Hu ra...... Bọn nó đã bắt đầu bước sang học kì Hai rồi! Ye ye!!
Ở trường của nó á, cứ sang kì Hai là được đổi tất cả giáo viên dạy bộ môn. Kì Một, nó học trúng cái lớp mà có đến ,% giáo viên hung dữ... chậc.. chậc, rất đáng sợ đó nga~. Vì vậy mà sang đến kì Hai, bọn nó sẽ được giải thoát. Hu ra!! Vui dễ sợ!!
Ây da, nhưng mà ở kì Hai cũng có cái khó nha. Tất cả những sinh viên hiện đang học năm nhất đều phải xin vào công ty nào đó để làm thực tập sinh, bình thường các trường khác thì phải đến năm ba cơ nhưng trường nó thì khác lắm nga...
Haizz..
Khó đây! Tầm cỡ như nó thì xin vào đâu được đây??
Hiện tại, nó đang ở trong phòng hội sinh viên. Rảnh rỗi, nó liền mở laptop vô nhờ bác Google tìm giúp mấy công ty đang có nhu cầu tuyển thực tập sinh.
- Nhóc làm cái gì vậy? - Long đi ngang qua bàn nó, thấy nó cứ ghi ghi chép chép cái gì đó, lâu lâu lại ngẩng lên nhìn màn hình laptop nên tò mò hỏi.
- Long, anh xem tôi nên vô công ty nào bây giờ? Tôi thì chẳng có chút tài năng gì hết nên... khó tìm quá! - Nó vò đầu bứt tóc.
- Ừm, để anh xem rồi tìm giúp em! - Long hạ thấp người xuống khiến khoảng cách của hai người gần hơn, chỉ cần anh quay lại thôi, môi anh sẽ chạm ngay vào gò má hồng đang ưng ửng đỏ kia. Điều này thật khiến anh xao động à nha!
Còn nó.. thì.. khỏi phải nói, tim đập loạn xạ hết cả lên!
- Long, mày tìm coi có công ty nào tuyển người lùn không? Giới thiệu cho nhóc ý vô , chứ với cái chiều cao rất hợp lí với học sinh tiểu học kia thì.. tìm việc là hơi khó đấy! - Tinh Anh rảnh rỗi sinh nông nỗi trêu chọc nó.
Bốn anh kia phì cười.. khiến nó đỏ mặt vì vừa ngượng vừa tức!
- Nè, anh nói cái gì cơ? Tôi đã nói là tôi cao một mét năm mươi rồi đấy! - Nó bực mình nói. Rõ ràng chiều cao của nó cân đối vậy mà, hơn nữa theo Anh - xtanh nói như vậy là tuyệt vời nữa cơ, chẳng lẽ bọn họ chưa nghe bài hát " Chân ngắn " bao giờ sao? Hừ!
- Ừ ừ.. anh biết nhóc cao thế nào mà! - Tinh Anh cười ha hả.
- Xì! Không thèm chấp cái loại không biết phân biệt cao thấp ra sao như anh! Long, anh giúp tôi tìm đi! - Nó lườm Tinh Anh một cái rồi quay sang nhờ Long.
- Ừm! -Long.
Cạch....
Cửa phòng mở ra, Bảo bước vào, anh nhìn nó cười một cái rồi đi ra ngồi ở sofa...
- Bố gọi đến có chuyện gì thế Bảo? - Nhật ngước mặt lên hỏi anh.
- Haizz.. Bố Quốc nói, trụ sở chính cần tuyển thực tập sinh phòng tài chính, chúng ta phải có trách nhiệm tuyển! - Bảo mệt mỏi xoa xoa thái dương.
" Tuyển thực tập sinh phòng tài chính "
Bày chữ này xẹt ngang đầu nó...
- Aaaa.. trúng.. trúng tủ nè! Tôi học ngành tài chính đấy! - Nó hớn hở, trúng ngành nó học rồi nè, thế này thì tạm thời khỏi phải lo nữa rồi!
-Ừ ha! Nhi học ngành tài chính mà, vậy ta cho nhóc ý vào làm thực tập sinh ở trụ sở chính đi! - Long gật gật đầu.
- Ừm, để em nói với bố cho! - Nam cười cười nói, còn nó, hiển nhiên, tìm được công việc nên cũng cười thật tươi nhìn Nam.. điều này, khiến trái tim anh lỡ mất mấy nhịp.
- À mà khoan, có gì anh có thể giúp cả cái Thư nữa không? Nó cũng học cùng ngành với tôi nữa! - Nó chợt nhớ ra cô bạn thân của mình cũng chưa tìm được nơi để làm, vội hỏi.
- Ok, dễ mà! - Nam nháy mắt.
Giả dụ cái nháy mắt kia của anh mà được thể hiện ở bên ngoài kia thì khối chị em phụ nữ mất máu thôi , đến nó cũng khó mà kiềm nổi lòng ( Hime -ka: ách..).
Ây da, vậy là về việc thực tập sinh đã giải quyết xong, nó có thể ăn ngon ngủ ngon rồi, hạnh phúc quá a!
Bây giờ, nó bỗng cảm thấy cuộc sống này thật tươi đẹp nha, đâu đâu cũng là màu hường hết đó! Ha ha...
- Nhưng mà.. nhóc nghe này, làm trong trụ sở chính sẽ vất lắm đấy! Nó là nơi điều hành và là một bộ phận vô cùng vô cùng quan trọng của cả sáu tập đoàn nhà tụi anh! - Nhật ân cần nhắc nhở, trong mắt anh là một mảng nghiêm túc.
- Ách, là sao? - Nó ngu ngơ hỏi lại, nói rõ hơn chút nó mới hiểu được nga ~
- Có nghĩa là thế này! Ví dụ, sau này, nhóc sẽ thực sự làm ở phòng tài chính của trụ sở chính nhé. Mà phòng tài chính là phòng giải quyết, quản lí về vấn đề kinh tế của cả sáu tập đoàn. Vì là sáu tập đoàn lớn, lại là trụ sở chính nên công việc sẽ khó khăn hơn nhiều khi em làm ở các chi nhánh khác. Em phải thật cẩn thận, chỉ cần một sai sót của em thôi, kinh tế của cả sáu tập đoàn cũng có thể sẽ bị ảnh hưởng còn tùy vào mức độ. Còn về hậu quả, thì đương nhiên, người chịu trách nhiệm sẽ là cả phòng tài chính! - Nhật giảng giải cho nó hiểu.
Nó gật gù...
Ái chà.. nghe thì có vẻ.. ách, hơi khó đấy!
Nó thì mang tiếng là cái con nhỏ hậu đậu, cẩn thận sao mới được? Hừm hừm....
Hê hê.. nhưng bất quá, không sao, lúc đó thì á, nó sẽ thể hiện sự thông minh, khả năng giải quyết vấn đề tài tình của mình! Lúc nào có trục trặc, nó sẽ xuất chiêu cho mọi người trong công ty phục sát đất....
Ây da.. nghĩ đến cái cảnh mọi người nhìn nó bằng ánh mắt trầm trồ, ngưỡng mộ....
--
- Ngọc Nhi, em thật giỏi, chị thật bất ngờ! - Nhân vật bí ẩn số một.
- Tiểu Nhi, không ngờ em lại có tài năng đến thế! - Nhân vật bí ẩn số hai.
- Nhi Nhi, đó hẳn là một thần đồng hiếm có! - Người bí ẩn số ba.
- Nhi, tôi không ngờ bà lại giỏi đến vậy, trước giờ sao tôi lại không nhận ra chứ, thật ngốc mà! - Đây chẳng ai xa lạ, chính là chị Thư nhà mình.
......
bàn tán
xôn xao.......
- Mọi người đừng nói như vậy, chuyện gì cũng có một cách giải quyết thôi, điều cần thiết là mọi người phải thật suy nghĩ, tập trung vào vấn đề thì mới ra được, mọi người, ai cũng thể làm được như tôi thôi! - Vâng, không ai khác, chính là chị Nhi của chúng ta đây ạ!
- Không không, không ai có thể thông minh như em đâu! - Tinh Anh.
- Em quá giỏi! - Nam...
.......
..............
---- kết thúc ảo mộng ---------
Ui chao.. nghĩ đến thôi đã sướng rơn người rồi!! Hí hí....
- Nè, nhóc, nhóc ơi! - Thiên day day người nó.
- Hử hử? Ách.. à ừm.. tôi, không sao đâu, nhất định tôi sẽ thật cố gắng mà, đừng lo! Cứ tin ở tôi! - Nó vỗ ngực, giọng nói rất dứt khoát.
- Nhóc tự tin ra phết nhỉ? Tinh Anh cười.
- Đương nhiên rồi, tôi mị, các anh chưa nghe câu " Tự tin là mẹ thành công sao "? Tôi đương nhiên phải tự tin rồi! - Nó ra oai nói.
- Ách.. nhóc, anh chưa bao giờ nghe đến câu đó, phải là " Thất bại là mẹ thành công " chứ! Nhóc thiệt tình! -Bảo cười... cô nhóc này, đã dốt văn còn ham nói, năm người còn lại cũng phì cười, đặc biệt, lúc đó Nam đang uống nước, nghe vậy thì ho sặc sụa, cười rơi nước mắt... khổ thân!
Trời ạ! Nhóc dễ thương quá rồi!!
Nó thì ngượng chín mặt, cố thanh minh là do nó tự chế mặc dù không phải.. thảo nào, lúc nói ra từ ấy, nó thấy cứ kiểu kiểu gì a!
--------------
Hime - ka: Chương này cho thấy, chị Nhi hết sức ảo tưởng -_-
- Hime quyết định sẽ thường xuyên beta lại truyện để sửa lại một số chi tiết và một số lỗi!
- Hime sẽ thường xuyên cập nhật các thông tin truyện qua Facebook, vì vậy, bạn nào chưa được Hime tag thì nói cho Hime biết với nhé!
- Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!