Sáng hôm sau cũng là bữa cuối của cả hai ở lại đây. Buổi sáng nhờ sự chỉ giúp của bà cụ, cả hai cùng chèo thuyền đi hái sen. Sau đó lại đi hái dâu, hết luôn cả buổi sáng.
Tiếp đó lấy túi đựng lá chè khô, trưa ra ruộng bắt cua với ông cụ. Chiều lập tức quay về.
Cảm tưởng có một cược đi chơi vô cùng tươi đẹp.
Lúc bắt cua, mặt mày cô và hắn đều tèm nhem bùn, nhìn vừa ngượng vừa buồn cười. Cô tự nghĩ một người có xuất thân như hắn mà cũng có ngày trải qua những chuyện thôn quê này, có lẽ là một người không thích thể hiện.
Ăn trưa xong cả hai lập tức quay về cho kịp giờ. Hai ông bà nhìn cả hai người như có tiếc nuối, nhưng sao níu được, đành mỉm cười chào tạm biệt.
-“Rảnh cứ ghé qua đây chơi, già này luôn chào đón nhé!”
-“Cảm ơn bà ạ! Nếu có dịp bọn con sẽ ghé nơi này lần nữa.”
Mặc dù chỉ ở vài ngày nhưng cô đã có tình cảm với hai cụ, lúc ra về ôm hai người một cái thay cho lời tạm biệt, cũng như một lời hứa hẹn sẽ quay lại.
Trên đường về, cô nói hắn ghé qua nhà mẹ Hồng trước, dâu tây này phải đưa cho mẹ.
Bà gặp cô, mừng đến nỗi quên luôn cầm quà, bà chỉ ôm cô thật chặt. Nhìn chân cà nhắc của mẹ mà mắt cô hơi ươn ướt. Cô tự hứa sau này mình sẽ thường xuyên đến đây hơn, vì cô biết mẹ đang thực sự rất cô đơn.
Ông Dương thì thích trà, mà chè cô đem về cũng là một loại trà rất đặc biệt nên cô tặng hết cho ba. Còn bà Dương thì thích hạt sen, nấu nước uống rất bổ nên cô tặng mẹ. Còn Ly Thư rất thích ngọc, mà trên đây mấy mẫu đá ngọc rất tinh khiết, cô đã nhờ người mài giũa mới xiên được một sợi lắc tay tuyệt đẹp, tặng chị ấy.
Còn nhóc Quân, cô chẳng biết tặng nó thứ gì nên đành đưa cho nó sợi dây chuyền cô lấy trên chùa. Cũng xem như cầu nó được may mắn, bình an.
-“Nhớ chị chết đi được.”
Mới gặp cô, thằng nhóc Quân đã nhảy cẩn tới ôm lấy cô, làm cô muốn nghẹt thở.
-“Chị đi vui không, kể em nghe với.”
_Vui, tuyệt, đẹp.
-“Đây là động từ chị dùng để miêu tả trong ba ngày đi chơi của mình hả, có ai như chị không?”
_Đừng nhiều lời, chị rất mệt, chị muốn ngủ.
-“Thấy chị có vẻ mệt thật, tạm tha đó, chị mau nghỉ ngơi đi, em đi xiên thịt cho chị.”
Đúng là thằng nhóc hiểu cô, nghe nó nói vậy thì cảm thấy vui, liền ngủ đi, để nó đi xiên thịt cho mình.
Cô chưa ngủ được bao lâu thì tiếng Ly Thư the thé bên tai.
-“Kì Thư, mau dậy.”
Vì còn mệt nên lúc đầu cô nhăn mặt, không muốn dậy mà ngủ tiếp, đến khi Ly Thư lôi cô dậy cô mới tỉnh hơn chút.
Cô chau mày, nhìn Ly Thư như muốn hỏi có chuyện gì.
-“Thành Danh đi rồi, cậu ta dám đi du học, cậu ta dám bỏ chị.”
Thế thì liên quan gì đến cô cơ chứ. Nhưng nhìn nước mắt Ly Thư lăn, cô mới biết tầm quan trọng lúc bấy giờ là gì.
Có nghĩa là Ly Thư đeo đuổi Thành Danh, nhưng đến giờ cậu ta còn chưa chịu đã đi du học bên nước ngoài. Người đau khổ đương nhiên là Ly Thư rồi. Nhưng chị ấy không đi ngăn cản đi, nói cô thì có ích gì.
-“Em thay đồ mau đi, ra sân bay với chị.”
Chắc là muốn có người đi chung để an ủi đây mà. Nghĩ thế cô liền xuống giường rửa mặt rồi thay đồ.
Trên đường đi, nhìn mắt đỏ hoe của chị, nhìn vẻ sốt ruột đó mà cô cũng sốt ruột theo.
-“Chỉ cần em gặp cậu ấy, bảo cậu ấy đừng đi là được.”
_Tại sao em phải nói.
Ly Thư cắn răng nhìn cô, xong lại quay mặt đi.
-“Là em vô tâm hay giả vờ không biết chuyện Thành Danh có tình cảm với em.”
Cô híp mắt nhìn qua Ly Thư, thật khó có thể tin được. Giả sử Thành Danh thích cô đi, vậy chị ta biết mà vẫn muốn theo đuổi cậu ấy. Chị quả là cao thượng đi, chị đang muốn xem có thể cảm hóa được người con trai đó không à, hay thật sự chị có tình cảm không dứt được.
Nhưng sao chuyện này lại liên quan tới cô, rắc rối quá.
Cho dù có tình cảm đi, vậy chỉ cần cô nói đừng đi, cậu ấy sẽ ở lại sao, làm sao có chuyện hoang đường đó.
-“Chị biết em không có tình cảm với cậu ấy, nhưng chị cần em nói cậu ta đừng đi, đừng rời xa tầm mắt của chị, dù không có được cậu ấy chị cũng thấy an ủi đi một phần.”
Đây là cuồng si, chuyện cẩu huyết gì nữa đây. Có ai cao thượng như chị nhỉ? Nhưng chị đã nói vậy, thôi thì thử một lần đi.
Đến sân bay, người thì đông nghẹt, tìm ra Thành Danh cũng là một vấn đề.
-“Nghe nói cậu ta đi Mỹ, chúng ta qua bên đó.”
Bởi vì hai người giống nhau, có vẽ đẹp nhau nhau, lại cùng đi chung với nhau nên cũng tạo nhiều sự nhìn cho người khác.
Hai người tìm tìm kiếm kiếm chung quanh, một người thì nói nhiều đến mức môi run run, còn người im lặng thì lâu lâu lại chau mày một cái.
Tên đáng chết, có ngon thì đi đừng để ai biết, cứ kiểu này hại cả cô rồi. Thật là bực bội, cô vẫn còn buồn ngủ.
-“Thành Danh.”
Đang chán nản, tự dưng nghe Ly Thư bên cạnh hét một cái, cô giật mình nhìn theo hướng chị ấy đang nhìn.
-“Thành Danh, cậu dám đi sao?”
Ly Thư tức hừng hực, bỏ luôn bộ mặt đáng thương lúc nãy cô vừa nhìn thấy mà hét lên với Thành Danh. Cậu ta nhíu mày nhìn Ly Thư, không nói gì hoặc đại loại là không biết nói gì. Cậu ta đứng yên đó, tay xiết chặt tay cầm vali, ánh mắt chuyển từ Ly Thư sang cô.
-“Cậu tính làm loạn gì ở đây chứ?”
Rõ ràng câu nói đó là dành cho Ly Thư nhưng ánh mắt hắn lại nhìn cô không rời. Cô thấy thế vẫn vô tư nhìn lại, không có ý định trốn tránh.
-“Làm loạn? Ý cậu nói tôi làm loạn. Vậy cậu giải thích đi, tại sao cậu lại đi.”
-“Chuyện này không liên quan đến cậu, cậu muốn cản tôi đi cũng không được.”
Ly Thư cực kì tức giận, người run bần bật, cắn môi nhìn cậu ta.
-“Cậu chán ghét tôi, không muốn tôi bám đuôi cậu nữa nên mới chuyển đi. Vậy được, chỉ cần cậu đừng đi nữa, tôi đảm bảo sau này không làm phiền cậu.”
-“Phiền phức, đừng lảm nhảm nữa, tôi phải đi rồi.”
Nói xong cậu ta xoay người bước đi, cũng thôi nhìn cô. Bỗng có người phía sau ôm lấy làm cậu dừng chân, nhíu mày.
-“Sao lại đối xử như thế với tôi, cậu rất độc ác.”
Nước mắt Ly Thư rơi lã chã, tay vẫn ôm ghì lấy cậu. Cô đứng từ xa nhìn, chau mày, mặt không cảm xúc.
Vậy mà cậu không nể tình, còn từ từ gỡ tay Ly Thư ra, lớn giọng quát.
-“Cậu từ khi nào lại lằng nhằng như thế, bám dai như đỉa, đúng là làm người ta chán ghét.”
Ly Thư đơ người khi nghe cậu nói như thế. Từ khi nào mình là đỉa, từ khi nào một người rất được yêu thích lại bị xem là chán ghét. Một người bất cứ điều gì cũng đạt được, vậy mà trong chuyện tình cảm lại thất bại như thế. Từ khi nào?
Ly Thư đứng yên bất động, tay rũ bên người nhìn dáng cậu ta bước vào phòng kiểm vé.
Chân cậu chưa chạm vào vạch ở cửa, tay lại bị một ai đó nắm lấy. Cứ tưởng Ly Thư nên cậu vùng tay ra, người đó không ngờ cậu lại làm thế, liền mất thế mà té ngã xuống sàn.
Thành Danh chau mày quay lại, đến khi biết người mình vừa đẩy là ai thì mới hoảng hồn đến đỡ.
-“Cậu không sao chứ?”
Dù hai khuôn mặt có giống nhau đến thế nào, hắn cũng có thể phân biệt được đâu là Ly Thư, đâu là Kì Thư. Cậu có hơi ngạc nhiên khi người níu tay cậu ở ngưỡng cửa này lại là cô.
Cô lắc lắc đầu, tay xoa xoa cánh tay trái, lúc té xuống cô đã dùng tay đỡ theo phản xạ nên giờ có chút hơi đau.
_Cậu đừng đi.
Thành Danh nhìn vào mắt cô. Nếu Ly Thư ngăn không cho cậu đi, cậu còn có lý do để hiểu, nhưng còn cô, sao lại…
Đứng phía sau, Ly Thư nhìn nét mặt thay đổi của Thành Danh mà đau lòng, quay mặt đi hướng khác lau nước mắt.
-“Cậu hãy nói một lý do để tôi không đi.”
Cậu nhướng mày nói với cô, cô nghe thế chỉ bình tĩnh nhìn cậu ấy, không có ý định trả lời vì đơn giản cô cũng không biết lý do gì.
-“Cậu nói dối cũng được mà, cậu cứ nói vắng tôi cậu sẽ rất nhớ, như vậy không được sao, sao lại không trả lời.”
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, sau lại lấy giấy viết vài chữ.
_Cậu đi tôi sẽ rất nhớ.
Dù là dối cũng được, thật cũng được. Miễn là lời của cô, cậu đều sẽ cố gắng tin.
Lúc đó chuyến bay thông báo sắp cất cánh, Thành Danh đứng yên đó, đến lúc máy bay đã cất cánh, cô mới thở phào nhẹ nhõm vì biết cậu ta đã không đi nữa.
Ly Thư thấy Thành Danh không đi, như lời hứa lúc nãy, cô lập tức quay người bước đi trước.
Cô thấy thế, liền kéo tay Thành Danh đi tới chỗ Ly Thư. Một tay cô nắm tay Thành Danh, một tay cô lại nắm tay Ly Thư, giống như cô là ranh giới tình yên giữa bọn họ. Thật nực cười.
Ly Thư hơi ngạc nhiên vì hành động của cô, nhưng thấy Thành Danh không có phản ứng xa lánh gì thì cũng yên lặng.
-“Hôm nay tôi sẽ hoãn chuyến bay này, những ngày mai tôi sẽ nhất định bay chuyến khác, đến lúc đó cậu đừng đến ngăn tôi nhé, nhìn thấy cậu tôi lại không muốn đi.”
Cô trợn mắt nhìn cậu ta, giỡn nhau sao. Thế còn muốn đi à. Vậy thì cô đến đây ngăn làm chi. Thật là muốn giết người mà.
-“Tôi chỉ đi tuần thôi. Ngoại tôi bên đó không khỏe, muốn tôi sang thăm.”
Lửa trong người cô muốn bộc phát, vậy mà cậu ta còn xoa đầu cô cười cười. Ly Thư bên cạnh nghe cậu nói thế thì nghệch mặt ra, đơ người một lúc lâu mới hiểu. Thì ra chỉ là ra nước ngoài thăm ngoại, không phải đi du học như người khác đồn.
Thật là đáng ngại mà!
Thành Danh nhếch mép cười như không cười nhìn qua Ly Thư, như thể cảnh cáo hành động quá lố lúc nãy của cô.
Còn Kì Thư, cũng có chút ngượng vì thật sự đã tin hoàn toàn lời của Ly Thư, đến lúc này biết sự thật. Ôi thôi rồi!
Cái sự kiện đó đối với Ly Thư cũng như với cô đều không muốn nhắc lại lần nữa. Vì cái cảnh hai người con gái níu tay bảo một chàng trai ở sân bay đừng đi có lẽ đã làm nhiều người thấy.
-“Thịt nướng đã xong mà chẳng thấy chị đâu.”
Vừa về đến nhà, Ly Thư nhanh chóng lên phòng. Cô hiểu tâm trạng của chị ấy nên mặc kệ chị ấy đi. Còn cô thì lo chém đồ nướng của nhóc Quân, món thịt của nó là ngon hết xẩy.