Sau ngày đó, cô trở về biệt thự của Dương gia, họ cũng được đổi. Ngày ấy, khi đối mặt với Dương Trực và Ngọc Lan, cô mới hiểu ra con mắt mình giống ai, là ba ruột của cô. Ông là người lai nên mới có đôi mắt đó, vậy hóa ra nhà nội cô ở nước ngoài.
Nhưng cô không quan tâm nhiều, cô vẫn có cảm giác xa cách.
Lúc ba mẹ ruột cô về nhà thì Ly Thư cũng chuyển hẳn qua đây. Mặc dù chỉ gặp nhau giờ ăn và giờ đi học nhưng Ly Thư cũng tỏ ra khó chịu với cô. Cô biết nhưng cô lại làm ngơ như không có gì.
Năm mới đến, cô chủ động xin ba mẹ ruột về nhà bà Hồng ăn Tết, hai người họ mới đầu còn do dự nhưng rồi cũng nhắm mắt đồng ý. Cô cảm nhận được, họ vừa gần lại vừa xa với mình.
Tết năm nay vẫn như mọi khi, chỉ có hai người cùng đón, nhưng không khí tràn ngập sự hạnh phúc.
-“Họ đối với con tốt không?”
Bà Hồng vừa gắp thức ăn cho cô, vừa hỏi. Cô ngập ngừng suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
_Rất tốt ạ.
Đúng thật là rất tốt, từ cái ăn cái mặc, rồi lại chuyện học hành, vô cùng mĩ mãn. Nhưng cô vẫn chưa quen lắm với chuyện có người hầu kẻ hạ như thế.
Ngày Tết ngắn ngủi qua đi, ở với bà Hồng cô lại không nỡ rời đi nhưng không đi cũng không được, đành tạm biệt bà rồi hứa hẹn một ngày nào đó sẽ về thăm bà sớm nhất có thể.
Cô trở lại biệt thự của Dương Trực, chỉ gật đầu chào hỏi rồi lên lầu lấy đồ đi học. Vừa mới lên đã bắt gặp ngay khuôn mặt ngái ngủ của Thành Quân. Cô lập tức nhíu mày khi phát hiện quầng mắt của nó.
-“Chị trở về rồi.”
Nói xong lập tức lại ôm lấy cô, nhanh đến cô không kịp phản ứng, đến khi cô bừng tỉnh thì cậu nhóc đã ngủ gục trong vòng tay của cô. Môi cô không tự chủ mà dãn ra một nụ cười.
Chắc thằng nhóc không ngủ được, nghĩ đến thế cô lại thở dài, không thể nào phụ thuộc như thế được.
-“Cả tuần nay em nhắm mắt không được, chị đừng đi đâu lâu như vậy nữa.”
Cô nhìn Thành Quân với ánh mắt chẳng biểu lộ cảm xúc gì. Sau đó lại nhàn nhạ gật đầu. Cậu nhóc này đáng yêu chết mất, nó là người trong nhà này làm cô có cảm tình nhất.
Nó làm cô có cảm giác muốn bảo vệ, lần đầu tiên trong đời cô có cảm giác thân thương như thế. Chắc có lẽ trước giờ cô sống một mình quen rồi, nay tự dưng có em trai nên cũng hơi biết trân trọng.
Vào năm học, tất cả vẫn như thế diễn ra, cứ nghĩ Ly Thư sẽ làm gì đó với cô, nhưng không hề. Chẳng có bất cứ thứ gì gây khó dễ cho cô cả.
Hôm nay vì buổi chiều còn có tiết học nên cô không về biệt thự mà ở lại kí túc với Nhã Phương. Nhã Phương vui phải biết, nhỏ cứ bên cô ríu rít đủ thứ chuyện.
Mặc dù tỏ thái độ nhàm chán nhưng trong lòng cô vẫn chăm chú nghe nhỏ nói.
-“Tan học gặp nhau cổng sau nhé, cậu còn nợ tôi một ân tình.”
Tin nhắn của Thành Danh, cô bất giác nhíu mày. Nhưng cô cũng không có ý trả lời, cô đứng dậy đi lấy sữa. Thấy thái độ của cô bất ổn, Nhã Phương bên cạnh tò mò lấy điện thoại của cô. Vừa cầm lên đã thấy tin nhắn.
-“Tan học gặp nhau ở cổng trước, không gặp không về.”
Nhã Phương chau mày nhìn tên hiển thị, chẳng hiểu gì cả, nhưng cảm xúc chẳng ai biết được ngoài nhỏ.
Ngó vào bếp một lát, rồi lại ngó vào màn hình điện thoại. nhỏ run run ấn vào một biểu tượng, xong lại bỏ điện thoại về vị trí cũ.
-“Cậu nợ gì Thành Danh ý, ân tình?”
Nhã Phương cười cười nhìn cô nói, cô chỉ liếc mắt nhìn nhỏ, rồi thong thả uống sữa.
_Ờ, là ân tình.
-“Cậu có gặp không, mình thấy chuyện này không ổn.”
_Có gì không ổn, nếu cậu ấy có chuyện gì cần tớ giúp, thế thì sẵn tiện trả dứt ân tình luôn.
-“Ờ, vậy cũng đúng.”
Cô không nói gì nữa, ngã người lên giường muốn nghỉ ngơi, Nhã Phương biết nên cũng chẳng hề làm phiền thêm nữa mà tự nhìn về giường gác tay lên trán suy nghĩ.
Chiều đó, cả Thành Danh và Hàn Phong đều không học buổi chiều, có Ly Thư và Nhã Phương với lớp trưởng là thắc mắc nêu lên thành tiếng chứ nhiều người khác thì lại im lặng như thể đó không phải là chuyện liên can tới mình.
Cô có ngó qua bên chỗ bên cạnh, là của Thành Danh nhưng cũng không thắc mắc nhiều, chỉ nghĩ đến tin nhắn kia. Kì lạ thật!
Lúc tan học, Hàn Phong đã đứng đợi ở cổng trường được nửa tiếng rồi, hắn vẫn không thấy bóng hình ấy đâu, hắn cứ tưởng phần thắng sẽ nghiêng về mình nhiều hơn, nên cứ thế mà hắn cứ chờ.
-“Cậu không học, đứng đây làm gì?”
Ly Thư đang đợi xe nhà đến đón, thấy Hàn Phong liền thắc mắc hỏi. Nhưng đơn giản là Hàn Phong chỉ liếc mắt nhìn cô ta một lát rồi không nói gì.
Người hắn đợi là người cũng có khuôn mặt này, nhưng sao? Tại sao, chẳng lẽ cô không có một chút gì với hắn.
-“Đợi Kì Thư?”
-“Thế thì sao?”
-“Tôi thấy nó đi hướng sau cổng trường, tưởng nó ngại đi chung với tôi, ai dè là tránh mặt cậu.”
Nếu nghe kĩ, có thể nghe được lời mỉa trong câu nói của Ly Thư. Ngày thường hắn hay tinh ý, nhưng giờ hắn không suy nghĩ về thứ đó, mà là…tại sao cô lại đi ngõ sau, có phải vì hắn ta.
Hắn đưa tay lên ngực trái mình, nơi này có chút đau.
Tức giận.
Đau đớn.
Hệt như bị phản bội, hắn không nói gì nữa, leo lên xe rồ ga phóng đi như điên.
Ly Thư thấy cảnh đó, chỉ khẽ nhíu mày rồi không lời gì nữa, lập tức lên xe đi về.
Ly Thư có suy nghĩ về hành động lạ này, nhưng cũng không mấy quan tâm.
Qủa thật Ly Thư có chút ghét Kì Thư vì tự dưng đang yên đang lành lại lòi ra một đứa em gái, mà nó lại giống hệt mình. Cứ tưởng là độc nhất vô nhị, thế mà bây giờ…Nghĩ thế nên mới ghét thôi.
Lại còn chuyện hôn phu của mình, vì nhìn lầm nên mới đồng ý cuộc hôn nhân này. Căn bản là Ly Thư không cần. Lúc đầu có hơi say nắng vì vẻ đẹp của hắn, nhưng lâu dần lại nhận ra phải cần có tình cảm nữa mới duy trì được bền lâu. Vì thế, cô ta cảm thấy ghét Kì Thư vì làm kẻ phá đám.
Hàn Phong không biết cảm giác là gì, giống như một chuyện mình rất tin tưởng bỗng phút chốc bị niềm tin đó dội ngược lại làm mình nhất thời không kịp chống đỡ nên gây ra nhiều vết xước.
Hắn chạy xe điên cuồng, cứ nghĩ đến người cô cần không phải hắn, tự dưng hắn cảm thấy giận cô ghê gớm.
Lại càng giận bản thân mình đã quá tự phụ.
Đồng thời lúc đó, ánh mắt Thành Danh lại chứa lên tia thất vọng, cậu bước đi những bước chân vô hồn về phía xe mình. Cô không tới, có lẽ cô không xem món ân tình này là gì, có đúng không. Cậu thật không ngờ cô là người như thế, cứ nghĩ phải trả ân tình trước. Thế nhưng cô lại không, giống như cô muốn cái gì rõ ràng ra cái đấy.
Hai người con trai đang đau khổ vì một người con gái thì đồng thời cô gái đó cũng chẳng tốt đẹp gì. Đúng lúc cô định ra phía sau trường thì lại bị ngất bất chợt, cũng may có người thấy dìu giúp vào phòng y tế nếu không cô cũng chẳng biết có phải lúc này đã phơi ngoài trời lạnh rồi không?
Như nhớ ra điều gì đó, cô lập tức lấy điện thoại ra khi cảm thấy mình khỏe hơn một chút. Cô ấn máy lên, thấy cuộc gọi nhỡ của Thành Danh thì không thắc mắc, nhưng sao lại có cả Hàn Phong. Hai người họ đều biết cô không nói chuyện được, cớ gì phải gọi, sao lại không nhắn tin. Có nhiều thắc mắc nhưng cô chỉ nhíu mày. Bỏ qua không muốn suy nghĩ nữa. Có gì thì mai gặp nói cũng chẳng sao.
Lúc cô muốn ở lại kí túc ngủ qua đêm nay thì chú lái xe thường chở cô đã đi tìm cô. Nghĩ lại người này có trách nhiệm thật nên là đành ngoan ngoãn đi về. Cô không biết trên lầu có ánh mắt đang nhìn mình, một ánh mắt đầy phức tạp.
Về tới nhà, nghe lời hỏi thăm của bà Ngọc Lan, cô cũng đã mỉm cười như muốn nói không sao rồi lên lầu thay đồ.
-“Đã về muộn còn không báo, lại muốn gia đình chờ cơm.”
Giọng Ly Thư có hơi tức giận nhìn bóng Kì Thư lên lầu. Bên cạnh ông Dương Trực lên tiếng ngắn khẽ con gái.
Cô nghe hết, nhưng lại tỏ ra là mình bị điếc.
_Chị Nương, nhờ chị đem đồ ăn lên phòng giúp em, em hơi mệt.
Biết cô không xuống ăn, Ly Thu càng bất mãn hơn. Nhưng thấy ba mẹ không có chút thái độ gì về chuyện này, thấy thế lại càng làm cô ta tức giận hơn. Lập tức tỏ chén đũa xuống bàn rồi đi lên lầu. Từ ngày con nhóc về đây, địa vị cô ta có chút lung lay rồi. Thật đáng ghét!
Mạnh Quân ngồi ăn cơm cũng thấy không yên, thấy sắc mặt ba mẹ bình thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Ăn xong cậu nhóc nhanh chóng chạy lên phòng Kì Thư.
-“Chị không khỏe sao.”
Tưởng cô sẽ cười như lúc nãy, ý cũng giống như không sao, thế mà giờ cô lại gật đầu. Tự dưng nó thấy thương thương.
-“Ôi, chị bị bệnh rồi à!.”
Nghe nó quan tâm mình, cô bật cười xoa xoa đầu nó.
_Tự dưng ngất, giờ còn mệt.
-“Ngất? Mẹ thường nói thiếu máu mới ngất thôi, chị phải đi bệnh viện.”
Nó nói xong còn đưa tay kéo lấy tay cô, cô chau mày lại nhìn động tác của nó, nhưng sau lại bật cười.
_Tại em phiền chị buổi tối nên nào có giấc ngủ ngon.
Lúc đầu cô chỉ nói đùa thôi, thế mà nó tưởng thật, dừng động tác kéo tay lại, mặt buồn buồn ngồi xuống bên cạnh cô.
-“Thế thì em không làm phiền chị nữa, em về với thuốc ngủ vậy?”
_Ngốc.
Cô chỉ ghi đúng một chữ rồi bật cười. Lúc này cậu mới biết mình mắc lừa, liền cù lét Kì Thư. Cô cười, lần đầu tiên cười ra tiếng. Nhìn cảnh tượng đó, bà Ngọc Lan tự dưng thở dài trong lòng.
Cảm xúc của bà, không ai rõ trong lúc này cả, kể cả bà cũng vậy.