Mùa đông năm nay có vẻ bắt đầu lạnh sớm hơn nhỉ? Những cơn mưa lớt phớt, những cơn gió lạnh thoảng làm con người ta phải rét run run. Có lẽ vì cô gái cảm thấy lạnh thôi, hay còn vài một người khác nữa cô không biết nhưng cảm thấy nhiều người vẫn xem như là bình thường.
Nhớ lại từng kí ức trước đây đang chạy một cách chậm lại mà lòng như đứt đoạn từng phần. Không hiểu sao khi nhớ đến quá khứ, bất cứ ai cũng có một hồi tưởng cho riêng mình, dù là vui hay buồn cũng tạo cho riêng ta một khoảng không nhung nhớ, tưởng niệm.
Lướt qua con đường mà trước kia mình từng đi qua, tự nghĩ hôm nay sao khác lạ quá. Phải chăng vì thời gian trôi qua nên mới như vậy, hoặc là trước đây cô không hề nhớ kĩ.
Không phải, mà là kí ức không rõ nét!
Chỉ cần có người ấy bên cạnh, bất cứ nơi đâu đã từng đi qua trước kia đều mờ nhạt. Bởi có lẽ sự hiện diện của người ấy đã là tâm điểm rồi.
Nhưng sao! Hôm nay không có người ấy, tâm điểm vẫn rõ nét trong lòng thế này!
Thật sự không phải đó là sự thật đúng không?
Làm sao có thể?
Tại sao cô không phải là người bỏ rơi họ, tại sao lúc nào cũng là người bị bỏ rơi. Cô đã nếm qua cảm giác này nhiều lần rồi, tại sao vẫn lựa chọn cô là người thử.
Họ lần lượt bỏ cô đi. Họ bỏ đi thực sự rồi, họ nhẫn tâm đến như vậy sao.
Đứng trước ngôi mộ trắng xóa, cô nhìn chăm chú vào tấm hình kia, người con gái đang cười với cô. Mặc kệ cơn gió lạnh, cũng mặc kệ cơn mưa phùn. Cô lặng lẽ đặt bó bông lan rừng xuống rồi cứ lẳng lặng nhìn như vậy.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, đến lúc như thể không chịu đựng nổi nửa, cô bật khóc.
Rõ ràng không phải sự thật, rõ ràng chỉ là cho cô nếm lại cảm giác bị bỏ rơi thôi, rõ ràng cô ấy phải sống tốt, rõ ràng…
Tất cả..tất cả tại sao lại như vậy.
Còn người mẹ này, có phải vốn dĩ ngay từ đầu tất cả là lỗi ở cô không, có phải không. Vì có lẽ khi mang cô về nuôi, đường tương lai của bà đã là một màu u tối.
Bà đã dành tất cả tương lai của mình vì cô, vì tình yêu nhưng chưa bao giờ nhận lại hồi trả. Cô đã muốn đem tất cả trả lại cho bà, nhưng…
Người đàn ông mà bà yêu thương đã quay về, mà lại chính thức muốn tìm bà, tại sao nhân duyên lại ngang trái.
Tất cả mọi thứ như vỡ òa, thế giới của cô như muốn sụp đổ hết rồi, không có lấy một nguồn sống để níu kéo. Vạn vỡ bi thương.
“Mẹ! Con xin lỗi. Con yêu mẹ!”
Còn với người ấy…người mà cô cho rằng khi dùng chính trái tim mình để đánh đổi nay lại như nhát dao đâm thẳng vào nó. Cô đã nghĩ rất nhiều đến tình huống gặp lại sau bao năm xa cách nhưng lại không thể tưởng tượng ra cái cảnh người khóc tiễn đưa thế này.
Nhưng không, vẫn là chưa tìm ra mà, chỉ là mất tích thôi mà. Ai lại có quyền làm như thế này với anh ấy. Cô tin…cô thật sự tin rằng rồi anh ấy sẽ quay về.
Nhưng có viễn vông quá không?
Cầu trời duyên phận.
Cô giống như người chết đi sống lại, trải qua một kiếp người khổ đau. Ngày ấy khi lao xuống sông, cô cứ ngỡ rồi mình sẽ chết đi, đến một nơi bình yên nào đó không có những tính toán, những thù hằn, những ganh đua, những con người ác độc. Thế nhưng đùng một cái người đàn ông trước kia làm cô căm thù lại cứu vớt cô. Cô không biết có phải là duyên trời hay không nhưng ông ấy đã dùng tất cả những thứ mình có để che chở bảo vệ cô. Người cha nuôi mà trước đây cô đã hiểu nhầm đến mức không thể tha thứ được.
năm sống thực vật, một con người không hoạt động được, như mất toàn bộ ý thức nhưng ông ấy lại không bỏ rơi cô, ông ấy đã chăm sóc cô với năm yêu thương đó.
Ngoài ra năm còn lại ông đã cho cô học đại học như bao người khác, với một người vừa sống cuộc sống thực vật tỉnh dậy, có mấy ai là tỉnh táo để tiếp tục cuộc sống không. Thế mà cô đã nổ lực hoàn thành chương trình đại học chỉ trong năm, còn năm thì dành thời gian thực tập. Trong những năm gian khổ của mình, động lực đầu tiên của cô là trả thù, sau đó là báo hiếu và gặp người con trai đó.
Nhưng tất cả động lực đó giờ chỉ còn là duy nhất, trước kia hai từ “Trả thù” viết bằng chữ in nghiên thì nay đã thành in đậm, bởi có lẽ nó đã khắc trong cô đến tận xương tủy theo thời gian. Ai khiến cô như thế này, cô đều nhớ rõ.
Cô muốn tự mình thử ngồi lên xe bus nơi đây, một lần nữa tạo cảm giác cho chính mình đã đánh mất đi thì bỗng dưng có người lên xe, cất tiếng nói…
-“Thư…”
Giọng nói quen thuộc, cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ ngó cảnh vật xa lạ nhưng có phần quen thuộc, biết có người lên nhưng không nghĩ sẽ quen mình.
Đưa mắt nhìn người ấy, cảm xúc cô như ngưng đọng, đúng, mình chưa mất tất cả mà, mình còn nhóc Quân, người mà cô rất tin tưởng thương yêu cơ mà. Đang suy nghĩ về chuyện tại sao đùng một cái tất cả người thân bên cạnh cô lại không còn người nào nữa thì gặp được nhóc Quân, nước mắt cô không kìm nổi, lăn dài.
-“Ly Thư, sao chị nhàn rỗi thế.”
Trước đây vào năm trước, cô cũng gặp thằng nhóc như thế này, cũng gọi tên nhầm, cũng nhận nhầm người, nhưng rốt cuộc là thân thích. Hôm nay, năm sau vẫn vậy, cậu nhóc vẫn gọi tên sai người. Từng đoạn kí ức ùa về, nước mắt cô rơi nhiều hơn.
-“Quân, chị đây.”
Tiếng nói như đứt quãng, nước mắt bỗng dưng rơi nhiều hơn, làm sao chỉ trong vài từ mà giải thích ngắn gọn được, với cả trong tình huống này, nói sao nó cũng không hiểu.
-“Đừng nói với em chị là Kì Thư…”
Cô gật gật đầu, đưa tay gạt nhẹ nước mắt.
Mạnh Quân như thể không tin vào mắt mình, đến lúc thấy nước mắt cô rơi mới xác nhận người đó là chị mình thật, sự thật này còn khó tin hơn chuyện nghe cô bị chết đi, nay tự dưng sống lại, người thật ngồi ngay đây.
Xe dừng ở trạm kế tiếp, cô không nói gì liền kéo tay tay Mạnh Quân xuống, đi vào nhà hàng đối diện.
Thấy cũng trưa rồi, cô liền chọn vài món, kêu nước xong xuôi mới nhìn cậu nghiêm túc.
Đúng là cậu đơ người đến không biết nói gì lúc này luôn rồi.
-“Em ổn không?”
Nghe cô hỏi, cậu mới phục hồi tinh thần, viền mắt liền đỏ, nước mắt như sắp chực trào ra.
-“Ổn, chị nghĩ em ổn chắc.”
Nhìn thấy em trai mình đã lớn, nhưng điệu bộ trẻ con thì không đổi, cô bất giác cảm tưởng như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cậu nhóc đã trưởng thành hơn, ra vẻ người lớn hơn nhiều rồi. Nhưng nhìn vẻ ngoài, cũng có một chút sương gió. Nếu ông ta đã giàu có như thế, là con trai ông ta tại sao lại nhìn ra vẻ khổ cực. Rồi tại sao lại không ổn, có gì không ổn.
Cô như đã trải qua ngàn đau khổ, gặp lại người thân thiết có chút cảm xúc gọi là cảm động, xong giờ cũng lấy lại chút bình tĩnh.
-“Em không ổn, nhà họ Dương như thế sao em lại không ổn.”
Cậu thu lại ánh mắt xúc động, không nhìn cô nữa mà nhìn ra ngoài cửa kính, giọng có chút khàn.
-“ năm trước, nghe tin của chị, em đau khổ, khi biết người hại chị là ai, em càng đau khổ hơn. Song không dừng lại ở đó, người mẹ em yêu thương cũng vì ông ta mà…bây giờ vẫn chưa tỉnh. Em đã nghĩ mình sẽ tự học tự kiếm tiền,vì em sợ những đồng bạc ấy làm bẩn cả em và mẹ, nhưng một cậu nhóc tuổi, em chẳng làm được gì cả. năm trở lại, em mới dùng chính tiền mình làm ra để học đại học, lại còn trả viện phí cho mẹ…”
Bà Ngọc Lan sao, tại sao bà ấy lại nằm viện, đáng lẽ đưa cô đi rồi, bà phải hạnh phúc bên chồng mình chứ, làm sao có thể.
Thấy cô đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn mình, Mạnh Quân hiểu thắc mắc của cô, lền nói tiếp.
-“Em biết chị đang nghĩ mẹ hại chị, nhưng…mẹ là thật tâm giúp chị, đến lúc nghe tin của chị, mẹ đã dùng thân mình để đòi lại công bằng cho chị, và rồi…bà đã bị ông ấy đẩy ngã xuống cầu thang, đến nay vẫn chưa tỉnh lại.”
Hóa ra, hóa ra mọi người ở lại đều không ổn chứ không riêng gì cô. Không phải mình cô chịu đau khổ.
-“Mẹ…mẹ ở đâu, chị muốn thăm bà ấy.”
-“Vâng, em cũng định qua chỗ mẹ, đợi em về nhà lấy ít đồ rồi cùng đi.”
Cậu nhóc này, em che giấu tâm trạng cũng không tồi đâu.
-“Ăn trước đã.”
Nhìn thấy thức ăn muốn nguội, cô liền nhắc nhở. năm không gặp cứ ngỡ chỉ ngày, cậu không hỏi tại sao cô còn sống, cô cũng không nói, hoặc là chưa đến lúc để nói vì có quá nhiều tâm trạng đan xen.
-“Chị…vẫn tốt.”
-“Ừ, so với nhiều người vẫn tốt hơn.”
Ăn xong nhóc Quân dẫn cô vào một nhà trọ, mặc dù nó có vẻ âm u nhưng bên trong vẫn còn tốt chán, cô nghĩ với cậu nhóc tuổi thì làm gì để duy trì việc học, nhà ở, ăn uống, lại còn mẹ nằm viện kia. Cực khổ không đủ, phải nói là phải bán mạng bán mình mới duy trì nổi cuộc sống này.
-“Hay em dọn đến ở với chị đi.”
-“Không, ở đây em quen rồi.”
Cô cũng không nói gì nhiều, cùng với cậu đi vào bệnh viện.