...- Hừ, cô nghĩ mình là ai vậy? Cùng lắm cũng chỉ là một con người ở thôi mà! - Như khinh bỉ.
- Như, cháu đang nói cái gì vậy? - Bà Phương lớn tiếng nói.
- Bà a~ cháu không thích nói lại đâu, không lẽ tai bà có vấn đề nên mới hỏi cháu nói cái gì? Ây da, vậy là không được nha, bà phải đi khám a! - Như ngênh ngang nói
- Cô....
- Thôi, Như, em đi lên phòng liền đi! - Nhật nhẹ giọng nói.
- Hừ! - Như giậm chân thật mạnh rồi đi về phía lầu trên. ( Hime - ka: Như cũng có một phòng riêng trong biệt thự này)
- À.. ừm.. để tôi cùng với Thư đi nấu chút đồ ăn nhé! - Nó
- Ừ, hai đứa đi đi! - Thiên gật đầu.
- A ra, để chị vào nấu cùng hai em nhé!
Vân nói rồi chạy vào bếp cùng với tụi nó, điệu bộ hết sức gần gũi...
....
Sau một hồi lâu cặm cụi trong bếp, tụi nó đã gần hoàn thành phần bữa tối rồi, chỉ còn một món nữa là xong. Haiz, nhìn lại thành quả của nó cùng với Thư.. ( ả Vân kia thì có nấu gì đâu).. thật sự có chút cảm giác hạnh phúc.. hừm.. có thể nói là vậy...
- Nhi, tôi mắc quá, đi vệ sinh chút nha! - Thư chạy đến chỗ nó, mặt nhăn nhó, có vẻ như nhỏ đã chịu đựng một hồi lâu...
- Ách, trời ạ, bà mắc thì cứ đi đi, báo cáo với tôi làm chi! - Nó chẹp miệng nói, đang đắm chìm trong hạnh phúc tự nhiên Thư nói câu đó.. làm tụt hết cả cảm xúc.. hừ!
Ả Vân đứng một bên nãy giờ, sau khi nhìn thấy Thư đi ra khỏi phòng, ả mới từ từ tiến đến chỗ nó...
Thấy nó đang đổ nước canh ra bát, mắt ả như lóe sáng...
Ả cố tình đưa tay ra, đẩy mạnh vào bát canh, nó không kịp trở tay, bát canh nóng hổi vừa mới được nấu xong cứ thế mà nghiêng rồi cuối cùng đổ hết lên tay của nó. Bàn tay nó đỏ ửng rồi phỏng to một mảng.. trông thật rất đau...
- Á! - Nó đau đớn nhẹ kêu.
- A, chết rồi, chị xin lỗi, chị.. cố tình đấy, cô gái! - Vân nhếch miệng, độc ác nói.
- Chị... chị...
Nó cố kiềm chế, quay vào rồi tìm chút băng gạc để làm giảm đau vết thương trước, quả thực rất đau...
- Haizz.. rõ ràng chỉ là một con nhỏ nhà quê ăn bám đại gia thôi mà! Chắc bố mẹ mày dạy dỗ mày tiếp cận với mấy đại gia tốt lắm đúng không? Hừ, đúng là không ra gì, tao đoán, chắc mẹ mày cũng chỉ là gái điếm, ba mày là trai bao... thật bẩn thỉu! Có gì mà mày....
Chát...
Nó tát Vân thật mạnh. Quá đủ rồi, quá đủ rồi!! Xúc phạm bố mẹ đến mức như vậy, nó thực sự không thể chịu nổi, cô ta dám xúc phạm con người, nhân cách của bố mẹ nó! Hừ, thử nghĩ lại xem, cô ta liệu có gì hơn? Cũng chỉ thế mà thôi! Bố mẹ nó là những người nông dân hiền lành, chất phác, bố mẹ nó nuôi nó lớn bằng những đồng tiền chân chính do chính sức lao động cực khổ ở ngoài đồng ruộng họ làm ra! Cô ta xúc phạm bố mẹ nó như vậy, quả thật nó không thể tha thứ!!
.....
Chẳng may, cái cảnh nó tát ả Vân kia lại vào đúng dịp mọi người trong nhà cùng xuống bếp.. tất cả, đều được thu vào tầm mắt của họ...
- Con bé kia, mi làm cái gì vậy!? - Bà Phương tức giận quát, bà chạy tới, đẩy nó ngã xuống.
- A...
Đầu nó đập vào góc bàn, đau nhói...
Bảo, Nhật, Thiên, Nam, Long đang ở bên cạnh Vân, thấy nó bị như vậy, năm người định ra đỡ nó dậy.. nhưng Tinh Anh đã hành động trước...
Tinh Anh đỡ nó lên và ôm nó, để mặt của nó áp sát vào lồng ngực cường tráng mà ấm áp của anh....
- Bà à, bà làm cái gì vậy?? Bà đã biết đầu đuôi câu chuyện ra sao chưa? Bà lại làm cô ấy như vậy? - Tinh Anh
- Cháu còn nói đỡ cho nó? Cháu cũng nhìn thấy Vân bị con bé kia tát rồi mà! Nhìn xem, mặt nó đỏ ửng lên rồi! Nào, Vân, cháu có làm sao không? Cháu kể lại đầu đuôi câu chuyện cho chúng nó nghe đi! - Bà Phương.
- Hức, bà ơi, hồi nãy, cháu đang định lấy bát canh để ra bàn thì bỗng dưng Nhi cướp lấy, ý không cho cháu cầm, cháu thì vẫn chưa hiểu gì cho lắm thì.. tự nhiên em ấy định đổ bát canh nóng hổi vào người cháu. Sau đó, chắc là do bát canh có hơi nặng, em ấy cầm không vững vì vậy mà không những nó không đổ vào người cháu mà còn đổ ngược vào tay em ấy. Cháu thấy vậy, liền vội chạy ra để giúp em ấy, băng bó vết phỏng thì em ấy ngước lên, lườm cháu, rồi em ấy.. em ấy.. tát cháu.... hu hu hu...
Cả căn phòng như rơi vào im lặng, bà Phương ánh mắt căm ghét nhìn nó, sáu anh cũng nhìn nó như đang đợi câu trả lời, họ mong nó có thể tìm ra một lời biện minh...
- Hờ, cô nói dối.. có vẻ rất giỏi và thành thạo, có đúng không? Chuyện như vậy cô cũng có thể nói ra được... Hừ, tôi không có làm gì sai, tất cả, hết sảy đều là lỗi của cô ta! - Nó cười lạnh, nói.
- Vậy tại sao.. tay em lại bị phỏng nặng thế kia? - Nhật bống dưng nói.
- Là...
- Thôi hết đi! Em không muốn nói chuyện này nữa.. hức.. cứ cho là nỗi tại em hết đi.. hức, em biết mà, không ai tin em đâu! - Vân thấy nó đang định nói gì đó, liền chen ngang....
- Nhóc, nếu em có làm gì đó thì hãy thật thà nói ra nhé! Tụi anh không ưa người nói dối! - Nhật đỡ Vân ngồi xuống hết sức nhẹ nhàng...
Bảo, Thiên, Long, Nam cũng gật đầu, tỏ ý đồng ý với lời nói của Nhật, bốn anh cũng chẳng mảy may gì, lạnh nhạt kéo ghế ngồi, không nhìn nó.
- Mày nói cái gì vậy Nhật? Nhi chắc chắn sẽ không làm như vậy đâu? Còn cả lũ kia nữa, chúng mày thiệt sự nghĩ Nhi là người như vậy sao? Hả?? - Tinh Anh bực mình nói. Tụi nó không bị đui mắt chứ, bênh vực cho cái cô gái mà từng làm tụi nó đau khổ suốt mấy năm vì lừa dối trong khi đó, đổ tội cho người mà tụi nó đang thích? Lạ đời!
.....
Nó thì ngơ ngác sau câu nói của Nhật, họ thật sự không hề tin nó?? Họ nghĩ nó là một người nói dối?? Nghĩ tới đây, tim nó quặn thắt lại. Nước mắt lã chã rơi xuống, nó cố ngừng khóc thì nước mắt rơi ra lại càng nhiều.
Tinh Anh thấy nó khóc nhiều như vậy, anh nắm chặt tay nó rồi nhẹ nhàng, ân cần lau nước mắt đang chảy đầm đìa trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang tràn đầy bi thương của nó....
- Anh còn nói gì nữa? Chuyện đã thành ra như vậy rồi mà! - Nam quay ra, khó chịu nói.
- Mày...
- Thôi, Tinh Anh.. tôi.. tôi không sao, ổn cả mà, cứ cho tôi là người có lỗi cũng được, không nên phiền muộn! - Nó kiềm nén nỗi đau, nắm chặt tay Tinh Anh, nhẹ nói.
.....
Thư từ trong nhà vệ sinh chạy ra, cảm giác không khí trở nên nặng nề, u ám lại thấy mắt nó đỏ hoe, hỏi nó thì nó chỉ lắc đầu rồi cắm cúi xuống bát cơm.... Cô khó hiểu...
Như thì từ trên phòng đi xuống, biết là đã có chuyện xảy ra nhưng kệ thôi, không liên quan đến cô...
....
Hiện tại, tim nó rất đau!
----------------
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!