Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi đến công ty, Lương Hành Dã định mở một cuộc họp ngắn. Trì Ninh ở trong phòng làm việc của anh đợi một lúc cảm thấy nhàm chán cho nên đi ra ngoài tìm Cố Húc.
Khi Lương Hành Dã họp trở về không thấy Trì Ninh ở đó, anh gửi tin nhắn cho Cố Húc. Tin nhắn vừa được gửi đi, văn phòng đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, theo sau truyền đến giọng của Chu Vân: “Hành Dã. ”
Lương Hành Dã đặt điện thoại xuống: “Mời vào.”
Chu Vân đẩy cửa bước vào. Bà mặc một bộ vest tông lạnh, trên tay cầm một chiếc túi cùng màu, dưới chân là đôi giày cao gót.
Lương Hành Dã nhìn lên: “Mẹ, tìm con có chuyện gì?”
Chu Vân cẩn thận quét mắt khắp người Lương Hành Dã, nhanh nhảu nói: “Con bị thương à? Tối hôm qua mẹ bắt gặp Hứa Tấn về nhà đã quá nửa đêm, hỏi xong mới biết nó chạy đi đua xe, nó nói xe của con bị tông trúng.”
Lương Hành Dã rót một cốc nước rồi đưa cho bà: “Không có, chỉ là chuyện nhỏ ngoài ý muốn thôi.”
“Con không bị thương là được rồi.” Chu Vân ngồi xuống bên cạnh anh, vẫn nói rất nhanh: “Mẹ đã tịch thu hết chìa khóa xe của Hứa Tấn, tối hôm qua nó lẻn ra ngoài lúc mẹ đang ngủ, lái xe mượn.”
“Mẹ, cho dù Hứa Tấn có lái xe riêng hay xe mượn, mẹ cũng không cần đến giải thích với con, con không quan tâm.” Vẻ mặt Lương Hành Dã thể hiện vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
Chu Vân muốn nói gì đó, miệng mở ra lại khép lại. Hai người ngồi lặng thinh, Chu Vân cầm cốc nước lên, nhấp nhẹ một ngụm. Trên tay Lương Hành Dã cầm bút, đôi mắt rũ xuống, lười biếng dựa người.
Bầu không khí nặng nề bị tiếng gõ cửa phá vỡ. Lương Hành Dã nhớ trong cuộc họp vừa rồi đã yêu cầu Từ Nghiên đến thông báo qua lịch trình cho mình, anh đậy nắp bút lại, bảo cô đi vào.
Từ Nghiên cười chào hỏi Chu Vân, sau đó đi tới chỗ Lương Hành Dã đặt tài liệu lên bàn: “Chủ tịch Lương, đây là lịch trình vài ngày tới, mời ngài xem qua có chỗ nào cần điều chỉnh không.”
Lương Hành Dã suy tư một lúc, chỉ tay vào chỗ chủ tịch Hoàng được đánh dấu bằng màu đỏ bên dưới ngày tháng : “Ngày mai chúng ta gặp chủ tịch Hoàng, hẹn ở nhà máy rượu ven biển dưới danh nghĩa Hồng Cảnh. Công việc buổi chiều ngày dời lại hết đi, sắp xếp lịch trống buổi đó cho tôi… ”
“Vâng,” Từ Nghiên ghi chú lại cẩn thận, “Bây giờ tôi sẽ lập tức đi thu xếp.”
Sau khi Từ Nghiên rời đi, phòng làm việc lại khôi phục yên tĩnh, Chu Vân uống cạn cốc nước, không còn gì để nói cũng ráng nói: “Ngày mai con muốn đi gặp Hoàng Dịch Tân sao?”
Lương Hành Dã nói, “Con có chút chuyện muốn nói với ông ta.”
Chu Vân hỏi có chuyện gì, Lương Hành Dã chỉ nói vài câu đơn giản. Chu Vân ngồi thẳng người, lo lắng nói: “Ông ta là bậc lão làng, con đoạt tài nguyên trong tay ông ta, đã chuẩn bị tốt các tình huống phải gặp chưa? Gặp mặt trước có ảnh hưởng đến kế hoạch không?”
“Sẽ không, con đã tính toán cả rồi.”
“Vẫn nên giữ nguyên kế hoạch ban đầu, ngày hãy hẹn gặp, nếu chuẩn bị không cẩn thận, rất dễ gặp phải tình huống rắc rối.”
“Ngày đó không phải sinh nhật của mẹ sao?” Lương Hành Dã hỏi lại.
Chu Vân sửng sốt một chút, “Con có bằng lòng tới không?”
“Có lần nào mà con không đến chứ?”
Lương Hành Dã vừa dứt lời, không khí trong văn phòng bỗng im ắng đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.
“A Dã,” Chu Vân nắm lấy tay cầm túi chậm rãi siết chặt, “Lần trước mẹ… con biết mẹ thường nói năng hơi khó nghe, ở nhà mẹ cũng mắng Hứa Tấn như vậy… Khi mẹ nhìn thấy thằng bé đó, nhất thời không chấp nhận nổi… ”
Bà tỏ ra yếu thể trước mặt Lương Hành Dã, thái độ của Lương Hành Dã cũng trở nên mềm mỏng hơn, “Con sẽ giải thích lại lần nữa, con với cậu ấy không phải…”
Nói được một nửa, Trì Ninh mở cửa văn phòng, từ hành lang thò đầu vào, gọi: “Lương Hành Dã.”
Chu Vân sững người, sắc mặt có chút khó coi: “Ngay cả làm việc con cũng mang nó theo?”
Trì Ninh nhìn thấy Chu Vân lập tức muốn đóng cửa lại. Lương Hành Dã vẫy tay với cậu “Trì Ninh, đến đây với tôi.”
Trì Ninh vòng qua Chu Vân, chạy đến bên Lương Hành Dã. Vừa rồi cậu đang ở phòng làm việc của Cố Húc, nghe Cố Húc nói Lương Hành Dã muốn tìm mình cho nên mới chạy qua đây, ai ngờ vừa mở cửa ra lại còn có những người khác..
Trì Ninh sợ nóng, cứ liên tục đổ mồ hôi, trên chóp mũi xuất hiện những hạt mồ hôi nhỏ li ti. Lương Hành Dã cầm một tờ giấy đưa cho cậu, rồi nói với Chu Vân, “Mẹ, con giới thiệu chút, đây là Trì Ninh. ”
Anh nói với Trì Ninh, “Trì Ninh, đây là mẹ tôi, gọi dì đi.”
Trì Ninh không muốn gọi. Thấy Lương Hành Dã liếc mình một cái, cậu chần chừ vài giây, đối mặt với Chu Vân nói: “Dì.”
Chu Vân kháng cự: “Đừng gọi tôi.”
Lương Hành Dã cau mày: “Mẹ, mẹ muốn giận thì cứ giận con, hung dữ với cậu ấy làm gì?”
Mới lớn giọng có một chút thôi mà, có chỗ nào giống hung dữ chứ? Trong lòng Chu Vân tức giận, lại sợ sẽ phá hủy tình cảm đã vất vả xây dựng giữa mình và Lương Hành Dã cho nên chỉ có thể tấn công vào tật xấu của Trì Ninh: “Nó không được giáo dục đàng hoàng, chẳng khác gì thứ thất học, còn đeo cái khuyên tai hoa hòe lòe loẹt kia nữa, nhìn có ra cái thể thống gì không?”
“Cậu ấy có được học hành hay không là chuyện của cậu ấy, đeo khuyên tai hay không là quyền tự do của cậu ấy. Nếu mẹ không biết người ta, đừng tùy tiện phán xét.”
“Con cứ bảo vệ nó như thế? Đối với kẻ leo lên người con…”
“Không phải leo lên, mẹ không biết giữa chúng con đang xảy ra chuyện gì thì đừng phán đoán linh tinh,” Lương Hành Dã nhìn Chu Vân, lời lẽ chính đáng, “Con bảo cậu ấy gọi mẹ là dì, không có ý gì cả, chỉ hy vọng về sau mẹ nhìn thấy cậu ấy, đừng có dùng thái độ thế này đối xử với cậu ấy nữa.”
Câu sau đanh thép hơn câu trước, lửa giận từ trong lòng Chu Vân dâng lên, lao thẳng về phía đỉnh đầu lại bị bà ngăn cản lại.
Bà hiểu rõ tính khí của Lương Hành Dã. Giới thiệu một cách nghiêm túc, còn bảo vệ Trì Ninh từng chút một, mặc kệ có ý tứ gì khác hay không, cũng đều có nghĩa là Lương Hành Dã đã xem Trì Ninh như người một nhà.
Giống như bọn Trì Kim Tự và Hứa Trí An, Lương Hành Dã đã từng giới thiệu họ với mọi người trong một bữa tiệc gia đình nhưng lại với tư cách là bạn bè, mà Trì Ninh… Chu Vân không tin Lương Hành Dã xem Trì Ninh như bạn bè. Hầu hết bạn bè anh lui tới đều đến từ gia thế hiển hách, có thủ đoạn, có quyết đoán mà Trì Ninh thì chẳng liên quan gì đến những điểm đó.
Lúc trước vẫn còn có thể quay đầu, nhưng giờ đây, thái độ của Lương Hành Dã đã thể hiện ra, không phải chỉ cần bà nói vài câu chỉ trích là có thể thay đổi được.
Giằng co với nhau sẽ chỉ khiến mối quan hệ chuyển biến xấu đi. Mấy ngày nay sự áy náy của bà đối với Lương Hành Dã chẳng biết để đâu cho hết, thật sự không muốn lại nảy sinh mâu thuẫn, cố gắng hạ giọng chậm rãi nói: “Được rồi.”
“Trì Ninh phải không?” Chu Vân mở túi, lấy ra một chiếc khóa vàng.
Bà định bụng sẽ đợi chút nữa mới đi thăm người bạn trạc tuổi đã sinh con đứa thứ hai. Đứa bé vừa tròn một tháng tuổi, đây vốn là món quà dành cho đứa bé nhưng bây giờ hiện tại, trong lúc nhất thời bà không thể lấy ra được đồ vật nào khác đành miễn cưỡng sử dụng thứ này. Bà đặt chiếc khóa vàng lên bàn, nghẹn ngào nói: “Món quà gặp mặt cho cậu”.
Trì Ninh nhìn Chu Vân, lại nhìn Lương Hành Dã. Lương Hành Dã nói: “Không sao đâu, cậu cứ nhận lấy.”
Trì Ninh nhận lấy, nói với Chu Vân: “Cảm ơn dì.”
Vẻ mặt Chu Vân lạnh nhạt, xách túi lên định rời đi, Lương Hành Dã nói: “Mẹ, mẹ đi đâu vậy? Con sẽ nhờ tài xế đưa mẹ đi.”
“Không cần, mẹ lái xe.” Chu Vân vỗ vỗ nếp gấp quần áo, “Mẹ đi trước, lần sau lại quay lại.”
Trong phòng làm việc chỉ còn lại Trì Ninh và Lương Hành Dã. Trì Ninh cầm chiếc khóa vàng, khi lục lạc va chạm vang lên tiếng leng keng thanh thúy. Cậu không cần lắm, đưa tới trước mặt Lương Hành Dã.
Lương Hành Dã hỏi: “Không thích à?”
“Dì ấy ghét tôi,” Trì Ninh lắc đầu, “Tôi không cần.”
“Dì ấy không ghét cậu, ít nhất sau này dì ấy sẽ không thể hiện ra quá rõ ràng,” Lương Hành Dã đưa ngón tay vuốt ve chiếc khóa vàng, “Không phải cậu thích những thứ có màu vàng rực sao? Cầm chơi đi.”
Trì Ninh quả thật rất thích vàng. Cậu cất khóa vàng đi nhưng cũng không định chơi, cẩn thận cất kỹ vào trong túi.
Lương Hành Dã không rõ Trì Ninh muốn ở bên cạnh anh bao lâu. Nếu lâu hơn nữa thì phải làm chứng minh thư và hộ khẩu cho nên anh nhờ Cố Húc đưa cậu đi làm.
Sau khi Trì Ninh rời đi, Lương Hành Dã vội vàng làm xong công việc đang dang dở, bắt đầu mở gói bưu phẩm chuyển phát nhanh xuyên quốc gia mà anh nhận được ngày hôm qua.
Đồ bên trong được bọc rất nhiều lớp. Anh tháo hết mấy lớp bọc, nhìn thấy bên trong có một con kỳ lân tráng men cloisonné[] tinh xảo.
Lương Hành Dã ít nghiên cứu về đồ cổ nhưng mơ hồ nhớ rằng hình như anh đã nhìn thấy con kỳ lân này trong một cuộc đấu giá nào đó. Nó là vật được đấu giá cuối cùng, cái giá sau khi đấu cao ngất ngưởng.
Chuyển phát nhanh là do Trì Kim Tự gửi. Anh trực tiếp gọi điện cho Trì Kim Tự. Sau khi kết nối, Lương Hành Dã hỏi: “Kim Tự, tôi nhận được kỳ lân rồi, anh đang làm gì vậy?”
“Đền tội với cậu.” Trì Kim Tự dựa vào cửa sổ của tòa lâu đài cổ kính, nhìn dòng sông uốn lượn xa xa, “Phiền toái Đoàn Nghi gây ra cho cậu là do anh tạo thành. Mặc dù quan hệ giữa anh với cậu rất tốt nhưng lần này không phải chuyện nhỏ, lòng anh rất băn khoăn.”
Đoàn Nghi tiến tới từ phía sau, đặt cằm lên vai Trì Kim Tự, Trì Kim Tự che mặt cậu ta, đẩy ra, tiếp tục nói với Lương Hành Dã, “Chỉ là món đồ chơi mà thôi, không phải thứ có giá trị quý giá gì gì đâu, cậu có thể giữ lại để trang trí nhà cửa. ”
Nếu khách khí từ chối sẽ lại càng xa lạ, Lương Hành Dã bỏ qua không nói tới nữa, “Gần đây anh thế nào?”
Trì Kim Tự mặc kệ Đoàn Nghi đang ngồi xổm trên đất hút xì gà, đáp: “Tạm ổn, mọi chuyện không khó giải quyết, vẫn làm theo kế hoạch ban đầu.”
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Trì Kim Tự cúp điện thoại, vừa nhấc chân rời khỏi cửa sổ lập tức bị sặc khói, dựa vào tường ho khan.
Da y rất trắng, khuôn mặt xanh xao tái nhợt, cơn ho làm khuôn mặt Trì Kim Tự ửng hồng ngược lại trông có vẻ có sức sống hơn.
Đoàn Nghi vội vàng ném điếu xì gà đi, tiến lên đỡ y. Trì Kim Tự từ từ đi tới, hất tay cậu ta ra rồi ngồi xuống chiếc ghế bành kiểu cổ điển.
Đoàn Nghi nhỏ giọng oán hận nói: “Sao lại không cho tôi chạm vào?”
Trì Kim Tự phớt lờ cậu ta, Đoàn Nghi lại nói, “Tại sao anh lại gọi cho Lương Hành Dã? Còn tặng quà cho hắn, không phải anh…”
Giọng điệu của Trì Kim Tự không kiên nhẫn: “Cậu có thể im lặng được không? Hoặc là rời khỏi phòng.”
Đoàn Nghi có chút không cam lòng: “Anh lại tức giận với tôi.”
Trì Kim Tự bước lên tấm thảm dày sặc sỡ rồi leo lên giường. Bức tường phía sau giường được treo đầy những bức tranh sơn dầu rực rỡ. Trần nhà treo chùm đèn pha lê lộng lẫy, bốn phía bày biện các tác phẩm nghệ thuật cổ điển xa xỉ, ngay cả không khí ở đây cũng toát lên vẻ tráng lệ của tòa lâu đài.
Đoàn Nghi ngồi xổm bên giường, ôm mặt của Trì Kim Tự, kéo dài giọng điệu nói: “Đừng không có để ý tôi mà.”
Trì Kim Tự nhắm mắt lại: “Đi ra ngoài.”
Đoàn Nghi không vui, xốc chăn lên giường nằm ở bên cạnh y: “Tôi buồn ngủ, ngủ một giấc xong rồi ra ngoài được không?”
Trì Kim Tự ngồi dậy, một chân đá Đoàn Nghi. Đoàn Nghi không chú ý, ôm chăn bông lăn xuống giường. Cậu ta ném chăn bông ra, gầm lên, “Trì Kim Tự, mẹ nó, tôi đã tìm kiếm anh suốt bảy năm. Anh đối xử với tôi như thế này vì Lương Hành Dã?”
“Anh yêu cầu tôi giả vờ như không biết anh, tôi giả vờ. Anh bảo tôi ra nước ngoài gặp anh, tôi cũng đến. Tôi chẳng khác nào con chó tùy ý anh sai khiến, anh còn không hài lòng cái gì nữa?!”
Trì Kim Tự: “Tôi yêu cầu cậu xin lỗi Lương Hành Dã, cậu có xin lỗi sao?”
“Lương Hành Dã Lương Hành Dã, có phải anh thích hắn không?!” Đoàn Nghi hùng hổ chất vấn.
Trì Kim Tự giọng đều đều: “Chờ đến khi cậu bằng lòng nói chuyện với tôi như người trưởng thành, chúng ta lại nói tiếp.”
Điện thoại thông báo có tin nhắn mới, Trì Kim Tự cúi đầu nhìn xuống, là tin nhắn từ một người bạn địa phương gửi đến, hỏi ngày mai y có rảnh không. y đang định trả lời thì Đoàn Nghi khó chịu giật lấy điện thoại.
“Đây là ai?” Đoàn Nghi vừa hỏi y vừa trả lời: “Không rảnh.”
Sau khi trả lời tin nhắn, cậu ta lại chỉ vào danh sách tin nhắn rồi chất vấn từng người một từ trên xuống dưới.
“Đây là ai? Gọi nhau thân mật như vậy, anh cũng chưa từng gọi tôi như thế.”
“Ai đây? Cứ hai ba ngày lại gửi tin nhắn cho anh…”
…
Càng hỏi càng tức giận, Đoàn Nghi đưa di động cho Trì Kim Tự, ra lệnh nói: “Xóa hết bạn bè đi, chừa lại mỗi tôi thôi.”
Trì Kim Tự nhấp vào ảnh đại diện của Đoàn Nghi, thành thạo chọn xóa bỏ.
“Làm gì vậy!” Đoàn Nghi nhanh tay lẹ mắt chặn lại. Cậu ta muốn xóa bạn bè của Trì Kim Tự nhưng lại không dám, vì vậy đành nhún nhường chọn xóa tất cả các hộp thoại, chỉ để lại mình là người duy nhất còn lại.
Trì Kim Tự không ngăn cậu ta lại, kê gối lên eo nói: “Đoàn Nghi, hẳn cậu cũng biết rõ, những gì thiếu cậu tôi đã trả hết. Kết cục tốt nhất giữa chúng ta, chính là người dưng nước lã.”
Đoàn Nghi thấp giọng, gằn từng chữ một nói: “Trì Kim Tự, tốt hơn là anh đừng làm tôi tức giận.”
“Làm sao?” Trì Kim Tự nắm lấy cổ Đoàn Nghi đè xuống, mặt lạnh tanh nhìn hắn, “Chẳng lẽ Đoàn thiếu gia định giam cầm tôi thêm vài ngày sao?”
Đoàn Nghi nhìn y chằm chằm: “Anh biết rõ tôi muốn cái gì.”
Trì Kim Tự cười cười, buông Đoàn Nghi ra: “Biết thì đã làm sao?”
Hồi ức tùy ý quay cuồng trong đầu, uy thế của Đoàn Nghi chỉ tồn tại trong vài giây rồi cậu ta lại lẳng lặng ngồi bên cạnh giường.
Một lúc lâu, cậu ta nhìn Trì Kim Tự: “Anh trai, em…”
Trì Kim Tự cau mày: “Đừng gọi tôi là anh trai. Khi tôi ở trên đảo đã quên nói với cậu, tôi có một người em trai, nghe cậu gọi anh cơ thể tôi không khỏe.”
“Em trai đang du học ở Châu Âu? Tôi đã điều tra, căn bản chẳng có người nào cả.” Đoàn Nghi vừa nói vừa đắp chăn cho Trì Kim Tự, “Người cá các anh có thể tùy tiện lên bờ được sao?”
“Cậu biết rõ tôi là người cá, tôi cùng cậu phải cách ly sinh sản[], còn quấn lấy tôi làm gì?”
“Tôi không quan tâm,” Đoàn Nghi nói, “Dù sao anh cũng không thể sinh.”
Đoàn Nghi sờ sờ mặt của Trì Kim Tự, sau đó sờ sờ cổ của y mang theo ý tứ tán tỉnh. Trì Kim Tự né tránh, “Con mẹ cậu tránh xa tôi một chút.”
Đoàn Nghi: “Anh nằm mơ đi.”
Chú thích:
[] Men cloisonné
[] Cách ly sinh sản: là một tập hợp các cơ chế tiến hóa, các hành vi và các quá trình sinh lý quan trọng để xác định sự ngăn cản các thành viên của các loài khác nhau sinh ra con cái.