Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mới đây, hôm nay đã là thứ , tôi hẹn Phương và Yến đi mua đồ trước khi đi chơi.
- Đi đâu mua giờ? - Phương hỏi.
- Đi vòng vòng coi đi, shop nào được thì mua, không thì vào trung tâm. - tôi nói.
- Ừm thế cũng được.
- Cho chúng tôi đi với. - từ đâu ba tên con trai đi lại, còn ai vào đây nữa, Nam, Nhật và hắn chớ ai.
- Chúng tôi đi mua đồ mấy người theo làm gì. - tôi nói.
- Yến yêu dấu ơi, cho anh đi cùng với. - Nhật nhìn Yến bằng đôi mắt cún con rất dễ thương, và với cách nói như thế ai lại không xiêu lòng. ( mình đổi cách xưng hô giữa Yến với Nhật nhá).
- Thôi cho họ đi theo đi, có người đi theo xách đồ. - thế là với ý kiến của Yến được hai đứa chấp thuận.
- Đi rồi đừng than đấy nhá. - tôi hăm he.
- Không than đâu nhóc. - hắn kê sát vào lỗ tai tôi.
Gì nữa đây, phải bình tĩnh, chúng ta không nên manh động, má ơi tim đập nhanh quá, mặt lại nóng lên nữa ròi. Hắn nhìn rồi cười đi ra xe. Hôm nay lại một chiếc siêu xe khác được hắn mua ( loại xe vừa mới ra với số lượng có hạng của hãng audi), Nam chở Phương cũng chiếc xe y như hắn nhưng màu xanh dương của hắn màu trắng, còn Nhật cũng thế chỉ khác là màu xanh chuối rất nổi ^^. Cả ba chiếc xe thi nhau đua trên phố và dừng trước một cửa hàng bán quần áo.
- Đồ trong đây đẹp thiệt đấy. - Phương nói.
Mấy cô nhân viên thì nhìn cả ba người con trai đang trong cửa tiệm mình. Họ quên luôn nhiệm vụ của mình.
- Chị ơi, chị, chịiiiiiiii. - tôi bực quá hét lên, một phần vì mấy người họ cứ ngắm hắn hoài, một phần vì khách hàng kêu mà không nghe.
- Dạ cô gọi. - cô nhân viên lúc này mới tỉnh.
- Mấy cậu lấy khẩu trang bịt mặt lại hết đi. - tôi nói.
- Ơ...có bụi đâu mà bịt. - Nam nói.
- Bịt lại để mấy cô nhân viên tập trung bán đồ cho bọn tôi. - tôi nói.
- Nhóc ghen à! - hắn bước lại gần nói nhỏ.
- Ghen cái con khỉ ak. - bị đoán trúng tim đen.
Mặt tôi đỏ hết cả lên, với lấy đại bộ đồ nào đó rồi chạy nhanh vào phong thử đồ. Vào tới phòng thử đồ thì nhìn lại bộ đồ mình đang cầm là một cái váy màu trắng nhìn rất đẹp, nó dài hơn đầu gối rất phù hợp cho việc đi biển, nó cũng rất đơn giản, thoải mái
Chết không, sao giờ trời, nếu đi ra mà không thử thì hắn sẽ biết khi nãy mình ngại này nọ, không được mà mặc thì đó giờ mình chưa từng mặc váy, sao đây trời. Thôi cứ quyết định thế đi. Và thế là tôi đã mặc cái váy vào và bước ra. Hắn đang ngồi ở chỗ ghế đợi, tôi vừa bước ra thì hai mắt hắn mở to ra, mấy cô nhân viên cũng ngỡ ngành cô gái cá tính khi nãy đâu ròi, cả bọn cũng quay qua nhìn tôi.
- Chết tụi bây ơi, về thoii để hồi ông trời mưa lũ lụt chết mất. - Yến ngạc nhiên trêu.
- Đúng rồi, tranh thủ mua đồ nhanh ròi về. - Phương cũng hùa theo.
- Sao vậy? - Nam ngây ngô hỏi và Nhật với hắn cũng không hiểu.
- Thì đó, con Vy đó lần đầu tiên nó mặc váy đó. - Phương nói.
- Thật à! Lần đầu? - hắn hỏi.
- Wow! Đẹp quá. Lần đầu tiên tôi thấy người nào đẹp như thế, nhìn trong sáng, thanh mảnh quá. - một cô nhân viên nói. Mấy người kia cũng bàn tán.
- Ừ. - đây là lần đầu tiên.
- Lấy cái váy này cho tôi. - hắn ra lệnh cho nhân viên.
- Tôi không mua. - tôi nói.
- Đẹp mà nhóc! - hai mắt hắn long lanh long lanh nhìn tôi.
- Mệt quá sao cũng được. - ngoài mặt tôi hậm hực nhưng thực ra trong lòng đã động lòng ròi.
Và thế là chúng tôi đi thêm cả chục cái cửa hàng nữa, hắn Nhật và Nam xách cả đống quần áo. Nhìn mặt thfi còn hơn hở nhưng thật ra là đuối lắm rồi. Còn ba đưa tôi thì thôi khỏi nói tràn đầy năng lượng. Sau khi tính số ngày đi chơi là ngày đêm thì ba đứa đã mua:
Phương: cái váy, cái quần ( ngắn dài luôn), cái áo, cái áo khoác, đôi giày Nike và cái túi xách hiệu Gucci.
Yến: cái áo, cái quần, cái áo khoác, đôi giày ( Nike vans), cái váy và một cái balo Adidas.
Tôi: cái váy ( chết tiệt), cái quần, cái yếm, cái áo, đôi giày ( Nike Converse Adidas), một cái balo Converse.
Và tất nhiên là tất cả đều đó ba bn nam xinh troai kia trả. ^^
-----------------------
Mùa xuân đến bình yên cho em những giấc mơ, hạ lưu giữ ngày mưa ngọt ngào nên thơ..... tiếng chuông đồng hồ báo thức.
h.
- Oáiiiiiii...- tôi ngáp.
Uh doo oon bool bij ah reh...... tiếng nhạc chuông đt.
- Alooooo. - tôi kéo nhựa ra.
- Tỉnh chưa nhóc, nhanh lên đi tôi đợi dưới nhà nè. - hắn nói.
- Ừ.....hả hả cái gì? - tôi giật mình tỉnh cả ngủ khi nghe hắn nói xong.
- Nhanh lên nhá. Tôi nhớ nhóc lắm ròi! - hắn nói.
- Bớt xạo đi tên đáng ghét. - tôi nói xong cúp máy bay vào nhà vệ sinh.
- Haizzzz xong. - đi xuống tầng với cái vali và cái balo nặng gần chết thôi ( thật ra nó hok có bao nhiu chỉ cỡ - bịch bánh, bịch sữa đậu nành, chai mirinda lớn, kem đánh răng, bàn chải, khắc tắm, một số đồ ăn vặt,....). Lấy đôi Converse mang vào còn hai đôi kai để vào vali.
Tôi đi ra mở cửa thì thấy hắn đứng trước xe. Sao hôm nay hắn lại đẹp trai thế kia, áo sơ mi trắng, quần tây đen, giày thì sao hệt tôi ( hok biết sao lun. au: muốn mang giày đôi chứ j nữa. _ kệ tôi, hok cần qan tâm.), mái tóc thì hôm nay được chẻ mái đang rất hot, đôi môi bạc mỏng cũng dần hiện lên đường cong ngay khoé miệng khi thấy tôi bước ra. Tôi ngớ người ra. Hắn thì nãy giờ xuýt xoa trong lòng muốn chạy lại ôm lắm ròi, hắn cũng đơ vài giây khi tôi mới bước ra, hôm nay tôi mặc chiếc yếm ngắn màu trắng kết hợp với áo màu xanh dương đi với đôi giày màu trắng xanh từ trên xuống dưới chỉ có màu, mái tóc thì được búi cao lên để lộ xương quai xanh ra, môi không được tô son nhưng lúc nào cũng đỏ hồng tự nhiên. Cả hai đứng nhìn nhau biết bao lâu mới tỉnh.
- Nay cậu đẹp trai lắm! - tôi cười híp mắt nói.
- Nhóc cũng thế. - hắn cũng cười híp cả con mắt nói.
- Hehehe! Go! Go! Go. - hắn cất vali ra cốp sau, tôi thì ngồi trên xe hối hắn miệng la um xùm. ( au: có ngày bị chúng đánh. _ ai dám đụng vào nhóc của tôi. Viết sao cho đàng hoàng đấy. ^^)