàng cứng đơ người ở đó.
Mãi đến khi, đống thư từ hôn bị chàng vung tay văng tung tóe xuống đất, Hình Hoan mới chợt định thần lại, “Buông ra…”
Nàng chống tay lên ngực chàng, cố tạo khoảng cách giữa hai người. Chàng thì không hề bị tác động, hai mắt nhắm lại, tạm thời buông tha cho đôi môi nàng, nhưng lại cắn vào vành tai nàng như muốn trừng phạt, kèm theo là hành động liếm nhẹ thoắt ẩn thoắt hiện, rồi tiếng mệnh lệnh như xuyên vào tai nàng, “Gọi tướng công!”
“…” Hàm răng trên nàng cắn chặt lấy môi dưới, trợn to hai mắt, ngoan cố không chịu mở miệng.
“Ta thu lại hết những thư từ hôn ban nãy, nghe lời ta, gọi tướng công đi!” Chàng nhắm mắt nhẹ nhàng nịnh, đầu lưỡi lướt nhẹ qua cổ nàng, cảm nhận sự run rẩy của nàng. Phản xạ cứng nhắc chỉ có với người tiếp xúc da thịt lần đầu của nàng ít nhiều bào mòn đi cục tức trong chàng.
“Thiếp không phải là đồ chơi của chàng!” Lúc bức bội thì dọa nàng thư từ hôn, khi có mục đích khác thì lũ lượt thu lại. Chàng định coi nàng là cái gì? Là con rối, không có tim không có phổi sao? Thu lại, ha, vậy những cái nhìn khinh miệt, ngược đãi và những nỗi ghen ghét nàng trước kia đâu rồi, cũng có thể thu hồi lại như thu hồi từng lá thư từ hôn sao?
“Ta biết, không có đồ chơi nào mà lại không nghe lời như thế này!” Nói xong, chàng lại một lần nữa ngậm chặt môi nàng, so với lúc nãy, càng rõ ý muốn xâm chiếm hơn.
Những ngón tay mềm của chàng trượt qua xương đòn của nàng, đến khi Hình Hoan kịp phản ứng lại thì chàng đã thành thục mở hết được cúc trên áo nàng.
Nàng kêu lên một tiếng kinh hãi, muốn vớ lấy cái chăn che lấp cơ thể.
Nhưng cánh tay nhanh chóng bị chàng gạt xuống, chàng nheo mắt, lặng lẽ tận hưởng cảnh tưởng đẹp đẽ trước mắt, rồi bỗng chàng hỏi như lời cảnh cáo: “Đã cho ai nhìn thế này chưa?”
“…” Nàng cắn môi nghiêng đầu, không thèm trả lời.
“Hình Hoan, ngừng chiến có được không? Đã đấu hai năm rồi, nàng không mệt sao?” Thấy vậy, chàng thở một hơi dài, giọng nghe mềm mại, có ý muốn thỏa hiệp.
Nhưng chính Vĩnh An cũng hiểu rằng, những lời nói ấy không có sức thuyết phục. Nói rằng cả hai đã đấu với nhau hai năm thà nói là chàng đã lãng phí tròn hai năm thì đúng hơn. Lúc nào cũng nhìn nàng với ánh mắt bất mãn, soi mói, nàng làm gì cũng cảm thấy không thuận mắt, chỉ vì ngay từ đầu cuộc hôn nhân này không theo ý chàng, giày vò nàng dường như là cách khiến chàng thoải mái hơn.
Chàng muốn nàng hiểu rằng dù nàng có mẫu thân che chở cũng không bao giờ có thể đi vào trái tim chàng.
Chính nàng đã khuấy động cuộc đời của chàng, hủy hoại hy vọng về nương tử tương lai của chàng, thậm chí… vô duyên vô cớ đeo gông cho chàng, làm hỏng chuyện lớn của chàng.
Nhưng mấy ngày hôm nay, không có nàng ở bên, chàng dần nhận ra rằng hóa ra bị bám riết cũng có thể trở thành một thói quen.
“Được.” Nàng mở to mắt nhìn chàng hồi lâu, bỗng thay đổi quyết tâm vừa nãy, đồng ý.
Sự chuyển đổi này ít nhiều khiến Vĩnh An không kịp trở tay, chàng cứ tưởng tiếp sau đó lại phải cố lên gân lên cốt để ép nàng đồng ý.
Nhưng niềm vui sướng không giữ được lâu, rất nhanh, nàng tiếp tục nói: “Hãy bảo cô nương bộ khoái thả Nhậm Vạn Ngân ra, hắn vô tội.” Nói thẳng ra, hắn đã bị nàng và đại sư lừa thê thảm lắm rồi, còn gặp phải nạn tù tội, nàng cũng là người có lương tâm.
“Đừng có được đằng chân lên đằng đầu! Nàng còn có tư cách đưa ra điều kiện nữa sao!” Câu nói của nàng lại thổi bùng lên sự tức giận trong chàng.
Chàng đứng thẳng dậy, bực mình vung tay nàng ra, tạo khoảng cách bất thường giữa hai người, lạnh lùng lườm nàng. Chàng nghi ngờ vừa rồi mình bị trúng tà! Sao lại bị nàng ta lôi cuốn!? Nàng ta là người không biết tốt xấu, không nên dành cho cái gì cả, hãy cứ giống như trước kia cố gắng mà đuổi nàng ta ra khỏi cuộc sống, không đuổi được thì coi như sống mà không có không khí.
Đóng sầm cánh cửa phía sau, Triệu Vĩnh An vẫn chưa thể nuốt được cục tức trong họng, mãi đến khi một ai đó không sợ chết tự mình đâm đầu vào mũi súng.
“Ý, nhị thiếu gia, nhanh vậy đã xong rồi sao?” Thảo nào nhị thiếu phu nhân vẫn hầm canh thận dê trắng cho nhị thiếu gia ăn, nhưng, thời gian thế này có vẻ ngắn quá.”
“Sao ngươi vẫn còn ở đây?” Ánh mắt nghi ngờ kia muốn cái gì?
“Ấy, chẳng phải nô tài hứa sẽ canh cửa cho nhị thiếu gia sao? Nhị thiếu gia, nô tài canh rất giỏi, hay ngài cứ vào tiếp tục…”
“Không – cần – nữa! Nhìn cô ta, ta không thèm muốn!” Để lời nói của mình tăng thêm tính đáng cậy, chàng quay lưng bước nhanh đi. Nhưng đi chưa được mấy bước, bất giác chàng dừng lại, “Tên nô gia kia… canh chặt vào cho ta, nếu nhị thiếu phu nhân còn mất tích lần nữa, thì các ngươi phải lấy mạng ra mà đền!”
“Vâng, vâng, vâng.” Nô gia mỉm cười nhận lệnh, tự dưng thấy cổ lành lạnh, cảm giác như đao đã treo sẵn ở đó.
Triệu Vĩnh An đi được vài bước, bỗng lại dừng lại, “Còn nữa, không cần biết các ngươi dùng cách nào, tóm lại phải nhanh chóng điều tra cho ta cô ta đã làm những gì, ngoài tên thương nhân ngu dốt kia, phải liệt kê đầy đủ cho ta danh sách tất cả những sinh vật giống đực đã lại gần cô ta!”
“Vâng, vâng, vâng!”
Nhị thiếu gia lại đi. Nô gia khẽ ngẩng đầu nhìn trộm, trong lòng thầm đếm, “Một, hai, ba”. Quả nhiên, khi hắn đếm thầm đến “ba”, nhị thiếu gia của hắn lại dừng lại. Lần này, trông bộ dạng của chàng ta rất ngượng ngùng, bối rối.
Ấp úng một lúc lâu, chàng mới miễn cưỡng nói một câu, “Chuẩn bị xe ngựa, bảo phu nhân thay xiêm y, theo ta đến nha môn.”