Em Ấy Yêu Tôi Đến Vậy

chương 40

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dưới toà nhà Hồng Cảnh có một tiệm trang sức, sau khi Lương Hành Dã tan làm đi ngang qua tủ kính trưng bày, liếc thấy một đôi hoa tai làm bằng đá sapphire trông giống như nước biển đóng băng được đính lên trên mặt đá cẩm thạch trắng tinh.

Ngừng chân một lúc lâu, Lương Hành Dã mua đôi hoa tai đó rồi tới bệnh viện xỏ lỗ tai. Bởi không có kinh nghiệm, anh đi lãnh số nhầm bên khoa tai mũi họng. Đợi đến khi tới lượt, bác sĩ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn anh mấy lần liền mới nói lãnh nhầm số rồi, xỏ lỗ tai phải qua khoa thẩm mỹ.

Phía ngoài khoa thẩm mỹ có một nhóm các cô gái túm năm tụm ba lại một chỗ. Mặt tròn, mặt dài, mặt trứng ngỗng… ánh mắt đầy ắp hơi thở thanh xuân bám theo Lương Hành Dã, kích động thì thầm với nhau.

Lương Hành Dã làm như không biết gì, cúi đầu trả lời tin nhắn của Trì Ninh: [Ninh Ninh, tôi đang tăng ca, em ăn tối trước đi, không cần đợi tôi.]

Lỗ xỏ của anh không cần dùng thuốc tê, cảm giác đau đớn sưng tấy từ dái tai bắt đầu lan ra khiến cho anh có cảm giác hơi khó chịu. Sau khi nghe bác sĩ căn dặn xong, Lương Hành Dã phụ hoạ thêm vài câu, đeo kim bạc chống lành vết xỏ lên rồi nhanh chóng rời đi.

Lúc quay về biệt thự, Trì Ninh đang ăn tối. Dì giúp việc đã nấu cho cậu một bát mì bò, lại dựa theo sở thích của cậu làm thêm một ít tôm cuộn rong biển mà cậu ăn hoài không ngán.

Sợi mì thanh mảnh như sợi tóc, chìm trong nước ninh xương đặc sánh, kết hợp với thịt bò kho mềm, màu xanh tươi mát của rau xanh xắt nhỏ cùng giăm bông thơm lừng.

Hương thơm ngào ngạt từ xung quanh ập tới. Sợi mì trơn quá, dùng đũa gắp lên cứ tuột xuống rơi vào trong nước cho nên Trì Ninh bê tô lên, môi kề bên miệng bát, húp từng ngụm nhỏ.

Nhìn thấy Lương Hành Dã quay lại, cậu cắn đứt sợi mì, “Anh ăn cơm chưa?”

“Chưa ăn.” Lương Hãnh Dã dặn dì giúp việc làm cho anh bát mì, ngồi bên cạnh Trì Ninh.

Trì Ninh đẩy cái tô ra giữa, đưa đôi đũa cho anh: “Dì còn phải làm việc một lúc nữa, anh với em cứ ăn chung trước đi.”

Trong bát canh mì thơm nồng trắng trong, giăm bông đã hết, thịt bò còn dư lại vài miếng, rau xanh chất qua một bên thành ngọn núi như thể chưa từng động đến, Lương Hành Dã: “Sao lại không ăn rau?”

Trì Ninh không tình không nguyện đáp: “Em ăn cơm trưa ở văn phòng, có người cười em ăn rau trông như là gấu túi ấy.”

Sau đó cậu lên mạng kiếm ảnh gấu túi. Nó đen vậy mà, giống chỗ nào đâu.

Trì Ninh gắp thịt bò bỏ qua bát Lương Hành Dã, nghiêng đầu nhìn dái tai anh, vươn người qua hỏi: “Sao tai anh lại sưng lên vậy?”

“Xỏ lỗ tai” Bàn tay Lương Hành Dã không tự chủ mà trượt vào trong túi áo.

Trì Ninh cười nói: “Anh muốn học em đeo khuyên tai à? Em có thể tặng anh một viên trân châu, em đã mài nó vừa to vừa tròn.”

Chiếc hộp góc cạnh, dùng lực ấn xuống cộm phát đau. Đối mặt với sự giảo hoạt trên thị trường kinh doanh hay gặp phải đối thủ khó nhằn trên võ đài, toàn là những điều mà Lương Hành Dã đã sớm thành thạo, nhưng lúc này lại có chút sợ hãi.

Anh hoài nghi nhìn chiếc khuyên tai trân châu như màu xanh của đá sapphire của Trì Ninh, phút chốc nhớ lại vẻ hoảng hốt lo sợ vào cái đêm mà Trì Ninh làm mất khuyên tai ấy. Anh hỏi Trì Ninh khuyên tai trân châu đối với cậu rất quan trọng sao?

Đôi má Trì Ninh bởi vì lục tìm khắp nơi qua một thời gian dài mà lem lem luốc luốc, đôi mắt ngập nước, thanh âm run rẩy: “Quan trọng… Quan trọng lắm.”

Có lẽ em ấy không muốn tháo khuyên tai trân châu xuống, Lương Hành Dã nghĩ, hay là thử một chút?

Hơi nóng ngùn ngụt từ bát mì bò bẻ gãy suy nghĩ của anh. Dì giúp việc cười hoà nhã, trêu đùa chuyện hai bọn họ ăn chung một bát mì, lại nói cho Lương Hành Dã thêm gấp đôi thịt bò, ăn không đủ lại thêm.

Lương Hành Dã gật đầu, rút bàn tay trong túi áo ra đặt lên mép bàn.

Thôi bỏ đi, đợi mấy hôm nữa nói sau.

Chỗ thịt bò sắp chất thành ngọn, Lương Hành Dã thường rèn luyện thân thể, mỗi ngày dì giúp việc đều chuẩn bị đồ ăn có hàm lượng protein cao.

Anh gảy gảy sợi mì, nghe thấy Trì Ninh hỏi: “Anh Hành Dã, buổi hòa nhạc của chú Tạ ngày mốt anh có tới không?”

“Đến chứ.”

Thời gian đi công tác theo dự định ban đầu và buổi hòa nhạc vừa hay trùng khớp, sau khi Lương Hành Dã xác nhận các hạng mục vẫn diễn ra bình thường như cũ thì đẩy nó về sau một ngày.

Anh không muốn bỏ lỡ buổi diễn của Trì Ninh.

“Em sẽ làm người đệm đàn ghita, chú Tạ còn nói lúc nghỉ ngơi giữa chừng sẽ đưa em đi đàn hát cùng. Em cho chú ấy xem rồi, anh đoán xem là bài nào?” Trì Ninh chống cằm, ánh mắt lấp lánh.

Lương Hành Dã cười, giả bộ bối rối: “Bài nào vậy?”

“Chính là cái bài mà em hay đàn cho anh nghe đấy!” Trì Ninh xúc động, “Chú Tạ thật tốt, buổi diễn kỉ niệm mười năm quan trọng như thế, em nói muốn lên sân khấu liền để em lên luôn!”

Album mới của Tạ Xuyên xuất bản từng đợt lại từng đợt, ngày thường tính cách của ông cũng vô cùng khiêm nhường, vô số fan trông đợi buổi hòa nhạc lần này, gần ngày khai hội, bầu không khí lại càng cuồng nhiệt.

“Chú ấy rất quý em.” Tạ Xuyên li hôn đã nhiều năm, đứa con theo vợ trước định cư ở nước ngoài, một năm gặp nhau chẳng được mấy lần. Có lẽ là do tác động của việc dễ thay đổi tình cảm mà cái nhìn của ông với hậu bối trẻ trung thấy thuận mắt cực kì ấm áp.

Trì Ninh gật đầu, vô cùng nhàm chán mà nhìn Lương Hành Dã ăn mì rồi lại hỏi: “Đúng rồi anh Hành Dã, cái vương miện kia ở đâu rồi?”

“Ở trong cái tủ bên đầu giường trong phòng ngủ của em, sao vậy?”

“Em muốn vừa đàn vừa hát với chú Tạ cho nên trang phục biểu diễn phải đẹp một chút.” Trì Ninh giải thích ngọn ngành, “Lần trước lúc em thử quần áo, Tạ Tân ở đó nói bình thường quá, bảo em đội cái vương miện trân châu mà anh ấy tặng.”

Lương Hành Dã đặt đũa xuống, sao Tạ Tân lại ở đó mỗi ngày? Trì Ninh từ khi nào lại chịu nghe lời cậu ta vậy?

“Ninh Ninh, không phải là em ghét Tạ Tân hay sao?” Lương Hành Dã hỏi.

“Bây giờ không còn ghét như vậy nữa. Anh nói đúng lắm, Tạ Tân rất ưu tú. Những điều mà chú Tạ dạy anh ấy đều hiểu… Lần trước anh ấy gửi cho em một video dạy học rất hữu dụng.”

Em ấy còn có cả phương thức liên hệ của Tạ Tân?

Ngoại trừ qua lại vì công việc, những người trong danh sách liên lạc riêng tư của Tạ Tân không quá hai mươi người. Lạnh lùng quen rồi, nếu không có việc gì thì Tạ Tân cực ít chủ động nhắn tin, thế mà lại gửi cho Trì Ninh video dạy học.

Mọi chuyển biến trong thái độ của Tạ Tân đối với Trì Ninh đều được Lương Hành Dã để vào trong mắt. Anh tưởng rằng những thứ đó xuất phát từ sự áy náy nhưng mà hình như cậu ta đã quan tâm Trì Ninh một cách quá mức rồi.

Lương Hành Dã dựa vào tường, nhìn Trì Ninh lật tủ đầu giường lôi ra chiếc vương miện nhỏ, cực kì cao hứng đứng trước gương đội thử lên.

Trì Ninh như công xoè đuôi: “Đẹp không?”

Lông mi rung rung để lộ ra đồng tử xám xanh mơ hồ. Trì Ninh đội lên vương miện trông giống như hoàng tử nhỏ có dòng máu lai.

“Đẹp lắm. Ninh Ninh, có điều chiếc vương miện này đắt lắm.” Lườn Hành Dã hết sức khoa trương nói ra một con số.

Trì Ninh kinh ngạc tới phát ngốc, cẩn thận gỡ nó xuống: “Vậy em vẫn cứ là đem trả lại Tạ Tân thôi.”

Lương Hành Dã gật đầu: “Trả lại cậu ta có vẻ ổn đấy. Đợi lát nữa tôi đưa em đi chọn một cái còn đẹp hơn.”

Anh dắt Trì Ninh đi về phía phòng trưng bày, vòng vòng vo vo hỏi quan hệ giữa cậu với Tạ Tân thế nào.

Trì Ninh thuật lại cho anh nghe từ đầu đến đuôi.

Nghe có vẻ không có gì dị thường Lương Hành Dã mới hơi an tâm một chút.

Những thứ anh thu thập được phân ô chia loại cất giữ, Lương Hành Dã đưa Trì Ninh tiếp tục đi tới bức tường phía bên trái.

Toàn bộ đều là châu báu, dưới ánh đèn phát sáng rực rỡ.

Những nhân vật có tiếng có tăm ở Vân Thành đều có sở thích sưu tầm, đua đòi thành mốt, Lương Hành Dã cũng thuận theo số đông, rất hay tham gia hội đấu giá.

“Cái Tạ Tân chưa cho em không tinh xảo lắm.” Lương Hành Dã ôm lấy Trì Ninh đặt trên vai mình, “Em nhìn cái này thử xem có thích không.”

Trì Ninh ôm đầu Lương Hành Dã, không hề chớp mắt nhìn về phía chiếc vương miện đá sapphire bên trong lồng kính.

Nhỏ nhắn tinh xảo, xanh như lòng biển sâu, được thiết kế theo phong cách – chủ nghĩa tự nhiên. Lớp khung làm bằng bạch kim, khảm lên trên bề mặt là những viên đá sapphire trong suốt, điểm xuyết thêm viên kim cương nhỏ.

“Đẹp quá.” Trì Ninh ngỡ ngàng thốt lên, “Cái này đắt lắm đúng không?”

“Những thứ này vốn dĩ là cho em mà.”

Đều là cho mình?

Trì Ninh nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, đem mọi thứ trong phòng trưng bày đồ sưu tầm nhìn lướt qua một lượt, ngơ ngơ ngác ngác: “Toàn bộ chỗ này đều cho em sao?”

“Phải.”

“Nhưng mà anh Hành Dã, sao lại cho em những thứ này vậy?”

“Không thích sao?”

“Thích chứ.”

“Vậy là được rồi!” Lương Hành Dã đặt Trì Ninh xuống đất, mở lồng kính pha lê lấy ra chiếc vương miện đá sapphire đội lên cho Trì Ninh.

Trì Ninh đứng thẳng lưng, căng thẳng tới mức nhăn cả lông mày.

Lương Hành Dã cong eo đối mặt với cậu, cười rồi nói: “Được rồi đấy, hoàng tử nhỏ.”

Vương miện đá sapphire đã trao cho Trì Ninh thế nhưng khuyên tai thì chưa. Cho tới tận ngày diễn ra buổi hòa nhạc, chiếc khuyên tai kia vẫn được đặt trong túi áo tây trang của Lương Hành Dã.

Sân vận động có sức chứa mười nghìn người chật cứng. Những thanh đèn huỳnh quang màu cam tựa như những con đom đóm, tập hợp lại thành một biển ánh sáng rực rỡ. Tiếng la hét hoà cùng tiếng hát vang lên ầm ầm không ngừng nghỉ. Bảo vệ tuần tra khắp chốn, không ngừng duy trì trật tự.

Lương Hành Dã đã ngồi dưới khán đài từ sớm. Ngoại trừ những lúc nhìn chăm chú Trì Ninh đệm đàn ghita ra, thời gian còn lại toàn bộ anh đều dùng để chơi điện thoại, thi thoảng quét một lượt qua sân khấu.

Dường như anh và hiện trường nóng bỏng như tích lửa này tách rời khỏi nhau.

Thời gian nghỉ giữa chừng, Tạ Xuyên cầm lấy micro nhàn rỗi đi trên sân khấu, cùng Trì Ninh hát lên bài hát mà anh đã nghe qua vô số lần kia.

Âm điệu trầm thấp như biển cả, quần chúng đang sôi sục đột nhiên trở lên yên tĩnh, lại giống như sóng biển cuộn trào, thì thầm mà thảo luận với nhau về Trì Ninh.

“Vãi thật! Thiên sứ nhỏ này là ai vậy? Máu mặt thật lớn, anh Xuyên vì cậu ta mà đích thân lên sân khấu!”

“Mù thông tin à? Chưa từng nghe nói trong nhà anh Xuyên có một bạn nhỏ à? Chắc là mang tới đây chơi đó!”

“Không phải chứ đậu móa! Dòng họ nhà anh ấy tám đời tao đều biết, lấy đâu ra đời sau ở độ tuổi này?”

“Mặc kệ có hay không, thiên sứ này cũng mẹ nó đẹp quá đi!”

“Aaaaaaaaaa! Em ấy nhìn tôi kìa! Em! Ấy! Đang! Cười với tôi kìa!!!”

Trì Ninh đứng trong cột ánh sáng, tay cầm ghita, mặc trên mình bộ tây trang màu trắng, đội chiếc vương miện nhỏ làm bằng đá sapphire, tựa như trời sinh thuộc về sân khấu vậy.

Trì Ninh được trang điểm một chút. Vài sợi tóc sổ loạn trước trán không làm mất đi mỹ cảm. Lông mi rủ xuống thấp, phía đuôi mắt con được vẽ thêm một giọt lệ, tựa như sắp rơi xuống nhưng lại chẳng rơi.

Khuôn mặt cậu hướng về nơi có Lương Hành Dã, đột nhiên cười lên, nhẹ nhàng chớp mắt, tặng cho Lương Hành Dã một cái nháy mắt.

Ngay khắc đó dường như có dòng điện chạy qua, cả người Lương Hành Dã như phát run, không nhịn được mà nắm chặt tay lại.

Nhịp tim đập loạn đinh tai nhức óc, đến cả câu cảm khái của Tạ Tân anh cũng nghe không rõ: “Chú tôi thật là chiều Trì Ninh. Concert mười năm trực tiếp trên toàn cầu thế mà lại tùy cậu ấy chơi.”

Lương Hành Dã vẫn đang ngồi thất thần, Tạ Tân huých cánh tay anh, “Sao ngồi đơ ra thế?”

Lương Hành Dã nghiêng đầu: “Sao hôm nay cậu lại có thời gian rảnh vậy?”

“Có concert nào của chú tôi mà tôi không đến cơ chứ?” Tạ Tân nói, “Ngược lại là cậu đấy, công tác đi thì không đi.”

Lương Hành Dã không trả lời, chỉ là lúc Tạ Tân nhìn chằm chằm Trì Ninh, đột nhiên mở lời: “Em ấy hát cho tôi nghe.”

Lương Hành Dã thương Trì Ninh, tính chiếm hữu cũng trời sinh mạnh mẽ, Tạ Tân: “Biết rồi.”

Hắn ngồi nhìn nghiêm chỉnh, không ngừng nhận xét Trì Ninh. Những câu tán dương mang theo ý vị yêu thích rõ ràng.

Mặt Lương Hành Dã không chút biểu cảm: “Tạ Tân, đừng quá phận.”

Tạ Tân đơ ra một hồi mới phản ứng lại, thiếu điều tức đến độ bật cười.

“Cậu đang nghĩ cái gì vậy?” Hắn thong thả chỉnh lại ống tay áo, từ đầu đến cuối đều bày ra vẻ cao ngạo, “Gu tôi chẳng phải như thế, với cả tôi cũng không thèm hái hoa trong vườn nhà người khác.”

Lương Hành Dã: “Ừ.”

“Về sau tôi sẽ chú ý có chừng mực chút.” Tạ Tân khiến anh thêm yên tâm.

Gần đến khi buổi concert kết thúc, nhân viên công tác cúi người qua đây tìm Lương Hành Dã nói rằng Lương Hữu Giang đợi anh ở phía sau sân khấu.

Lương Hành Dã lôi điện thoại ra xem, có mấy cuộc gọi nhỡ, hỏi anh sao lại đẩy lùi lịch công tác.

Không ít người lần lượt rút khỏi hiện trường, Lương Hành Dã ngược dòng người đi ra sau sân khấu.

Trong phòng nghỉ ngơi, sắc mặt Lương Hữu Giang vô cùng không tốt đang nghe điện thoại, thấy Lương Hành Dã đi vào, qua loa nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.

Lương Hữu Giang đi thẳng vào vấn đề, “Công việc quăng qua một bên, tới đây xem concert, anh đang làm cái gì vậy?”

Vốn dĩ ông ta chẳng để ý gì đến sự tồn tại của Trì Ninh, Lương Hành Dã mất hứng rồi sẽ tự nhiên bình thường trở lại. Nhưng hôm trước Chu Vân liên lạc với ông ta nói về vụ xung đột với Lương Hành Dã trong nhà ăn, nào là phải khom lưng luồn gối, bị mọi người quây lại, ông ta nhịn rồi lại nhịn.

Sau khi biết được Lương Hành Dã đẩy lùi lịch đi công tác lại, Lương Hữu Giang không nhịn nổi nữa. Ảnh hưởng tới công việc chính là ranh giới cuối cùng của ông.

Lương Hành Dã dằn lòng giải thích: “Chỉ lùi có một hôm, không ảnh hưởng gì tới tiến độ. Con có chừng mực.”

“Anh thì chừng mực cái gì?” Lương Hữu Giang lấy luôn cả chuyện nhà ăn ra chất vấn.

Lương Hành Dã không muốn nói nhiều: “Ba, nếu như ba không có việc gì thì đi trước đi.”

Từ khi tiếp nhận nhà họ Lương ở thời điểm nguy cấp, Lương Hành Dã trở thành người có tiếng nói nhất trong nhà. Dưới thái độ cứng rắn đó, Lương Hữu Giang chỉ có thể lùi mình một bước, đi bắt lỗi Trì Ninh.

Lương Hành Dã cau mày, sắc mặt lạnh dần: “Đừng dùng những thứ như ham mê hư vinh hình dung em ấy. Em ấy cũng chẳng phải là loại không có học.”

Trong lúc đang tranh cãi, bên ngoài cửa truyền tới một trận ồn ào, có lẽ là phỏng vấn sau khi kết thúc.

Răng rắc răng rắc, tiếng ấn máy ảnh không ngừng vang lên, phóng viên chen nhau vượt lên trước truy hỏi, hết câu này tới câu khác.

Lương Hành Dã nghe thấy tiếng cười ôn hoà của Tạ Xuyên, “Không phải là người lăn lộn trong làng giải trí, bạn nhỏ vui chơi một chút, muốn hát cho anh cậu ấy nghe thôi.”

Lương Hành Dã nhìn ba anh, muốn nói Trì Ninh từ người cá bé nhỏ ngu nga ngu ngơ biến thành ca sĩ tỏa sáng trên sân khấu, tất cả mọi nỗ lực bỏ ra đều là vì anh cả.

Bị mẹ anh ghét bỏ vì không có học thức lập tức đi học chữ, muốn hoà nhập thật tốt với cuộc đời của anh cho nên đi học âm nhạc, sau khi nhận được sự công nhận của Tạ Xuyên lại tâm tâm niệm niệm muốn hát cho anh nghe.

Nếu như nói trên thế giới này còn có người để tâm tới anh thì người đó chỉ có thể là Trì Ninh.

Nhưng trong nháy mắt, lời nói của Trì Ninh lại chui vào tai anh: “Phải đấy, tôi với anh trai thất lạc rồi, tôi vẫn luôn đi tìm anh ấy…”

“Ước nguyện ban đầu khi học âm nhạc ư? Tôi hi vọng anh ấy có thể trông thấy tôi cho nên hôm nay tôi mới đứng ở đây…”

Nó tựa như một chậu nước lạnh, đúng vào lúc ngày đông giá rét triệt để xối ướt Lương Hành Dã.

Sau đó khi Lương Hữu Giang đi rồi, phóng viên cũng đã đi rồi, Trì Ninh mới đẩy cửa phòng nghỉ ra, bổ nhào vào lòng anh.

Cả người Lương Hành Dã đơ ra, lùi về sau nửa bước.

Trì Ninh vừa được trải nghiệp phúc lợi của một siêu sao, những đợt sóng trong lòng trào dâng, không hề hay biết gì về tâm trạng đang sụp đổ của Lương Hành Dã. Cậu gỡ chiếc vương miện đá sapphire xuống, chột dạ đưa đến trước mặt anh: “Nó bị em làm hỏng rồi, nứt ra một đường rồi phải làm sao đây?”

Khuôn mặt của Lương Hành Dã cứng nhắc, giọng nói rất lạnh nhạt: “Không sao, hỏng thì cũng hỏng rồi.”

Anh nói: “Anh đi gọi cuộc điện thoại.”

Trong phòng nghỉ có một cái vách dùng để thay quần áo. Lương Hành Dã hơi nghiêng người, hai tay đan lại với nhau, nhắm mắt lại hồi phục tâm tình.

Hoá ra chỉ là ảo tưởng.

Tự mình đa tình để giờ mình là người rối bời nhất.

Cũng may, còn chưa đem khuyên tai đôi ra tặng. Anh ấn lên trán, đầu óc rối bời, trái tim như bị đâm một lỗ, gió lạnh ù ù thổi qua cái lỗ đó, không thể nói ra là tư vị gì.

Không nhịn nổi mà chửi bậy một câu.

Anh từ từ hồi tưởng lại những chi tiết trong khi sống chung với Trì Ninh, lật lại mọi thứ, bắt đầu lại từ đầu, mới bừng tỉnh nhớ ra, Trì Ninh chỉ là một người cá bé nhỏ thôi.

Chung sống với nhau thật lâu, anh sắp quên mất chuyện này rồi. Trì Ninh từng hôn lên môi anh, đây là những hành vi vừa ỷ lại lại vừa thân mặt nhưng ở trong mắt Trì Ninh có lẽ chẳng hàm chứa ý vị mập mờ nào cả.

Chỉ là một hành động đơn thuần mang tính chữa trị mà thôi.

Trì Ninh đợi bên ngoài cửa, thấy Lương Hành Dã đi ra lập tức ôm chặt lấy anh, ngẩng đầu lên, kích động cọ lên mặt anh: “Vừa nãy em ở trên sân khấu căng thẳng lắm, có rất nhiều người nhìn em…”

Cọ tới cọ lui, Trì Ninh chợt dừng lại, “Sao anh lại không vui thế?”

“Không phải em cố ý đâu.” Cậu nhìn chăm chăm vào mắt Lương Hành Dã, “Vương miện đắt lắm sao?”

“Đã nói là không sao. Những thứ đó đều là tặng cho em, không quan trọng là đắt hay không.”

Trì Ninh nhìn Lương Hành Dã thật lâu.

Có người gõ cửa thình thịch, giục tới tiệc chúc mừng, Tạ Xuyên cũng hét lên một tiếng: “Ninh Ninh, nhanh chân lên nào.”

“Cháu biết rồi, tới liền đây.” Trì Ninh quay đầu đáp lại rồi lại nhìn qua Lương Hành Dã, biểu cảm có chút mờ mịt, để lộ ra vẻ bất an, gọi anh: “Anh Hành Dã, anh sao thế?”

“Không sao.”

Lương Hành Dã biết cậu đang nghĩ lung tung những cái gì, cố gắng hết sức điều chỉnh tốt tâm trạng, lặng lẽ chịu đựng, dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói: “Sao tôi lại có thể vì cái này mà tức giận được. Lần trước em làm vỡ cái bình hoa còn đắt tiền hơn thế, tôi có tức giận không?”

Trì Ninh lắc đầu.

Lương Hành Dã đi ra ngoài, đuôi mắt liếc thấy dáng vẻ mệt mỏi của Trì Ninh, qua hồi lâu, anh nắm lấy tay cậu, bổ sung một câu, “Trước mặt tôi không cần phải lo lắng bản thân làm sai điều gì.”

“Trừ cái này ra, vẫn còn điều khác nữa.” Trì Ninh trượt ra khỏi lòng bàn tay anh rồi nắm ngược lại, “Mỗi lần anh không vui, em đều vô cùng khổ sở.”

Lương Hành Dã tạm ngưng lại: “Thật sao?”

“Đương nhiên rồi.” Tay Trì Ninh nhỏ nhắn, nhẹ nhàng nắm lấy bốn ngón tay của anh, bước chân thuận theo thi thoảng đung đưa vài cái, “Em đâu có giống anh, thích gạt người khác như thế.”

Ở xung quanh người tới người lui, Lương Hành Dã đè nén lời nói lại trong lòng, ngơ ngẩn không cách nào hỏi han. Trong bữa tiệc chúc mừng anh mãi cứ thất thần, tới lúc nghe thấy tiếng đùa giỡn mới phát hiện Trì Ninh đã uống hết một ly rượu vang lớn.

Giơ tay cản không kịp, mắt thấy mặt mũi Trì Ninh đỏ phừng, Lương Hành Dã ôm lấy vai cậu, chào tạm biệt với Tạ Xuyên, nói rằng đưa cậu quay về cho tỉnh rượu.

Tạ Xuyên thấy có lỗi quá, quay đầu lại mắng tay trống đã dụ Trì Ninh uống rượu: “Cậu già đầu rồi, trêu trẻ con làm cái gì vậy?”

Tay trống láu cá vô cùng: “Em chỉ khen Ninh Ninh thôi mà. Em trông thấy nhiệt độ trong chủ đề về cậu ấy, theo ngay sau thầy Tạ có một nhân vật có tiềm năng làm minh tinh thế này.”

Có người còn chen thêm vào: “Đội vương miện lên trông cũng ra dáng đấy.”

Trì Ninh vẫn chưa say đến độ không phân rõ người ta. Sau khi được Lương Hành Dã đưa về nhà, cậu uống một bát canh giải rượu lại ăn thêm bát mì Dương Xuân lấp bụng.

Cậu chậm rì rì tắm rửa, hai má cực đỏ, bò lên giường Lương Hành Dã ngủ.

Lương Hành Dã cúi đầu nhìn cậu, “Ninh Ninh.”

Từ trong chăn ló ra một cái đầu, mí mắt díu thành một đường, đôi môi như trái dâu dại chín đỏ, “Có chuyện gì thế?”

Lương Hành Dã hỏi mọi thứ từ đầu: “Em với anh họ của em quan hệ rất tốt sao? Em lên bờ là vì tìm anh ấy à?”

“Phải, anh ấy đã nuôi em lớn. Em lên bờ muốn tìm anh ấy là vì em sợ biển.”

Hoá ra ban đầu đúng là em ấy sợ biển, không phải là cố ý muốn ngủ cùng anh.

“Em ở lại bên cạnh anh…” Lương Hành Dã nói không thành lời. Nhưng Trì Ninh giống như là đã biết anh muốn hỏi cái gì, “Bởi vì em không tìm thấy anh của em.”

“Vì sao không để anh giúp em tìm?”

“Anh đã giúp em tìm một lần rồi, em không muốn lại làm phiền anh nữa.”

Ngọn đèn trắng đung đưa trong phòng ngủ vô cùng chướng mắt. Lương Hành Dã chỉ cảm thấy trái tim mình như thể bị ai bóp chặt lấy, chèn lên tận cổ họng, qua một lúc lâu mới mở miệng: “Ninh Ninh, có phải em xem anh thành anh họ em rồi không?”

“Không có,” Lông mi Trì Ninh hơi rung rung, càu nhàu: “Hai người lại không giống nhau, anh ấy là anh em, anh là…”

Chữ “là” thốt ra nửa ngày, cậu mới nói: “Anh và anh trai đều quan trọng như nhau.”

Lương Hành Dã liền hỏi: “Vậy em có thích Lương Hành Dã không?”

“Thích chứ.” Trì Ninh lăn tới lăn lui trong lòng anh, mái tóc lộn xộn hết cả lên: “Thích Lương Hành Dã nhất mà.”

Trái tim trống rỗng được lấp đầy trong chốc lát, Lương Hành Dã kéo áo ngủ đã trượt xuống tới vai của Trì Ninh lên, nhẹ hôn lên đỉnh đầu cậu.

Anh hỏi đi hỏi lại từng lần một, Trì Ninh cũng đáp lại từng lần.

Nhưng khi Lương Hành Dã nhìn vào trong mắt Trì Ninh lại phát hiện con ngươi cậu đã đờ đẫn, bên trong là một mảng mịt mờ, ngây ngô như không có tinh thần.

Anh mở miệng thăm dò: “Thế Kỷ Tuyên thì sao? Em thích Kỷ Tuyên không?”

“Kỷ Tuyên?” Trì Ninh cụp mí mắt, nghĩ ngợi nửa ngày mới nhớ ra đấy là ai, thuận theo lời Lương Hành Dã lẩm bẩm một câu, “Tính tình anh ấy cũng tốt, thích!”

Lương Hành Dã thở dài một hơi, từ từ xoa xoa má Trì Ninh, trong lòng nghĩ, thôi, không hiểu chuyện tình cảm cũng không sao. Dù sao thì anh họ sống chết cũng chưa rõ, Trì Ninh sẽ mãi mãi ở bên anh.

Trì Ninh khi say rồi muốn làm loạn, lật người đè lên Lương Hành Dã, nói muốn nằm bò trên người anh ngủ.

Sau đó mở tung áo ngủ của anh, sờ mó cơ bụng bên trong.

Ngón tay từng tấc từng tấc miết lên những khe rãnh như đang thăm dò.

Lại sờ lên phần eo trắng trẻo lộ ra khỏi áo ngủ của mình, chững chạc đàng hoàng mà ấn xuống, “Cơ bụng dán lên cơ bụng nè!”

Lương Hành Dã không nhịn được mà bật cười, nhưng rất nhanh sau đó, anh giữ Trì Ninh lại, trầm giọng nói: “Đừng cọ nữa.”

Trì Ninh ngoan ngoãn nằm lì ở đó. Tay theo quy củ mà đặt ở hai bên, mặt dán lên cổ Lương Hành Đã, yên lặng nhắm mắt lại.

Sau khi cậu ngủ rồi, Lương Hành Dã mới đi tắm nước lạnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio