Em Ấy Yêu Tôi Đến Vậy

chương 49

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hơi thở Lương Hành Dã ngưng trệ.

Ánh sáng xuyên qua tấm rèm dày trở nên yếu ớt, trước mắt là một mảng sáng mịt mờ.

Thời điểm Trì Ninh hôn lên viên trân châu, cũng hôn lên dái tai anh mang theo xúc cảm ấm nóng.

Anh nghe thấy Trì Ninh nói: “Lương Hành Dã của em, anh vĩnh viễn phải vui vẻ khỏe mạnh đó.”

Chân thành, ấm áp, tràn đầy tình yêu.

Hoàn toàn đánh trúng trái tim Lương Hành Dã.

Vẻn vẹn chỉ trong một chớp mắt đã khiến viền mắt anh đỏ hồng.

Người bước ra từ trong mộng cảnh nhưng tâm hồn vẫn đang kẹt lại ở trong đó. Những ngày tháng kia tựa như là đã từng thật sự tồn tại. Anh nhắm mắt lại, có thể hồi tưởng lại rõ ràng tất cả yêu thương mà Trì Ninh dành cho anh.

Anh mãi mãi là lựa chọn đầu tiên, mãi mãi được bảo vệ, chỉ là cảm mạo thôi mà Trì Ninh cũng đút máu cho anh uống.

Anh vươn tay sờ lên bên tai, sờ lên viên trân châu tròn trơn nhẵn bóng.

Đêm hôm ấy viên trân châu rơi mất, Trì Ninh tìm nó cả một đêm, trên mặt lấm tấm bẩn, thanh âm run rẩy nói với anh: “Cực kì, cực kì quan trọng.”

Trì Kim Tự phát hiện ra anh xỏ lỗ tai, mặt đầy chắc chắn, “Ninh Ninh tuyệt đối sẽ không tháo viên trân châu kia xuống để đeo khuyên đôi với cậu đâu.”

Thế là anh quay về nhà, cất đôi khuyên tai sapphire kia vào trong tủ khoá, giả vờ như chưa từng mua nó.

Nhưng mà bây giờ, Trì Ninh lại giao viên trân châu cho anh, nói rằng Lương Hành Dã của em, anh phải vĩnh viễn vui vẻ khỏe mạnh nhé.

Giống như là một nhân vật phụ cuối cùng cũng có được một ánh hào quang, tất cả những gì mà anh mất đi từng chút từng chút một được bồi đắp lại.

Lương Hành Dã dùng mu bàn tay che kín đôi mắt.

Trì Ninh bò lên trước ngực anh, tiến lại sát gần, “Sao anh lại không chịu nhìn em?”

Lương Hành Dã không trả lời lại.

Trì Ninh đợi ở đó rất lâu, lặng im chôn mặt vào trong hõm cổ Lương Hành Dã. Lương Hành Dã không dùng nước hoa nhưng trên người lại tỏa ra một mùi hương rất dễ chịu. Trì Ninh chìm đắm ở trong đó sắp sửa ngủ tới nơi, lại cảm thấy anh đang cử động lập tức ngẩng đầu lên.

Cậu nhìn không rõ biểu cảm trên mặt Lương Hành Dã, lần mò muốn mở đèn lên lại bị giữ cổ tay lại, sau đó thân thể bị xoay tròn, đổi sang tư thế ngủ.

Trên chiếc giường đơn chật hẹp, Lương Hành Dã ôm cậu từ sau lưng, giọng nói hơi khàn khàn, “Ninh Ninh, sao em lại biết những chuyện đó?”

“Em đi hỏi hai người Tạ Tân với Kỷ Tuyên, bọn họ có ảnh và băng ghi hình của anh.”

Ban đầu Trì Ninh cảm thấy cực kì mới lạ, xem một cách rất tỉ mỉ nhưng sau đó tâm tình của cậu dần dần sa sút bởi vì trong đống tư liệu chất thành núi kia, những thứ thuộc về riêng Lương Hành Dã vô cùng ít ỏi giống như anh chỉ là vai phụ điểm xuyết qua cuộc đời của bọn Tạ Tân.

Buổi tối khi cậu trộm ngồi xử lí lại đống tư liệu đó, càng xem lại càng buồn. Lúc cậu còn ở biển thì luôn bị người khác bắt nạt, tuy Lương Hành Dã không bị bắt nạt nhưng luôn bị người nhà khinh thường, bọn họ thật là đáng thương.

Cảm giác chua xót trào dâng trong lòng, Trì Ninh nhìn lên bức tường, không đầu không cuối nói một câu, “Chúng ta thật đáng thương.”

Hai chữ đầu tiên bị cậu đè xuống thật thấp, Lương Hành Dã chỉ nghe thấy vế đằng sau, cho rằng Trì Ninh đang đau lòng vì anh.

“Không đáng thương, vì Lương Hành Dã đã gặp được Trì Ninh rồi.” Anh cúi đầu hôn lên mái tóc của Trì Ninh, “Ninh Ninh, gặp được em là anh đã có được cuộc đời tươi đẹp nhất.”

Trì Ninh nghĩ, vậy mình cũng chẳng đáng thương, bởi vì Trì Ninh cũng đã gặp được Lương Hành Dã, đây đã là cuộc đời tươi đẹp nhất rồi.

Cậu vô cùng mãn nguyện tiếp tục ngủ trưa, mơ mơ màng màng nhìn thời gian một cái đã sắp hai giờ rồi.

Cậu vội vàng thức dậy chạy vội đến phòng làm việc. Gần lúc đi cậu kiễng chân lên hôn Lương Hành Dã một cái, “Tối nay em về thăm anh trai, ngày mai em về nhé.”

Từ sau bữa tiệc sinh nhật, Trì Ninh và Lương Hàng Dã dính nhau như sam. Tính toán thời gian, đã sắp một tuần cậu không về nhà họ Trì rồi.

Buổi sáng anh trai nhắn tin cho cậu, lần đầu tiên trong đời mắng cậu là thằng nhãi con, có phải là đã quên mất vẫn còn một người anh trai rồi hay không?

Để chuộc tội, chạng vạng chiều sau khi Trì Ninh rời phòng làm việc, cậu đi qua tiệm châu báu dạo một hồi, nhắm trúng một cái vòng tay làm bằng jasper mắt mèo.

Chiếc vòng có thể tùy ý chuyển màu dưới ánh đèn, dưới ánh đèn neon gần như trong suốt tựa như phỉ thuý, dưới ánh đèn ấm áp thì bóng loáng ôn hòa, anh trai cậu chắc canh là sẽ thích thôi.

Vừa bước vào trong sân, Trì Ninh phát hiện anh cậu đứng xoay lưng lại với cổng, đang cắt tỉa những cái chạc của chậu hoa mai, trên người mặc một bộ đồ ở nhà, thong dong lười biếng.

Cậu sải bước chạy qua đó, đeo chiếc vòng tay lên cổ tay anh trai cậu, lớn tiếng doạ người, “Anhhhhhhhhhh… Em nhớ anh quá đi à!”

Đôi tay nặng trĩu, lan dần ra cảm giác man mát, Trì Kim Tự chậm rề rề đóng cái kéo tỉa cây lại, “Cũng biết đường quay về cơ đấy? Ăn cơm chưa?”

“Em chưa ăn.” Trì Ninh ôm lấy cánh tay anh, “Anh, tối nay chúng ta ăn cái gì vậy?”

“Dì làm…” Trì Kim Tự ngước mắt lên, nhìn thấy tai phải Trì Ninh trống hoắc, trong lòng vang bộp một cái, “Ninh Ninh, khuyên tai trân châu của em đâu?”

“Em tặng cho Lương Hành Dã rồi.” Trì Ninh đáp.

“Xằng bậy.” Trì Kim Tự nhăn chặt lông mày lại, nghiêm túc nói, “Nói Lương Hành Dã trả lại cho em ngay lập tức.”

Mỗi người cá đều có một viên trân châu bản mệnh, là nguồn gốc phát sinh năng lực chữa lành và xây dựng ảo cảnh. Đối với các chủng tộc khác, viên trân châu chỉ có tác dụng khiến cho thân thể khỏe mạnh hơn, đưa cho Lương Hành Dã nói chính xác là dùng không đúng chỗ.

Trì Kim Tự rất ít khi nghiêm mặt, Trì Ninh giải thích, “Anh, ngày nào em cũng ở bên cạnh Lương Hành Dã, tiếp xúc gần với viên trân châu đều như nhau cả mà.”

“Thế nào là giống nhau? Trì Ninh, em đúng là muốn chọc anh tức chết mà.” Một đứa rồi hai đứa, đứa nào cũng yêu đương mù quáng, Trì Kim Tự sờ điện thoại, “Để anh gọi điện thoại cho Lương Hành Dã.”

Trì Ninh vội vàng ngăn y lại, “Đừng mà.”

“Em muốn làm càn cũng cần có mức độ.” Trì Kim Tự hất tay cậu ra.

“Em không hề làm càn.” Trì Ninh nhìn anh cậu, ánh mắt chân thành hiếm có, “Anh ấy đi tới sân quyền anh đấm bốc, lúc nào cũng bị thương nhưng trước nay anh ấy chưa từng để em đút máu. Em mong anh ấy đeo viên trân châu lên, có thể khỏe nhanh lên một chút.”

Trì Kim Tự im lặng trong chốc lát, hỏi: “Em cho thì nhận, Lương Hành Dã biết tác dụng cụ thể của viên trân châu đối với người cá là gì không?”

“Không biết, anh ấy mà biết rồi sẽ không cần nó nữa.” Trì Ninh nói, “Anh, anh đừng nói cho anh ấy biết nhé.”

Trì Kim Tự hít sâu mấy hơi, trong lòng nghĩ, thôi bỏ đi, người ta cho em phần lớn số tài sản của mình em cũng có biết gì đâu.

Cái đêm mà Trì Ninh theo Lương Hành Dã về nhà, Trì Kim Tự trằn trọc thức trắng cả đêm. Y lo lắng Trì Ninh nhầm lẫn, xem sự ỷ lại coi là tình yêu, lại lo lắng hai người bọn họ bữa nay tình đầu ý hợp, bữa sau nói không chừng lại vì chuyện gì đó đó mà ầm ĩ chia tay, nói chung là lo lắng trong lòng lộn xộn chất thành một đống.

Cho đến ngày hôm nay xem ra là đôi bên đều biết trấn an lẫn nhau, đúng là uổng công lo nghĩ rồi.

Trì Ninh: “Anh, đồng ý với em được không?”

Cậu vừa trở về từ phòng làm việc, trên vai còn đeo chiếc cặp vải buồm, kiểu dáng đơn giản, trên mặt vải bố màu trắng còn in lên vài nốt nhạc.

Trong khi làm việc, Trì Kim Tự có đi qua nhìn Trì Ninh. Trong khu nghỉ ngơi sáng trưng, Trì Ninh cầm giấy bút, có qua có lại mà cùng Tạ Xuyên thảo luận về ca khúc, gặp điểm không đồng tình thì lắc đầu phủ nhận, dáng vẻ vô cùng chân thành, nét trẻ con như thể đã bị cắt bỏ.

Trì Kim Tự nhìn Trì Ninh, giờ phút này cuối cùng y mới nhận ra cậu đã biến thành con người rồi, thành công hòa nhịp cùng xã hội, được Lương Hành Dã yêu sâu đậm, cũng yêu sâu đậm Lương Hành Dã, bản thân y không cần phải lo lắng quá nhiều nữa.

Trì Ninh có quyền được tự mình quyết định.

Cơn tức trong lòng Trì Kim Tự tựa như là quả bóng bị đâm thủng, tan đi sạch bách.

Y nói: “Được, anh trai đồng ý với em.”

Trì Ninh ở lại nhà họ Trì một tối, hỏi anh trai nếu không thì gọi Lương Hành Dã tới đây ở cùng.

Trì Kim Tự từ chối, xoa đầu cậu, “Chuyển qua bên nhà Lương Hành Dã đi, em không thể ở bên anh cả đời được.”

Mặc kệ có muốn buông tay hay không, y cũng phải buông tay rồi.

Khi Trì Ninh thuật lại câu nói đó với Lương Hành Dã, giọng cậu có chút tiu nghỉu, “Em cảm thấy anh trai em như sắp khóc tới nơi.”

Lương Hành Dã mở máy tính làm việc. Buổi tối anh tan ca càng ngày càng sớm, những chuyện có thể xử lí ở nhà sẽ xử lí ở nhà, nghe thấy vậy bèn đáp: “Anh ấy vẫn còn Đoạn Nghi.”

“Hai người họ làm lành rồi. Lần trước em nhìn thấy họ hôn nhau trong phòng bếp.” Trì Ninh nói.

Lương Hành Dã quay đầu lại nhìn Trì Ninh đang ngồi trên giường, gọi: “Ninh Ninh.”

Tựa như phản xạ có điều kiện, Trì Ninh bước xuống giường, đi đến trước mặt Lương Hành Dã, ngồi lên đùi rồi ôm lấy cổ anh, hỏi: “Làm sao thế?”

Lương Hành Dã rất thích ôm cậu, ban đầu chỉ tối ngủ mới ôm nhưng dần dần đến cả lúc làm việc cũng muốn ôm cậu. Trì Ninh thường hay ngồi xếp bằng, lưng dựa vào lòng anh, cùng anh xem máy tính, mệt rồi thì xoay người thả hai chân ra, bò lên vai anh ngủ khò.

Có mấy lần cậu mở mắt ra trời đã sáng rồi, thấy mình đang nằm trong cái ổ chăn.

Quá nhiều lần như vậy, Trì Ninh căn bản là đã thành thói quen, Lương Hành Dã chỉ cần gọi “Ninh Ninh” là cậu liền ngồi lên chân anh.

Trong phòng mở máy sưởi rất ấm, Trì Ninh mặc áo mỏng, trên người tỏa ra hương sữa tắm như ẩn như hiện, Lương Hành Dã di chuột, tay còn lại ma sát trên eo cậu, “Địa điểm quay phim đổi thành nơi nào vậy?”

Nói là Trì Ninh làm việc ở văn phòng Tạ Xuyên nhưng phần lớn thời gian đều là dùng để học kiêm thêm cả những việc lặt vặt, pha cà phê, chuyển tài liệu …

Ở đêm concert cậu như hoa sớm nở tối tàn, về sau nhiệt độ giảm nhanh chóng. Tạ Xuyên có mắt nhìn triệt để, nói bản cải biên không có chỗ đứng, sáng tác gốc có giá trị càng cao.

Trì Ninh đã sáng tác ra một vài tác phẩm nhưng mà đâu đó vẫn có ít sạn, vẫn cần phải tỉ mỉ mài giũa. Việc phát hành Blue có thể khiến cậu tích lũy thêm kinh nghiệm. Tuy MV đã hẹn trước nhưng vì sự cố mà phải lùi lại, chuẩn bị làm một kế hoạch mới.

“Tới khu rừng ngập nước ở Vân Thành quay.” Trì Ninh tràn đầy hưng phấn nói, “Em đã thử phục trang rồi, đóng vai một chú hươu con, chiếc sừng hươu đó đẹp lắm.”

“Sừng hươu?”

“Phải, em quên chụp ảnh lại rồi.” Bàn tay Lương Hành Dã nóng bỏng, sờ eo cậu, rồi lại trườn xuống bóp mông cậu, Trữ Ninh suýt một tiếng, “Đau em.”

Động tác của Lương Hành Dã thả lỏng, cậu lại cảm thấy ngứa ngáy. Cơn ngứa ngáy tản ra từ trong xương cốt, Trì Ninh không thể kìm lại được mà bắt đầu cọ cọ cơ thể.

“Anh đừng sờ lung tung nữa, em có hơi khó chịu.”

Lương Hàng Dã bị cậu cọ còn khó chịu hơn, hô hấp thật nặng, dây dưa một lúc, không áp nổi dục vọng xuống, ôm lấy người cậu: “Chúng ta đi tắm.”

“Tắm chung sao?” Trì Ninh có chút hoang mang.

Lương Hành Dã “ừm” một tiếng, “Cái gì em cũng không hiểu, anh sẽ dạy cho em từng chút một.”

Trong bồn tắm nước nóng chảy rào rào, hơi nước bốc lên bức người ta bốc hoả.

Trì Ninh bị đè trên bồn rửa tay. Đá cẩm thạch màu đen tôn lên nước da trắng bóc non mềm của cậu, tựa như chỉ cần nhéo một cái thôi cũng có nước chảy ra vậy.

Lương Hành Dã giam lấy tay cậu, cắn từ cần cổ cho tới xương quai xanh, lưu lại những vết tích loang lổ rồi lại hướng lên trên cắn lên môi cậu.

Trì Ninh cứ hét lên đau, đôi chân đong đưa, hơi thở gấp gáp hổn hển vang lên.

Lương Hành Dã dừng lại.

“Yêu nhau ngoại trừ ôm ấp, hôn hít ra còn có nhiều thứ khác.” Lương Hành Dã cúi đầu, đầu mũi chạm với đầu mũi của Trì Ninh, phủ lên đôi môi của cậu, trong lời nói mang theo ẩn ý hỏi: “Ninh Ninh, người cá giao phối như thế nào?”

Đôi má Trì Ninh bức bách đỏ mặt, va phải ánh nhìn thâm thuý nóng bỏng của anh, trái tim bắt đầu mạnh mẽ đập rộn ràng, không nhịn được mà lắp bắp: “Em vừa mới lớn mà, vẫn… vẫn chưa từng giao… giao… giao phối.”

Sương mù dày đặc bao trùm bầu không khí, khắp nơi đều ẩm ướt. Quần áo đầy hơi ẩm dính chặt lên người Lương Hành Dã để lộ rõ ra đường viền cơ bụng cực kì lực lưỡng. Có vài giọt nước từ trên khuôn mày rơi xuống, trượt trên cằm.

“Không sao Ninh Ninh, anh dạy cho em.” Yết hầu Lương Hành Dạ động đậy, “Con người gọi nó là, làm tình.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio