Editor: Tây An
Nói đến dăm ba chuyện của Thẩm Nam Hạnh và Phương Tranh Nhuận, thì phải kể từ lúc họ cấp hai.
Họ đều sống trong khu nhà giàu, mặc dù không phải mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu là gặp, nhưng cũng không thể không đối mặt nhau, vừa hay tuổi bọn họ lại xêm xêm, bố mẹ nhà mình thi thoảng gặp mặt xóm giềng, con cái cũng có thể thông qua đó biết nhau.
Quá trình quen biết của Thẩm Nam Hạnh và Phương Tranh Nhuận cũng thân thiện sương sương, tính tình Thẩm Nam Hạnh rất tốt, từ nhỏ giống bố anh, ôn tồn lễ độ lễ phép. Phương Tranh Nhuận thì không giống, từ nhỏ đã là tên mặt giặc nặc nô, vẻ ngoài một kiểu phía sau một kiểu hai mặt rất giặc, cực giống tiêu chí làm ăn của ông bố anh ta.
Vốn coi như hài hòa, thế nhưng có một lần Thẩm Nam Hạnh tan học đi về, nhìn thấy Phương Tranh Nhuận dẫn theo mấy thằng đệ bắt nạt người mới.
Anh liền không vội vã chạy tới siêu thị nhỏ dùng nhờ loa phóng thanh, mở còi báo động điện thoại di động ra khiến chúng chạy biến. Việc này Thẩm Nam Hạnh làm rất kín, Phương Tranh Nhuận cũng không biết là anh làm.
Nhưng Thẩm Nam Hạnh trung thực không dằn lòng nổi, lại bênh vực kẻ yếu.
Khi bố mẹ Phương Tranh Nhuận đến nhà anh bái phỏng, chú Phương bảo anh giúp Phương Tranh Nhuận học tập nhiều hơn, Thẩm Nam Hạnh vốn nghiêm trang gật đầu, sau đó quay đầu bèn uyển chuyển mở miệng nói ra chuyện Phương Tranh Nhuận dạy dỗ người ta ở trường học với chú Phương.
Chính vì chuyện này, Phương Tranh Nhuận ghi hận Thẩm Nam Hạnh.
Đối mặt với sự hận thù của anh ta Thẩm Nam Hạnh vẫn cứ là dáng vẻ lão thần thường tại, không lo một chút gì.
Nhưng Phương Tranh Nhuận thỉnh thoảng chơi ngáng chân với Thẩm Nam Hạnh, anh ta không sợ trời không sợ đất, hoàn toàn là kẻ da mặt dày trâu bò nhất thiên hạ, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng ghét, thích nhất nói không vào đề, ôm một trái tim lạnh nhất.
Có một lần, Phương Tranh Nhuận trực tiếp vây Thẩm Nam Hạnh lại một góc đánh cho một trận.
Thẩm Nam Hạnh bị đánh không ho he một tiếng, chỉ nói với mẹ muốn học võ, mẹ Thẩm dù không hiểu con trai mình sao lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với võ thuật, nhưng anh muốn học, người làm mẹ đương nhiên tán thành.
Mẹ Thẩm lại không ngờ rằng Thẩm Nam Hạnh học võ là để đối phó Phương Tranh Nhuận.
Mấy tháng sau, Thẩm Nam Hạnh rất trịnh trọng gọi điện thoại cho Phương Tranh Nhuận, hẹn anh ta đến võ quán.
Phương Tranh Nhuận khẳng định sẽ đến, dù sao Thẩm Nam Hạnh nói đùa rất lành nghề, nhưng anh cũng sẽ không đối xử như vậy với mọi người, trừ phi đối phương vô lễ với anh trước.
Chính vì như thế, anh cũng sẽ không làm quân tử vô vị.
Thẩm Nam Hạnh hẹn Phương Tranh Nhuận đến võ quán xong, cho anh ta đọc tinh thần võ thuật một lần, sau đó dưới sự chứng kiến của mấy trăm đệ tử võ quán, đường đường chính chính đánh bại Phương Tranh Nhuận.
Như vậy, Thẩm Nam Hạnh xem như thật sự chứng minh thế nào là quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
Phương Tranh Nhuận thua, trước mặt mấy trăm người, mặt mũi của anh ta mất sạch sanh.
Thẩm Nam Hạnh giết người giết cả lòng.
Từ đó về sau, Phương Tranh Nhuận hoàn toàn ghi hận Thẩm Nam Hạnh.
Chỗ của Phương Tranh Nhuận anh ta, tuyệt sẽ không để Thẩm Nam Hạnh sống tốt.
Nhưng Thẩm Nam Hạnh cũng không phải kẻ ăn chay, anh luôn không vội không chậm đáp lại, khiến Phương Tranh Nhuận mất mặt hết lần này đến lần khác.
Oán hận càng kết càng nhiều, cho tới bây giờ.
Mọi người khi đó gồm cả bố mẹ họ, không ai ngờ đại học họ thi chính là cùng một trường.
Tất cả mọi người cho rằng bọn là khắc tinh của nhau, không ngờ khắc nhiều năm như vậy, lại cũng khắc đến cả cô gái mà Thẩm Nam Hạnh thích.
Nguyễn Túy sớm về trường học, ngày thu gió đêm thổi ở trên người cô, cô nhớ câu nói của Phương Tranh Nhuận với cô lúc đi——
“Nghe nói Thẩm Nam Hạnh vẫn chưa tán được cô, muốn thử cùng tôi không?”
Anh ta cười đùa tí tửng tán tỉnh cô, đuôi mắt như muốn dìm người chết chìm.
Mà Nguyễn Túy lại cảm thấy từng đợt buồn nôn, cảm giác khi còn bé kia xông lên đầu, khiến cô vội vàng hất cánh tay Phương Tranh Nhuận dùng sức cầm lấy tay cô ra, vội vã chạy ra bên ngoài quán bar.
Cũng may gió lạnh khiến cô tỉnh táo hơn rất nhiều, Nguyễn Túy về ký túc xá thu dọn đồ đạc một chút chuẩn bị tối nay về nhà với dì Ngọc.
Đi ra cửa trường, đi tới ven đường có đột nhiên có chiếc xe con kêu tách hai tiếng.
Nguyễn Túy cúi đầu nhìn trong cửa sổ xe, vừa hay trông thấy Thẩm Nam Hạnh hạ cửa sổ xe xuống.
Anh hỏi: “Đi đâu? Anh đưa em đi.”
Nguyễn Túy đứng tại chỗ, không nhúc nhích, cô phát hiện Thẩm Nam Hạnh hình như cắt tóc rồi, cắt tóc hơi ngắn, còn cả tóc mái phía trước che khuất lông mày cũng cắt ngắn đi, thật ra cũng không thay đổi gì, nhưng trông cả người anh càng thêm gọn gàng.
Trong ôn hòa còn có thêm chút rạng rỡ.
Khí chất càng thêm trưởng thành.
Thẩm Nam Hạnh chú ý thấy ánh mắt Nguyễn Túy kinh ngạc, đưa tay sờ sờ tóc, cười nói: “Nhìn không quen hả em?”
Nguyễn Túy lắc đầu, cô khôi phục trạng thái ban đầu.
Lúc này Thẩm Nam Hạnh đã mở cửa xe ghế lái phụ ra cho, ánh mắt Nguyễn Túy giật giật, suy nghĩ một lát vẫn ngồi lên xe Thẩm Nam Hạnh.
Mùi trong xe rất dễ chịu, thanh hương nhàn nhạt, Nguyễn Túy thầm đánh giá, cuối cùng phóng ánh mắt tới ngay phía trước.
Thẩm Nam Hạnh ôn hòa cười nói: “Bạn Nguyễn, em không cần câu nệ như vậy đâu.”
Nguyễn Túy nhìn anh một lát, đưa tay đội mũ áo đeo, ừ một tiếng.
Mũ vừa đội, Thẩm Nam Hạnh bèn không nhìn thấy ánh mắt của cô nữa, Nguyễn Túy ngồi trên ghế, hơi cúi đầu.
“Đi đâu?”
Nguyễn Túy nhẹ giọng báo tên của tiểu khu.
Xe khởi động, lái vào đường lớn, Thẩm Nam Hạnh mở radio, Nguyễn Túy dần dần ổn định lại tâm thần trong tiếng dịu dàng chầm chậm của chị gái phát thanh viên.
Sau lại thành giọng nam, giọng nam như nước chảy róc rách, nhưng Nguyễn Túy không hiểu sao cảm thấy giọng này không có êm tai như Thẩm Nam Hạnh.
Giọng của Thẩm Nam Hạnh luôn có thể cho người khác một kiểu cảm giác chân thật, đó là những thứ mấy năm gần đây một Nguyễn Túy luôn ở trong tình trạng khẩn trương cầu mà không được.
“Hôm nay radio báo, một bạn gái đến từ Chu Trang hỏi, hôm nay ghế lái phụ của bạn giành cho ai?”
Một địa anh ở Giang Tô, được mệnh danh là Venice phương Đông
Đổi thành tiếng thông báo đột ngột của chị gái.
Nguyễn Túy đang nhắm mắt phút chốc mở ra.
“Là ông chủ? Là bạn bè? Hay là người yêu? Hay là cô gái chàng trai bạn thích? Thật ra, bất kể là ai, chúng ta đều cần quý trọng người bên cạnh chúng ta. Bạn gái Chu Trang chọn bài hôm nay nói, ghế lái phụ nhất định phải để cho người con gái bạn thích, bởi vì đây cũng là cách họ xác định tâm ý của bạn.”
Thân thể Nguyễn Túy hơi cứng, lần đầu cảm thấy ngồi không được tự nhiên.
Thẩm Nam Hạnh thì ngược lại, mắt anh không dao động lái xe, cũng không có ý đổi đài radio.
Nguyễn Túy dứt khoát quay đầu, nhìn phong cảnh phi tốc lướt qua ngoài cửa sổ xe. Rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa, bầu trời đen trầm trầm, rất đè nén, hình như sau một khắc nữa thôi sẽ có mưa rào tầm tã rơi xuống.
Cô nhìn thời gian, ngay sau đó, ánh mắt rơi vào trên cửa kính xe, trông thấy một giọt rồi hai giọt hạt mưa nện trên đó.
Thẩm Nam Hạnh rõ ràng tăng tốc chạy, hình như muốn chạy đua thời gian cùng mưa.
Nguyễn Túy ngồi trở lại, nhìn về phía đường lớn thẳng tắp, nặng nề nhắm mắt lại.
Xe đến nơi, là Thẩm Nam Hạnh đánh thức cô.
Nguyễn Túy không ngờ mình sẽ ngủ, nhiều năm rồi cô không dám đi ngủ trên xe người lạ như vậy, dù không phải người sống cô cũng gắng duy trì cảnh giác, chỉ là không biết vì sao, lại ngủ trên xe Thẩm Nam Hạnh.
Thời khắc đó trời đã hoàn toàn đen, cư xá ở ngoài vành đai ba, làm khó Thẩm Nam Hạnh đưa xa như vậy.
Nguyên văn [三环线; tam hoàn tuyến], tạm thời để là vành đai ba.
Nhưng anh không hề trông mất kiên nhẫn, tự mình xuống xe mở cửa xe bên cô ra, để cô đi ra.
Bảo an cư xá đột nhiên bật đèn pin, đồng thời, bên tai Nguyễn Túy như nghe thấy có người gọi cô một tiếng Túy Túy.
Cô quay đầu nhìn sau xe, trông thấy dì Ngọc cầm theo cái túi đi sang chỗ cô, song ánh mắt dì Ngọc rõ ràng không ở trên người cô, mà trên người Thẩm Nam Hạnh.
Chỉ vẻn vẹn cái nháy mắt là Thẩm Nam Hạnh liền biết họ có quan hệ thế nào, tiếp đó xoay người chào hỏi dì Ngọc: “Chào dì ạ.”
Dì Ngọc rất ngạc nhiên với sự tồn tại của Thẩm Nam Hạnh, ánh mắt của dì cũng không phải ánh mắt bình thường, mà là ánh nhìn trông mong, ánh mắt trực tiếp.
Mí mắt Nguyễn Túy nhảy một cái, lập tức quay đầu nói với Thẩm Nam Hạnh: “Hôm nay cám ơn anh, gặp lại sau.”
Cô vừa mới dứt lời liền bị dì Ngọc ngắt lại, không để cô có cơ hội mở miệng tiếp.
Dì Ngọc vẫn đi đến trước mặt Thẩm Nam Hạnh, nhìn anh như nhìn thấy bảo vật hiếm lạ từ thế kỷ trước, nụ cười trên mặt muốn hiền lành bao nhiêu có hiền lành bấy nhiêu.
“Cậu bé, đã đến rồi, có muốn đi lên ngồi một lát không?”
Nguyễn Túy nhướng mày: “Dì Ngọc?”
Dì Ngọc không để ý tới cô, tiếp tục nhìn Thẩm Nam Hạnh: “Dì xào mấy món ăn cho cháu ăn có được không?”
Thẩm Nam Hạnh nhìn Nguyễn Túy một cái, dưới ánh mắt có vẻ ám chỉ của cô, ôn nhuận cười nói với dì Ngọc: “Vậy cháu sẽ lên quấy rầy một lúc ạ.”
——
Tiếng nước chảy, cả tiếng trò chuyện, bên tai toàn là hai loại âm thanh này hỗn hợp cùng nhau.
Nguyễn Túy ngồi trong phòng khách, ánh mắt lại không tự chủ được nhìn sang phòng bếp.
Dì Ngọc định làm cơm, Thẩm Nam Hạnh chủ động xin vào nói anh đến giúp đỡ, lúc đầu dì Ngọc không có ý định để anh làm, dù sao anh là khách. Thế nhưng mà ngại thằng bé nhiệt tình quá thể, căn bản không cần chào hỏi, đã tự mình kéo tay áo lên chuẩn bị làm.
Nguyễn Túy đi vào không có chỗ đặt chân, cô đi đến bên cạnh Thẩm Nam Hạnh, hạ thấp giọng nói với anh, anh là khách, ngồi ở bên ngoài là được.
Thẩm Nam Hạnh lại dịu dàng nhìn cô: “Có muốn nếm thử tay nghề của anh không?”
Nguyễn Túy sững sờ, quay người bèn rời phòng bếp.
Bây giờ chỉ có mình cô ngồi ở phòng khách, rất yên tĩnh. Dì Ngọc không biết moi từ đâu ra một con mèo nhỏ, mèo mới một tháng, rất gầy, kiểu dinh dưỡng không đầy đủ, đôi mắt to như hạt đậu cảnh giác nhìn cô chằm chằm.
Đối với mèo mèo chó chó Nguyễn Túy không có hứng thú, hờ hững đối mặt với nó trong chốc lát, quay người đóng cửa về phòng của mình.
Song dù về phòng mình, tiếng Thẩm Nam Hạnh và dì Ngọc trò chuyện vẫn sẽ truyền đến bên tai cô.
“Tiểu Thẩm à, sao cháu quen Túy Túy nhà dì thế?” Dì Ngọc vừa rửa rau vừa hỏi anh.
Thẩm Nam Hạnh cười một tiếng, ấm giọng trả lời dì Ngọc: “Cháu và em ấy quen nhau qua cuộc thi tranh biện, dì từng nghe em ấy tranh biện chưa? Tuyệt vời lắm.”
Dì Ngọc nghe anh nói như vậy, cười đến là ai ôi, vội vàng nói: “Sao nó nói với dì được, vậy đi Tiểu Thẩm, tí hai ta kết bạn Wechat, sau này cũng dễ liên lạc.”
Về phần liên lạc cái gì, dì Ngọc không nói rõ.
Thẩm Nam Hạnh cong khóe miệng: “Được ạ.”
Sau một lát, dì Ngọc lại hỏi: “Tiểu Thẩm à, cháu cảm thấy Túy Túy nhà dì thế nào?”
Thẩm Nam Hạnh cắt gọn một đống thịt, cánh tay lộ gân xanh buông dao phay xuống, không biết anh nghĩ đến cái gì, vẻ mặt dịu dàng đến mức sắp nhanh tràn ra cả nước.
“Dì ạ, em ấy tốt lắm.”
Dì Ngọc vui vẻ, máy thu thanh của con người một khi đã mở ra, vậy chỉ thu không ngừng, dì Ngọc bắt đầu lải nhải liên tọi: “Túy Túy nhà bọn dì ấy, cháu đừng thấy nó trông lạnh lùng, như miếng đá, nhưng nó hiền lành lắm ấy, nó còn biết quan tâm người ta lắm.”
Nguyễn Túy thực sự nghe không đặng, cô đứng dậy đi tới cửa phòng bếp, nhìn hai người trò chuyện vui vẻ.