Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi sợ hãi, bất lực nằm im trên giường, bất lực nhìn đám người xấu tay cầm mã tấu, miệng há ngoác như con cá sấu đang lăm le tiến đến xiên mình.
Sau đám đực rựa đó, là bóng hình một người con gái tóc vàng dài ngang lưng uống xoăn nhẹ nhàng.
Nàng ta đi đến cạnh tôi, chậm rãi ngồi xuống đệm êm.
"Tâm, anh rất đẹp trai, em yêu vẻ đẹp trai điên đảo chúng sinh của anh mất rồi."
Tôi quay ngoắt sang một bên né đi ánh nhìn thèm khát của cô ta. Hừ, sự tình ra thế này âu đều là lỗi của tôi.
À không, lỗi của bố mẹ tôi khi đã sinh ra một đại soái ca như tôi.
"Cô nương, ta là người đã có chồng." - Mặt tôi lạnh lùng nghiêng đi không chút lưu luyến.
Cánh môi anh đào nhếch lên một đường mảnh rồi khẽ hé, buông ra một lời chết chóc:"Phanh thây."
"Á ĐẬU XANHHHHH!!!"
Tôi giật nẩy một cái, vội vàng mở banh mắt la ầm lên như bị hấp diêm.
Hú hồn, ra là mơ.
"Nín đi."
Tôi ngơ ngác nhìn người đàn ông to cao đen hôi mặt như thằng chết trôi đứng sừng sững ngay trước mặt.
"Đây là đâu?" - Câu thoại kinh điển khi bị bắt cóc mà mỗi người đều bị nhớ.
Đáp lại hẳn sẽ là "Mày không cần biết, không ai đến cứu mày đâu.".
Thế nhưng hiện thực không thể đem đi so sánh với lí thuyết của phim.
"Paris."
...... Miệng tôi chưa kịp khép liền cứng đông lại. Hai bàn tay cứ khua lung tung để thay lời muốn nói.
"Đùa thôi."
Nói xong, anh đen hôi nhe răng cười "khặc khặc" rất ư là "đáng iu".
Cmn, tởm vcl, làm ơn đi cái mặt than mà cố cười thì chẳng khác nào đeo mặt nạ quỷ dọa nhau đâu. Tôi là tôi sẽ tung cước dẹp cái nụ cười tởm lợm cùng trò đùa éo vui chút nào của ảnh.
Nô nô, người khác sẽ có suy nghĩ như thế, nhưng tôi ấy, Gia Phong Tâm thì:
"Hahahaha đùa vui thật há há há, làm tôi cứ tưởng mình được sang Pháp du lịch free hahahaha. Anh rất hài hước đó nha!" - Tôi đẩy nhẹ vai anh đen hôi, nói tiếp - "Cái đồ quỷ sứ hà ~".
Hai chúng tôi bông đùa thật là vui vẻ, thế nhưng đang vui thì đứt dây đàn.
"Eren, anh đang làm cái gì vậy?"
Ở cửa lúc này xuất hiện một mĩ nhân tóc vàng mắt xanh đúng chuẩn Tây, thêm cái dáng mình hạc xương mai, trời lại còn phú cho cái chất giọng nhẹ nhàng thanh thoát.
.... Hệt như thiên sứ, siêu thoát tục....
Chói lóa vãi ︶︿︶.
Chờ đã! Từ khi nào tiếng Pháp đã trở nên phổ biến quá vậy?? Người người, nhà nhà nói tiếng Pháp??
Có cần thế không?? Có xót thương, có muốn cho phận người ngoài vài câu chào câu hỏi thăm sức khỏe, ngoài ra không hề biết tí gì như tôi sống không??
"Phóng Tầm?"
"???:D???"
"P... Phong... Tam?" "Phong Tâm?"
Mỹ nhân gật đầu xác nhận.
"Ạnh lả Phóng Tam?"
Mẹ ơi tôi muốn đập đầu vào tường bất tỉnh để chắm dứt cơn đau bụng từ cái trận cười thừa sống thiếu chết thế này. Nhưng nói được đến độ này thì chứng tỏ mĩ nhân đã rất cố gắng rồi.
"Là Phong Tâm." - Tôi nói thật chậm để chỉnh lại phát âm cho mỹ nhân.
"Long... Nhâm."
"Phờ ong Phong, tờ âm Tâm."
"...... Tâm Thâm?"
Càng sửa càng sai, ngu lâu khó đào tạo, gỗ mục khó đẽo, dẹp mother đi.
Wait! Có gì đó sai sai!!!
Cẩn thận ngắm kĩ mĩ nhân thêm lần nữa, ngắm chính diện rồi ngắm góc nghiêng. Tôi nắm tay phải gõ lên lòng bàn tay trái.
Đây chả phải là "Em yeuuu" của tên Thư sao??? Cái mặt không lẫn đâu cho được!
Vậy là tôi bị chính người này bắt cóc đến đây?
Trời đậu, người này là ĐỰC RỰA mà??
Bình tĩnh nào, sẽ có động cơ để người này bày ra vụ bắt cóc này:
+ : Rất có thể vì hâm mộ sắc đẹp của tôi mà sinh ghen ghét gato. Muốn tiêu diệt tôi để trở thành đệ nhất mĩ thiếu nam >