Einstein Phì Và Trang Phú Quý

chương 88: ngoại truyện

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giang Hàn năm tuổi có một mái tóc đen bóng xinh đẹp dài tới ngang eo. Tại sao một bé trai lại để tóc dài? Lúc đầu là vì khi còn nhỏ Hàn Hàn rất yếu ớt tóc vừa dài chậm vừa mỏng, hai người cha không nỡ cắt, sau sức khỏe Hàn Hàn dần tốt lên, tóc càng ngày càng đen bóng mềm mượt, hai người cha cũng vẫn không nỡ cắt. Khi Hàn Hàn ba tuổi, chuẩn bị học lớp mầm, ba ba Giang Tư quyết định dẫn bé đi cắt tóc, Hàn Hàn lại không chịu. Giang Tư và Trang Cận thương con nên không ép. Cuối cùng để dài tới tận giờ.

Bởi vì Hàn Hàn vừa xinh đẹp đáng yêu lại có mái tóc dài, người khác thường lầm Hàn Hàn là bé gái. Thậm chí khi Giang Tư và Trang Cận dẫn Hàn Hàn đi công viên chơi còn có người ngạc nhiên hỏi, “Bé con nhà hai cậu đáng yêu thế kia sao lại cho mặc đồ con trai? Tôi mà có một công chúa nhỏ xinh đẹp như vậy nhất định sẽ nhồi đầy tủ đồ của bé bằng đầm công chúa các kiểu!”

Những lúc ấy Giang Tư sẽ đáp, “Không, bảo bối nhà tôi là bé trai!” Người nghe nhất định sẽ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nói, “Bé trai sao để tóc dài làm gì? Cậu không nói chắc chắn sẽ không ai nhận ra đâu! Dễ thương quá!”

Cuối cùng Giang Tư sẽ cười nói, “Cám ơn! Con của anh (chị) cũng rất đáng yêu!”

Cũng bởi vì mái tóc dài này mà dẫn tới xung đột ở nơi Hàn Hàn học.

Trang Cận dẫn con trai ra khỏi nhà trẻ, hai cha con không lên xe mà dắt tay đi trên đường dành cho người đi bộ, tài xế lái xe chạy từ từ theo sau.

“Sao con đánh nhau với bạn?”

“Bạn cười con vào nhà vệ sinh nam, còn đẩy con! Nếu cậu ta chỉ cười mà không đẩy con sẽ không đánh nhau.” Hàn Hàn bé nhỏ biểu đạt rất rõ ràng suy nghĩ của mình.

Trang Cận lập tức nói, “Đúng! Đáng đánh!”

Hàn Hàn không ngờ ba lớn sẽ nói vậy, ngửa đầu, chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp nhìn ba lớn. Trông vô cùng đáng yêu.

Trang Cận vuốt ve đầu con trai, khom người ôm Hàn Hàn lên, nói, “Con trai của ba ba không phải là một đứa trẻ không biết nói lý. Nếu con đánh ai, nhất định là do người đó có lỗi trước, ba ba tin con! Tay còn đau không?” dinlkễn/đnà/lêq/;yadnkd.đônlkn Giang Tư thường nói Trang Cận là một tên thương con đến cuồng, không phải không có lý.

Hàn Hàn lộ ra nụ cười ngây thơ, ôm cổ Trang Cận hỏi, “Còn ba nhỏ có giận không ạ?” ý chỉ Giang Tư.

“Con không làm gì sai hết, sao ba nhỏ lại giận! Đừng lo! Tối muốn ăn gì đây?”

“Kem được không ạ?”

Trang Cận cười khẽ, vươn tay nhéo má con trai, “Không thể lấy kem làm cơm tối!”

Hàn Hàn lộ vẻ mất mác trong giây lát, lại hỏi, “Vậy cánh gà chiên mật được không ạ?”

“Được chứ!” Trang Cận chậm rãi nói tiếp, “Ăn cơm xong có thể ăn kem.”

“Thật ạ?!” Hàn Hàn vui vẻ hô to.

“Nhưng chỉ được ăn một cây.”

Toàn bộ u buồn của Hàn Hàn trong suốt một buổi chiều đã nhanh chóng tan thành mây khói dưới sự an ủi của Trang Cận và đồ ăn ngon, tiếng cười ríu rít vang khắp đường phố.

Dù từng đánh nhau ở nhà trẻ vì mái tóc dài, cũng không khiến Hàn Hàn sinh ra ý nghĩ cắt bỏ, chứng tỏ bé thích mái tóc của mình tới cỡ nào. Nhưng, ngay ngày đầu tiên trở về sau chuyến đi chơi Disney Land kéo dài một tuần do hai ba ba cố ý dành thời gian dẫn Hàn Hàn đi chơi nhân lúc Hàn Hàn nghỉ hè, hai người cha đã ngơ người khi nghe quyết định của con trai.

Giang Tư cho rằng mình nghe lầm, vội hỏi lại, “Con nói là con muốn cắt tóc?”

Hàn Hàn mặc áo ngủ màu xám tro, tay cầm gối đầu, ngồi trên giường nhìn Giang Tư, gật đầu khẳng định.

Giang Tư vừa vuốt ve mái tóc của con trai vừa nói, “Con đã suy nghĩ kỹ chưa? Cắt xong rồi tự nhiên hối hận muốn dài ngay bằng thế này là không được đâu!”

Trang Cận đang cài nút tay áo sơ mi, nghe vậy, thầm nghĩ: hẳn phải là chuyện rất nghiêm trọng mới khiến con trai quyết định từ bỏ mái tóc dài vốn rất yêu được, mức độ quan trọng tất nhiên hơn buổi họp của công ty nhiều, bèn ngồi xuống giường, ôm Hàn Hàn đặt lên đùi mình, hỏi, “Sao bỗng nhiên con lại muốn cắt? Chẳng phải lúc ở Disney Land vẫn rất thích sao?” dứt lời nhìn về phía Giang Tư. Giang Tư nhún vai, tỏ vẻ cũng không biết lý do.

Hàn Hàn cười đáp, “Con thấy trên ti vi nói, rất nhiều bạn nhỏ đang cần tóc, bởi vì các bạn ấy bị bệnh, bệnh rất nặng, không có tóc. Con cảm thấy, có thể tặng tóc của con cho các bạn, nên muốn cắt. Ba ba có thể gởi cho các bạn giúp con sau khi cắt xong không?” Trong chương trình đó, có một bé trai tóc vàng nhỏ tuổi hơn Hàn Hàn đã cắt mái tóc của mình để tặng. Hàn Hàn rất thích em trai vừa dũng cảm vừa tốt bụng kia, suy nghĩ thật lâu mới quyết định cũng cắt tóc đem tặng.

Giang Tư và Trang Cận đều sững sờ. dinlkễn/đàn/lêquynlks/đôn Giang Tư là người luôn để lộ cảm xúc ra ngoài, nghe con trai nói vậy, lập tức hiểu rõ vấn đề, cảm động nói, “Nếu con thích mái tóc của mình, chúng ta có thể tặng các bạn thứ khác. Tặng người khác cũng không nhất thiết phải là vật yêu thích của mình, con hiểu không?” Giang Tư biết chương trình đó, là chương trình do một cơ quan từ thiện kêu gọi quyên góp tóc cho những trẻ em bị bệnh ung thư.

Hàn Hàn cười nói, “Con hi vọng có thể giúp các bạn bằng chính sức lực của mình! Ba ba có thể, con cũng có thể!”

Trang Cận gật đầu nói, “Được! Chờ cắt xong, chúng ta sẽ cùng nhau đi gởi tóc cho các bạn.”

“Dạ! Cám ơn hai ba ba!”

Giang Tư áp trán mình vào trán con trai, cọ tới cọ lui, “Con khiến ba ba cảm thấy rất tự hào!”

Hàn Hàn cười khanh khách kêu Giang Tư ôm quăng cao cao, không những không sợ, còn dũng cảm nói, “Ba ba, cao thêm chút nữa được không?”

“Vậy phải xuống dưới vườn hoa mới được, bằng không ba ba sợ con sẽ đụng vào trần nhà.”

Hàn Hàn bị Giang Tư chọc cười, ôm chặt cổ Giang Tư hỏi, “Ba nhỏ yêu con không?”

“Tất nhiên là ba nhỏ rất rất yêu con!”

“Ba lớn thì sao?”

“Cũng vậy luôn!”

Hàn Hàn, “Con cũng yêu hai ba ba siêu siêu nhiều!”

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio