“Đi tìm thần y, nói với hắn rằng, Hình Hoan bị thương, ngay lập tức đến biệt vườn Triệu gia trang.”
Đó là câu nói đầu tiên vị đại thiếu gia bặt vô âm tín suốt hai năm nói sau khi trở về nhà, y kéo em trai, em dâu ra. Nghe rất bình tĩnh, dường như khung cảnh hỗn loạn trước mắt không liên quan gì đến y.
Nhưng chính sự quan tâm ân cần ấy lại khiến cho bầu không khí càng thêm sượng sùng.
Từ lúc Triệu Vĩnh An vén tấm rèm kiệu lên đến nay đã được một canh giờ, ba người ngồi ở những góc khác nhau trong phòng khách, chẳng ai nói gì. Không có cảnh tượng mừng vui anh em đoàn tụ, không có không khí náo nhiệt của đám tân hôn phu thê mới. Bầu không khí im lặng quá đỗi khiến đám gia nô không ai bảo ai mà cùng tránh xa.
“Trong hai người ai uống thuốc tiên?” Để so bì sự nhẫn nại với hai cao thủ mưu mô thì Vĩnh An không phải là đối thủ, cuối cùng, chàng không chịu được nữa, đành hỏi trước.
Đó là khả năng duy nhất mà chàng có thể nghĩ được, tận mắt chứng kiến người anh mất tích bấy lâu và người con gái của mình quyến luyến với nhay ngay trong kiệu, chàng không thể nghi ngờ chính mắt mình, nhưng chí ít cũng có thể tin chắc rằng một trong số họ có người đã uống nhầm phải thuốc tiên nên mới gây nên màn kịch hoang đường, ly kỳ như thế.
“Chuyện nói…” Chuyện nói thì dài lắm, Ngộ Sắc không muốn che giấu, nhưng bản thân cũng đang bị sốc mạnh nên y nhất thời không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Huynh đừng nói gì hết, để muội nói!” Hình Hoan vốn không dám thở mạnh trước mặt Vĩnh An, sau khi bỏ đi vài ngày, gan cũng to ra. Nàng quyết đoán cắt lời Ngộ Sắc, tư thế như một người con gái dám làm dám chịu, “Muội rất tỉnh táo, huynh cũng rất tỉnh táo, những gì chàng nhìn thấy là cảnh hai người vô cùng tỉnh táo đang, đang… đang ôm nhau. Hừm, đúng, chuyện là vậy.”
“Thế mà coi là giải thích sao? Nàng nghĩ rằng chỉ bằng một câu “Chuyện là vậy” là xong sao?” Giọng điệu cợt nhả đó khiến Vĩnh An không thể nào tưởng tượng nổi, giống như vốn chẳng có chuyện gì to tát cả, mọi người về ngủ một giấc là xong hết.
Xin lỗi, chuyện này quá lớn! Nàng đã phản bội lại tướng công rồi!
“Chàng lại muốn từ hôn sao? Vậy thì nhanh lên, thiếp đang vội!” Nàng thực sự quyết tâm không lưu luyến gì nữa. Trước kia nàng cứ luôn nghĩ rằng họ là phu thê, điều nàng cần làm là hầu hạ chàng vô điều kiện. Nhưng quá nhiều sự thực đã chứng minh rằng những gì nàng nghĩ là tốt thì với Vĩnh An đó lại là trở ngại.
Nàng có thể đồng ý gả cho người đàn ông ngốc nghếch không biết cách biểu đạt nhưng nàng không thể chấp nhận người đàn ông đã có người phụ nữ khác trong tim, điều đó khiến nàng cảm thấy như mình là kẻ cướp giật giữa ban ngày.
Sự giác ngộ sau hai năm đằng đẵng chợt bừng tỉnh khiến Vĩnh An không giữ được bình tĩnh. “Vội vàng cái con muội muội thì có! Không cho vội!”
Dù chuyện đã qua hai năm, nhưng Vĩnh An vẫn còn nhớ rõ câu cửa miệng khó hiểu đó của huynh mình. Rõ ràng là hai người họ không phải mới quen nhau một vài ngày, người con gái này đã bị đồng hóa rồi! Chàng nheo mắt nhìn vào một ai đó, “Đây là điều ngạc nhiên mà huynh nhắc tới cách đây hai năm sao?”
Nếu nhớ không nhầm, hai năm trước, trước một ngày Triệu Tịnh An trốn đi khỏi nhà đã vỗ vai chàng thề như đinh đóng cột rằng: lần sau gặp, sẽ dành cho đệ một điều ngạc nhiên.
Ha ha, điều ngạc nhiên này thì quả là ngạc nhiên hơi quá đà thì phải.
“Đệ thấy thế nào?” Trong khi Vĩnh An vô cùng kích động thì y chỉ khẽ cười, nhún vai, tình cảm dễ khiến người ta mất đi sự kiềm chế này vượt qua sự suy đoán của y. Ngay chính Ngộ Sắc cũng không dám đảm bảo mình có thể điều tiết được tâm trạng của mình hay không, không muốn trút giận sang ai đặc biệt là Hình Hoan.
“Đệ thấy thế nào? Đệ nghĩ chắc chắn huynh đã tính hết cả rồi!” Nói rồi chàng rút kiếm ở thắt lưng ra, chỉ thẳng vào huynh trưởng nhà mình. Chuyện bị cắm sừng thế này khiến chàng quá kích động, không thể duy trì bình tĩnh được nữa, “Triệu Tịnh An, huynh đừng nói rằng huynh không biết nàng ấy là ai.”
“Tình cờ là ta không biết thât.” Dường như Tịnh An nghiến răng nghiến lợi nói câu đó, ánh mắt lạnh tanh hướng về phía Hình Hoan. Tướng công đốn củi? Trời, y cần phải sớm nhận ra, đệ của y làm gì có nhiệt tình đến mức nhiều lần giúp tên đốn củi đi bắt gian như thế? Làm gì có chuyện hoang đường như vậy, chỉ vì những điều đó đều do nàng nói ra, y chưa bao giờ từng hoài nghi.
Y không hiểu tại sao Hình Hoan phải nói dối, chỉ biết rằng từ đầu đến cuối y bị nàng lừa cho như một tên ngốc. Thậm chí còn ngây thơ nghĩ răng, chỉ cần hoàn tục sau đó về giải quyết kẻ hầu không đáng thương tiếc kia thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
“Muội…” Sau khi hiểu điều ánh mắt y muốn nói, Hình Hoan lắp bắp miệng định giải thích. Nhưng nhìn lưỡi kiếm trong tay Vĩnh An, vết thương dưới cổ nàng chợt nhói đau, nó khiến nàng nhớ lại cảm giác chẳng dễ chịu gì khi bị kiếm đâm vào, “Chuyện này… dù sao cũng là người một nhà, có gì thì từ từ nói, kiếm, hãy bỏ kiếm xuống trước, ngộ nhỡ có án mạng, Hiểu Nhàn cô nương sẽ bắt chàng đi nộp quan.”
“Câm miệng, ở đây không có việc của nàng, cút về phòng nghỉ cho ta!” Nghe vậy, Vĩnh An quắc mắt lườm nàng tức giận.
Hình Hoan vẫn đứng im ở đó như không nghe thấy gì, ánh mắt lo lắng vẫn cứ dính chặt lấy Triệu Tịnh An.
Mãi đến khi Triệu Tịnh An mỉm cười gật đầu nói với nàng: “Nàng cứ đi nghỉ đi, đợi một lát nữa thần y sẽ đến xem vết thương cho nàng. Ta không sao đâu, lát nữa ta sẽ đến thăm nàng.”
“Ừm.” Do dự một lát sau, Hình Hoan thỏa hiệp. Trước khi đi khỏi, ánh mắt bất an của nàng nhìn sang Vĩnh An, nhìn ánh mắt của chàng xong, nàng hoảng hốt né tránh.
Có lẽ lúc này đi chỗ khác là tốt hơn. Nàng không thể ứng phó nổi với cục diện ngoài ý muốn như thế, càng không thể chấp nhận được chỉ trong nháy mắt đại sư lại trở thành đại thiếu gia của nhà họ Triệu.
Nhìn bóng dáng nàng dần dần khuất xa phòng khách, trái tim Triệu Vĩnh An chợt nghẹn ngào, sống mũi cay cay. Bóng dáng ấy quá quen thuộc với chàng. Trước kia, chỉ cần chàng hơi lên giọng một chút nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng bây giờ… dù chàng có tức giận đến mức nào, có gào thét to đến đâu, thậm chí vứt bỏ cả lý trí, chĩa kiếm vào huynh trưởng của mình. Nàng vẫn để ngoài tai những gì chàng nói, nhưng chỉ với một câu dỗ dành nhẹ như mây vờn gió thổi của Tịnh An là nàng đã mềm ra.
Với Vĩnh An, cảnh tượng này còn khiến chàng cảm thấy đau lòng hơn cả nụ hôn ban nãy.
Từ trước tới nay nàng nghe lời chàng răm rắp như vậy là vì sợ chàng. Nhưng với Tịnh An… chàng biết Hình Hoan không sợ, sở dĩ ngoan ngoãn như vậy, là tâm phục khẩu phục… chính là như vậy, ánh mắt nàng nhìn huynh ấy là ánh mắt tin phục, nàng chưa bao giờ nhìn chàng bằng ánh mắt như thế.
“Đừng mong ta cầu phúc cho hai người, không-bao-giờ!” Chàng nặng nề thở dốc, thu kiếm lại, và cũng thu lại tâm trạng rối bời, lạnh lùng nhìn Tịnh An.
“Đệ thích nàng?” Đó dường như là một câu hỏi thừa. Nếu như chàng gật đầu, Tịnh An cũng không thể đảm bảo mình có thể khống chế bản thân. Rõ ràng là đối phương đang ở bên bờ vực thẳm, còn chàng thì đã ở trong vực thẳm.
“Không thích.” Vĩnh An không do dự trả lời, “Nhưng đệ cần nàng ấy, chắc chắn cần.”
Thích hay không thích không quan trọng, chàng chỉ ngang bướng không muốn phải nhường những thứ thuộc về mình cho bất cứ ai, đặc biệt đó lại là Tịnh An, người đã tạo nên cục diện này.
“Thật sao? Nhiều thứ không phải đệ cứ cần là có. Nàng không phải là đồ vật, nàng là một con người, có tư duy, có chủ kiến, có hỉ nộ và có quyền được chọn lựa.” Y cau mày cảm nhận cái tính trẻ con của Vĩnh An, đây không phải là trò chơi tranh giành kiếm gỗ của ngày bé, ai nhẫn nại hơn thì người đó sẽ được.
“Ha ha, tư duy, chủ kiến, hỉ nộ? Huynh, huynh thật sự không hiểu nàng, vừa hay những thứ đó nàng đều không có!”
“…” Y ôm trán, trầm lặng nghĩ ngợi chốc lát, “Ừm, ta nghĩ rồi, nếu cứ để đệ chà đạp nàng lâu như vậy thì chi bằng để ta tự mình chà đạp. Thôi, không nói nữa, ta đang vội.”
…
…
Sau một hồi tĩnh lặng, Vĩnh An lẻ loi đứng trong phòng khách, chàng nhìn khung cảnh xung quanh một lượt.
Chàng muốn được nói to lên, quát nạt để bộc phát những nỗi u uất trong lòng, nhưng cảm giác bất lực nặng nề vây chặt lấy chàng khiến chàng nghẹt thở, cổ họng đắng chát, chàng cúi xuống nhìn bàn tay đang chìa ra. Đã có những thứ chàng tự tin nắm chắc trong tay, chàng nghĩ rằng nó dính luôn ở đó, có vẩy đi nó cũng không đi. Đến lúc này chàng mới phát hiện ra, đó là một nắm cát, sau hai năm, nó lọt qua kẽ tay chàng biến mất. Đợi đến lúc chàng chợt bừng tỉnh, lòng bàn tay nặng trịch đã chẳng còn gì.
Hít thở một hơi thật sâu, đôi mắt tối sầm từ từ thở nhẹ ra ngoài, chàng nắm chặt lấy bàn tay. Dù móng tay cắm mạnh vào da thịt đau nhói cũng không thả lỏng ra.
“Hình Hoan cô nương, cha cô nương họ Hình phải không?”
“…”
Câu hỏi ngớ ngẩn khiến người ta muốn nổi cáu cất lên từ trong phòng Hình Hoan, Tịnh An đưa tay lưỡng lự gõ cửa, đôi lông mày hơi nhíu lại.
Vốn định lặng lẽ chờ đợi, nhưng sau giây lát im lặng, chất giọng có vẻ ngớ ngẩn lại cất lên…
“Suỵt, Hình Hoan cô nương, không được nói gì, tai vách mạch rừng, có sát khí!”
Nghe vậy, Tịnh An bên ngoài vội đẩy cửa đi vào, y cảm nhận rõ rằng người đàn ông thông minh tốt nhất phải để người con gái của mình tránh xa giang hồ, không thể để nhiễm khí giang hồ ấy được.
“Thần y, sát khí ở đâu? Bần tăng giúp ngài trừ khử nó.” Y dựa vào cánh cửa mở hờ, cười hỏi.
“Đại đại đại đại…” từ “Đại sư” quen thuộc bị thần y nuốt lại, vội nhớ ra đây là gian hồ vạn biến trong chớp mắt, hắn phải ứng biến ngay với những thay đổi khôn lường trước đó, “Đại thiếu gia, chẳng phải ngài đã hoàn tục rồi sao?”
“Ồ, quen rồi.” Nói rồi, y bước vào trong phòng, cúi đầu nhìn vết thương của Hình Hoan. Viết máu khô đã được vệ sinh sạch sẽ, hiện rõ vết thương không sâu lắm.
Đại thiếu gia quả đúng là đại thiếu gia, cửa Phật như nhà của y vậy, có thể đến đi tùy ý, được như vậy thì người trong giang hồ ai cũng muốn làm hòa thượng. Chỉ hiềm một nỗi, tăng nhân ai cũng cao tay hơn người, chỉ bằng một câu “Thí chủ không có duyên Phật” là có thể đuổi đi hết cả. Thần y cảm thán một hồi, thu lại tầm mắt, nhanh chóng nhận ra hàm ý trong ánh mắt của đại thiếu gia rồi trả lời khôn khéo, “Vết thương của Hình Hoan cô nương không nghiêm trọng lắm, nếu chăm sóc tốt, thì sẽ không có cả vết sẹo.”
“Vậy sao? Vậy hãy để lại một vết sẹo.”
“Hả?” Thần y kinh ngạc, lẽ nào cắt duyên Phật môn xong có thể khiến người ta thay đổi? Đại sư Ngộ Sắc vốn vô cùng dịu dàng, quan tâm đến Hình Hoan, nay hoàn tục thì lại có thể nhẫn tâm vậy sao?
Có cùng cảm giác khó hiểu là Hình Hoan, nàng ngẩng mặt lên, chớp mắt lặng lẽ nhìn y.
“Ta sợ rằng nàng ta không còn vêt sẹo sẽ quên ngay cảm giác đau đớn.” Giây lát sau, y bình tĩnh giải thích.
Nghe chỉ như một câu nói bình thường nhưng lại có tính uy hiếp khiến người ta bừng tỉnh khỏi giấc mơ. Nó như một lời cảnh cáo, khiến Hình Hoan bất giác giơ tay sờ sờ vào chỗ vết thương hơi lồi lên, nó do Hiểu Nhàn để lại, và cũng là do Vĩnh An gây nên. Như y nói, dù vết sẹo có mất đi, không còn đau nữa thì nàng cũng không thể quên.
Bởi lẽ, nó được đánh đổi bằng hai năm tâm lực của nàng.
Y liếc qua Hình Hoan, nhìn tâm trạng hoảng hốt của nàng, y đoán nàng đã hiểu ý sâu xa mà y muốn nói. Không nói thêm nữa, y lại cười như thói quen, nói: “Cảm phiền, ngài cứ về trước đi, còn lại ta sẽ giúp nàng xử lý.”
“Vâng.” Tuy gật đầu, nhưng thần y vẫn đứng yên không chịu nhúc nhích, mãi đến khi Tịnh An lừ mắt nhìn sang, y mới mở miệng nói: “Chưa đưa phí chữa bệnh!”
“Người con gái của ta nhờ ngươi trị thương còn phải mất phí sao?”
“Ồ, đại thiếu gia, không nên nói như thế, lúc này mà nể tình cảm thì lại tổn hại đến bạc tiền.”
“Đại sư, muội nhớ ra một chuyện, Nhậm Vạn Ngân bảo muội chuyển lời cho dại sư, hắn rất lấy làm vinh hạnh vì được làm huynh đệ với đại sư, nể tình huynh đệ, hắn sẽ tiếp tục chi viện chon nam nữ giang hồ. Nhưng muội thấy lời của thần y cũng rất có lý, đại sư đã quay lại, hay là đại sư tự đi nói với hắn một câu, bảo hắn đừng như vậy nữa, nói đến tình cảm thì lại tổn hại đến bạc tiền…”
Hình Hoan tiếp lời đúng lúc, chưa nói xong, thần y đã ôm hòm thuốc chuồn thẳng một mạch.
Nàng thôi không nói nữa, đưa mắt tìm về phía y, nụ cười bất giác nở rộ trên môi.
Nhưng, cũng chính vì sự ăn ý vốn có với y khiến nụ cười của Hình Hoan dần cứng đơ lại. Nay không còn giống như trước kia, y không còn là tên hòa thượng khinh công tồi tệ hồi mới gặp nữa, sau một trận cuồng phong, y trở nên đẹp đẽ hoa lệ đến nỗi Hình Hoan không dám nhìn thẳng.
Nhận ra suy nghĩ của nàng, Tịnh An không nói gì, tiến lên phía trước, bôi thuốc cho nàng, động tác vẫn vô cùng cẩn thận như xưa. Nhưng với y, hai bên bỗng nhiên có mối quan hệ thật đáng buồn cười, sao mà chua xót đến thế.
Y không khoáng đạt như vẻ bề ngoài, y không thể hoang đường đến độ vì một người con gái mà không màng tới tình thân ruột thịt.
Y cũng buồn phiền, dằn vặt, dằn vặt mình không biết có nên bước qua, hay là để mọi thứ giữ nguyên thế này, không nên phá vỡ lớp giấy dán cửa sổ mỏng manh ấy. Để cuối cùng cả hai càng ngày càng xa cách, khôi phục lại mối quan hệ bình thường nhất.
“E hèm!” Hình Hoan phá vỡ sự ngượng nghịu trước bằng tiếng hắng giọng khe khẽ. Sau khi khiến y phải chú ý, nàng lại đắn đo một lúc rồi mới nói, “Muội không cố ý gạt huynh, khi đến kinh thành, tướng công đã dặn, không được nói mối quan hệ của hai người cho bất kỳ ai biết, tướng công đốn củi… cũng là do chàng nghĩ ra…”
“Đệ ấy bảo nàng không nói thì nàng gạt cả ta nữa sao?” Hóa ra trước mặt Vĩnh An, nàng ta có thể ngoan ngoãn phục tùng đến mức đó!
“Muội…” Nàng mím môi, nhớ lại tất cả những chuyện từ ngày quen y, quả thực chưa từng nghĩ phải giấu giếm y điều gì, “Trước kia, muội chỉ không nghĩ là cần phải giải thích rõ chuyện này.”
“Ta cứ nghĩ rằng giữa chúng ta không có bí mật.” Cả hai đã cùng nói dối, lừa gạt ít nhiều, cả hai đã hiểu rõ về nhau như lòng bàn tay, đó là định nghĩa của y về mối quan hệ hai người, nhưng nay xem ra có sự chênh lệch rất lớn.
“Đó là do huynh nghĩ mà thôi! Huynh chưa bao giờ nói mình còn một cái tên Triệu Tịnh An!” Đúng vậy, sao y có thể trách nàng không thành thật, nếu so sánh thì hai bên như nhau cả.
“Đó là vì ta chưa bao giờ ngờ rằng, nàng lại có thể là em dâu của ta!”
“Ha ha, sao huynh lại có thể nói như vậy, chuyện này là do ai gây nên? Ai là kẻ đã vô trách nhiệm viết thư để lại rồi bỏ chạy trước buổi thành hôn? Ai là kẻ đã đơn phương hủy hôn để suýt nữa muội trở thành trò cười cho thiên hạ? Ai là kẻ khiến Triệu Vĩnh An phải ôm nỗi oán hờn thay huynh thu dọn tàn cục?”
“…” Từng lời chỉ trích đều vô cùng chua chát, khiến y không nuốt nổi, nhưng cũng không thể phản kháng được gì.
“Đúng vậy, muội quên rằng huynh trí nhớ kém, không sao, để muội nhắc lại cho huynh nhớ. Tình cảnh ngày hôm nay đều là do Triệu Tịnh An huynh gây nên. Là do ngày đó huynh không cần muội, là do huynh ruồng bỏ muội vì một người con gái đã làm huynh tan nát trái tim. Là do huynh nghĩ rằng người con gái cứ trơ mặt để được gả vào nhà họ Triệu kia không đáng phải quan tâm. Đúng! Người tồi tệ nhất, không có trách nhiệm nhất không phải là Triệu Vĩnh An, mà là huynh!”
“Người con gái đáng chết ấy vốn không hề tồn tại!” Cuối cùng thì chàng đã lĩnh hội được ý nghĩa của câu “tự gây nghiệt không thể sống”. Hai năm trước, tất cả những gì y làm, giống như một trò đùa cợt chính y tự gây ra cho mình. Nhưng hắn buộc phải làm như vậy, buộc phải giả dạng xuất gia để cứu kiếp nạn rất có thể sẽ đổ ập xuống gia đình hắn.
Hiện thực trước mắt khiến y hiểu rằng kiếp nạn trời định quả nhiên không thể nào trốn tránh được.
“Vậy có nghĩa là, hai năm trước chàng thà tạo dựng lên một lý do giả dối để không phải thành thân với muội?” Trước ngày thành thân một hôm mới hay tin, tân lang đã bỏ nhà ra đi, bắt buộc phải đổi người khác. Đó là một sự nhục nhã. Nhưng từ trước đến giờ, Hình Hoan chưa bao giờ để tâm đến chuyện đó. Nàng nghĩ rằng có lẽ đại thiếu gia thực sự bị cô gái đó làm tổn thương nặng nề? Hoặc có lẽ y không muốn nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ?
Nói tóm lại, nàng nghĩ những chuyện đó không liên quan gì đến mình, nàng không muốn lãng phí thời gian để hận hay để oán, chẳng có ý nghĩa gì cả. Giả sử nếu còn có cơ hội gặp mặt, chẳng qua y chỉ là huynh trưởng, hai bên vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng bây giờ… Nàng không hiểu tại sao đột nhiên mình lại nhắc đến chuyện cũ như vậy, trong đầu nàng chỉ còn một hiện thực – Từ hai năm trước y đã thể hiện thái độ rõ ràng, y chê bai nàng, không cần nàng, vứt bỏ nàng lại.
Nỗi bức xúc quá lớn, Hình Hoan không biết nhét nó vào đâu, ngay cả những niềm vui Ngộ Sắc đại sư mạng lại cũng trở thành trò cười.
“Nếu ta nói rằng vì không có thời gian, lúc đó, bắt buộc phải ra đi, nàng có tin không?”
“…” Nàng hít một hơi thật sâu, trừng mắt nhìn y chằm chằm, một mớ bòng bong những suy nghĩ rối loạn nhảy nhót trong đầu nàng. Mãi một lúc sau, Hình Hoan mới tìm lại tiếng nói còn sót lại, “Đại thiếu gia, quả thật huynh có đánh một cái rắm thì muội cũng không đến nỗi ngốc nghếch cho rằng đó là ý trời đâu.”
“Ha.” Y không biết có phải mình lo lắng quá không, một câu nói đùa trước đây không lâu của y do chính nàng nói ra lại khiến y cảm thấy xót xa đau lòng. Tịnh An cười nhẹ, cố gắng giấu đi nỗi chua chát mất tự nhiên của mình. Đưa tay vuốt ve vết thương của nàng, y nói nhỏ: “Tốt rồi, hãy nghỉ ngơi trị thương, những chuyện đó để đến mồng tám hãy nói.”
Nhìn bóng hình y bước đi xa dần, Hình Hoan chớp chớp mắt. Ngẫm nghĩ câu nói đầy thâm ý trước lúc đi của y, nàng bất giác cắn chặt môi.
Mồng tám! Đúng vậy, họ đã hẹn ước trước, ngày mồng tám không được phép nói dối.
Nhưng… họ còn hẹn ước rất nhiều chuyện nữa.