Em Ấy Yêu Tôi Đến Vậy

chương 52

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trì Ninh ngồi trong sân ngắm nhìn hoa mai mà anh cậu trồng. Gốc cây non được ươm vào trong chậu, cành cây cứng cáp, hoặc là vươn thẳng hoặc là uốn cong, rải rác đan vào một ít nụ hoa màu đỏ tươi.

Trong tay cậu bưng một cái bát, thi thoảng lại xúc một miếng cơm. Cậu ăn thịt xào ớt cay, ớt xanh được xắt mỏng, thịt xào cháy xém, vừa cay vừa thơm.

Ăn hết thức ăn Trì Ninh lại muốn vào bếp lấy thêm. Vừa quay người liền nhìn thấy thân ảnh của Lương Hành Dã, Trì Ninh lập tức trốn ra sau lùm cây, ý đồ che khuất đôi mắt anh.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Trì Ninh ngước mắt lên, bị phát hiện rồi.

Lương Hành Dã quỳ gối nửa ngồi, ánh mẳt mang theo ánh cười, “Ninh Ninh, sao lại co rúm lại một chỗ thế này?”

Trì Ninh nắm chặt lấy đôi đũa, dùng sức chọc hạt cơm bị ngâm trương phềnh trong nước canh, “Không liên quan tới anh.”

Lương Hành Dã cố gắng để không cười ra thành tiếng, xoa xoa mái tóc cậu: “Đi thôi, anh đón em về nhà.”

“Đừng có sờ em, em không theo anh về nhà đâu!”

“Vậy phải làm sao thì Ninh Ninh mới chịu theo anh quay về đây?”

Trì Ninh mím môi, “Trừ phi lần sau anh nói được làm được.”

Tính toán đâu ra đấy thì cũng đã làm mấy lần, thời gian dài ra một chút, địa điểm cũng nhiều hơn xíu mà thôi. Lương Hành Dã cười nói: “Được, anh sẽ nói được làm được.”

Đi một ngày đàng học một sàng khôn, trong lòng Trì Ninh tràn đầy hoài nghi, “Anh không được nói sẽ cố gắng, phải nói là nhất định. Anh đừng tưởng em không biết chúng khác nhau chỗ nào, anh từng mời thầy về dạy cho em rồi đấy.”

“Được, anh chắc chắn.”

“Thật không?”

“Thật mà.”

“Để em suy nghĩ một lát,” Trì Ninh nói ồm ồm, “Trước tiên anh phải chờ em ăn cơm xong đã, món thịt xào kia ngon cực đấy.”

Lương Hành Dã thuận tiện ghé nhà họ Trì ăn bữa cơm tối. Trong khoảng thời điểm đó nhiều lần Trì Kim Tự muốn nói cái gì đó, mở miệng ra lại ngậm miệng lại, ngậm miệng lại rồi lại mở ra không nói thành lời.

Đặt bát xuống, Lương Hành Dã nhìn sang phía Trì Ninh, “Ninh Ninh, về nhà.”

Trì Ninh ngập ngừng không quyết, bước chân đi rất nhỏ, chậm rề rề theo sau. Đi ra khỏi cửa lớn, cậu dừng lại bên bậc thềm, nói với Lương Hành Dã: “Em có chút không yên tâm, em tha thứ cho anh nhanh như thế, về sau anh sẽ lại lừa em.”

Lương Hành Dã đứng ở nơi thấp hơn phải nghiêng đầu nhìn Trì Ninh, không trả lời, chỉ cười thôi.

Dạo gần đây Lương Hành Dã rất thích cười, từ trong ra ngoài đều tản ra vẻ nhẹ nhàng tươi tắn, là dáng vẻ mà Trì Ninh muốn anh trở thành.

Thôi bỏ đi, nếu như anh ấy vui, mình bị lừa một chút cũng không sao cả.

Trì Ninh nhảy xuống bậc thềm, nắm lấy tay anh: “Đi thôi.”

Mấy lần sau này Trì Ninh đều rất ngoan, thậm chí còn vừa khóc vừa phối hợp theo Lương Hành Dã, cũng có lúc cậu tức giận, không chịu đựng được sự dày vò quá đáng từ Lương Hành Dã lại dùng trân châu đánh anh.

Cuộc sống trôi qua như dòng nước chảy, bọn họ với những cặp người yêu khác cũng chẳng có gì khác nhau. Tất bật đi làm, sau khi tan ca thì ôm lấy nhau làm ổ trên sô pha, xem phim điện ảnh, xem kịch truyền hình hoặc là các cuộc thi quyền anh.

Có thời gian sẽ đi nghỉ lễ, ngắm mây mù trên đỉnh núi Thái Sơn đợi mặt trời ló dạng, qua phía Bắc Phần Lan ngắm cực quang, qua Santiago đút cỏ cho nai và gấu mèo…

Từ đông qua xuân, lại từ xuân qua hè.

Lương Hành Dã cắt đứt quan hệ triệt để với nhà họ Lương. Trì Ninh từ một cậu nhóc chạy việc vặt trong văn phòng trở thành một ca sĩ nhỏ cũng hơi có chút tiếng tăm.

Ban đêm trong phòng sách, Lương Hành Dã ôm lấy Trì Ninh từ đằng sau, uốn nắn lại tư thế cầm bút của cậu.

“Ninh Ninh, đừng nắm chặt như thế, ngón tay trỏ phải thấp hơn ngón tay cái.”

Trì Ninh viết một lúc, quay đầu lại nhìn Lương Hành Dã, ánh mắt bối rối, “Sao lại phải luyện kí tên vậy? Em cảm thấy sẽ chẳng có ai đến tìm em xin chữ kí đâu.”

Cậu vừa tắm xong, tóc mới sấy khô có một nửa, mí mắt cùng nhau rủ xuống, Lương Hàng Dã nhẹ hôn lên trán cậu, “Sẽ có thôi, rất nhiều người thích em mà.”

Tháng trước Trì Ninh cho ra một album đặc biệt, sau khi lên kệ nhận được sự phản ứng không tồ. Ngày mai cậu sẽ mở một buổi diễn miễn phí tại một trung tâm nghệ thuật cỡ nhỏ ở Vân thành.

“Sắp mười hai giờ đến nơi rồi, chúng ta đi ngủ trước, mai còn phải dậy sớm nữa.” Lương Hành Dã ôm Trì Ninh đi vào trong phòng ngủ, vỗ lên vai cậu, “Đừng lo lắng, mọi chuyện đều sẽ thuận lợi thôi.”

Tận đến lúc chuẩn bị mở màn, trái tim Trì Ninh vẫn đang treo lơ lửng trên không trung, bị tay trống trêu ghẹo, “Thả lỏng ra một chút, cứ xem là đang chơi đùa thôi.”

Nhóm nhạc mà cậu dùng là ban nhạc cũ ở văn phòng Tạ Xuyên, bọn họ vừa chuyên nghiệp lại kính nghiệp, đối với sân khấu nhỏ như này sớm đã thành thạo rồi. Bây giờ đổi thành Trì Ninh là người chủ xướng, qua thời gian tập luyện cũng nhanh chóng tương đối thành thục,

Nhìn ra thái độ thấp thỏm bất an của Trì Ninh, Lương Hành Dã đưa cậu ra hành lang phía cuối cầu thang, ôm cậu vào trong lòng.

Trì Ninh nghiêng đầu nhìn anh, “Em căng thẳng lắm. Nếu như làm hỏng mọi thứ thì phải làm sao?”

“Đừng sợ sẽ làm hỏng mọi thứ.” Lương Hành Dã nhìn vào trong mắt cậu, ánh mắt mang theo sự an ủi và cổ vũ, “Em biết quá khứ của anh mà, anh cũng đã làm hỏng rất nhiều chuyện, có trải nghiệm thì mới có thể trưởng thành. Mặc kệ kết quả như thế nào, Ninh Ninh, đi trải nghiệm một chút, nhé?”

Trì Ninh “ừm” một tiếng.

Lương Hành Dã hỏi: “Lúc ở nhà anh đã nói với em cái gì nào?”

“Anh bảo em đây mới chỉ là bắt đầu thôi, em vẫn còn một con đường rất dài phải đi. Anh có thể gánh vác giúp em nhưng em phải dựa vào chính bản thân mình mới có thể đi được càng cao càng xa.” Trì Ninh thuật lại.

Ngón tay Lương Hành Dã lùa vào trong mái tóc của Trì Ninh, nhẹ nhàng ma sát, mang theo ý vị động viên mạnh mẽ, “Đi thôi bé cưng, anh sẽ luôn đứng ở dưới sân khấu, em căng thẳng thì hãy cứ nhìn anh.”

Trì Ninh: “Vậy anh hôn em một cái trước đi.”

Lương Hành Dã trao cho cậu một nụ hôn sâu thật dịu dàng.

Trung tâm nghệ thuật có thể chứa bốn năm trăm người, tuyên truyền một cách khiêm tốn nên chỉ có khoảng tầm ba trăm người tới. Lương Hành Dã ngồi ở vị trí chính giữa hàng đầu tiên, bên cạnh là Trì Kim Tự và Kỷ Tuyên.

Đèn trần bật lên, ánh mắt Lương Hành Dã dừng lại rất lâu trên người Trì Ninh, nhìn cậu mang theo nét căng thẳng chào hỏi mọi người: “Chào mọi người, mình là Trì Ninh.”, nhìn cậu theo phản xạ nhìn sang hướng bên này, nhìn cậu hít thở sâu, từ từ nhập tâm vào trạng thái.

Lương Hành Dã chăm chú nghe từ bài hát đầu tiên tới bài hát chủ đạo trong album đặc biệt “Trời trong”. Đoạn mở đầu thêm vào những âm thanh xung quanh, gió thổi sóng lúa, tiếng côn trùng mùa hạ… Giai điệu nhẹ nhàng thanh thoát, đi theo phong cách chữa lành.

Trên sân khấu nhạc hội của Tạ Xuyên, ông bị Trì Ninh vượt mặt một cách ngoạn mục. Cậu đội chiếc vương miện nhỏ làm bằng đá sapphire, ngân nga bài hát Blue trước khi cải biên.

Nhưng đó lại chẳng phải thứ thuộc về Trì Ninh, lại còn là mượn ánh sáng của Tạ Xuyên để tỏa sáng.

Bây giờ cậu mặc chiếc áo phông đơn giản màu trắng, chiếc quần bò màu xanh, ôm lấy cây ghi-ta làm bằng gỗ, trang điểm qua loa không đánh mắt nhưng lại càng khiến người ta thêm mê mẩn.

Đây chính là thứ ánh sáng thuộc về bản thân cậu.

Cảm giác không khí tràn đầy âm nhạc bừng lên mạnh mẽ, đặc biệt lại có sức thu hút, có thể khiến người ta nhanh chóng chìm đắm. Khả năng biểu diễn trên sân khấu của Trì Ninh còn hơi kém nhưng tiết tấu ca khúc lại thuộc loại top đầu.

Kỷ Tuyên ngồi bên cạnh Lương Hành Dã, đang ngồi khen Trì Ninh với Trì Kim Tự. Hắn là bạn thân từ thời thơ ấu của Lương Hành Dã, quan hệ với Trì Kim Tự cũng rất thân thiết, từng tham gia vào quá trình giúp Trì Ninh tìm lại anh trai.

Vì để giấu diếm thân phận của người cá, bọn Trì Kim Tự thống nhất với nhau cùng một lời khai, Trì Ninh từng bị tai nạn xe, mất đi một phần kí ức, sau khi mất trí rồi trời xui đất khiến thế nào được Lương Hành Dã thu nhận, nghe có tám phần giống như phim thần tượng.

Kỷ Tuyên lúc ban đầu “Tôi không tin, mấy người đừng có lừa bịp tôi”, sau này mới nghĩ rằng, “Ngoại trừ thế này ra, không còn cách nào có thể lí giải được” mới miễn cưỡng thuyết phục được bản thân.

Đối diện với Trì Ninh, Kỷ Tuyên cực kì xúc động.

Lần đầu tiên nhìn thấy Trì Ninh là ở bệnh viện, hắn nghe nói Lương Hành Dã vì một người con trai mà tạo phản với cha mẹ, ôm người đến xem vết thương, hiếu kì đi hóng chuyện.

Ấn tượng ban đầu của hắn với Trì Ninh là là một bé đậu ngọt nhỏ ngốc nghếch, đến nói chuyện cũng không biết, trên người thì mặc đồ của Lương Hành Dã, đi đường cũng không nhanh, cực kì đáng thương vừa đi vừa kéo quần, nhìn trông có vẻ rất ngốc.

Chưa đến một năm, thế mà lại biến thành một bé đậu ngọt hoạt bát chói mắt.

Còn biết nói chuyện phiếm nữa.

Buổi diễn âm nhạc từ đầu đến cuối chỉ có một nửa tiếng đồng hồ. Thời điểm gần kết thúc, Lương Hành Dã đi trước ra sau sân khấu chờ đợi.

Chẳng bao lâu sau, Trì Ninh xông qua đó, như mở cờ trong bụng bổ nhào về phía anh.

“Em không có làm hỏng!” Trong mắt Trì Ninh tràn đầy niềm vui, “Em còn được kí tên nữa, kí cho mười lăm người!”

Lương Hành Dã cười tán thưởng, “Lợi hại vậy sao?”

“Phải đó, em còn tưởng không có ai thèm cơ.”

Kỷ Tuyên đẩy cửa bước vào, vừa nhướng mắt đã thấy bọn họ dính vào nhau, lập tức trêu ghẹo, “Trời còn chưa có tối, phải biết tiết chế chứ mấy người.”

Trì Kim Tự theo sau hắn nửa nước, đối với loại tình huống này đã quen quá hoá thường, mặt không đổi sắc mà khen ngợi Trì Ninh một hồi, cuối cùng theo Kỷ Tuyên rời đi trước.

Vị trí của trung tâm nghệ thuật ở chỗ khá xa xôi, chỉ có một con đường lớn bắc ngang qua, đi về phía bên trái là trung tâm thành phố, hướng về phía bên phải là nơi không người qua.

Ra khỏi bãi đậu xa, phía trước mặt là áng mây chiều lộng lẫy.

“Về nhà sao?” Trì Ninh hưng phấn nói, “Hôm nay anh lái xe đua, chúng mình đi hóng gió đi.”

Lương Hành Dã bèn chuyển phương hướng.

Con đường uốn lượn về phía trước, bên đường là những bông hoa oải hương màu tím nhạt, nở rộ mạnh mẽ, trải dài đến tận cùng. Hai bên bằng phẳng như bãi cỏ, mọc lên những bụi cây đỏ không rõ tên, những ngọn dây mây đan vào nhau. Xa xa là những cánh rừng rậm rạp xanh tươi trùng trùng điệp điệp, như là biển cả vô tận.

Động cơ ầm ầm, xe phóng nhanh trên đường, tóc tai Trì Ninh bị gió thổi tung, vung tay lên, “A a a a a. ”

“Có thật nhiều người thích em! Có hơn ba trăm người! ”

“Hơn ba trăm người!!!”

Lương Hành Dã cười suốt cả chặng đường.

Ráng chiều dần nồng đậm.

Trì Ninh hét mệt rồi, mở nắp chai nước ra tu hết nửa bình, mạnh mẽ thơm Lương Hành Dã một cái: “Chúng ta về nhà đi.”

Không biết là đã lái đến tận đâu, xung quanh là một biển hoa xô thơm, sắc xanh hút mắt dưới gió nhẹ hơi hơi dập dờn. Bốn phía không có ai, Lương Hành Dã dừng xe qua một bên, ấn nút xuống.

Nóc xe từ từ khôi phục lại, hình thành một không gian khép kín, anh cởi đai an toàn của Trì Ninh ra: “Ninh Ninh.”

Trì Ninh quay đầu lại, bị dục vọng quen thuộc trong mắt Lương Hành Dã tóm lấy. Cậu ngơ người ra trong chốc lát, sải bước ngồi lên chân anh, ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên.

Một mũi tên phát ra không thể thu về.

Vô lăng cộm lên khiến lưng Trì Ninh bị đau. Hơi nóng bốc lên từ sống lưng, mi mắt Trì Ninh nóng ran. Ánh mắt cậu tập trung rồi tan ra trên chiếc cằm đẫm mồ hôi của Lương Hành Dã cùng yết hầu đang chuyển động.

Cậu bị lật người lại, trước mắt khi sáng lại khi tối, từ những hình bóng chồng chéo mờ ảo trên nhảy nhót tấm kính xuống đám hoa xô thơm đung đưa bên đường.

Trong xe dần trở nên yên lặng, Trì Ninh khóc nhiều tới mức chìm vào giấc ngủ. Hai má ửng hồng, lông mi phủ đầy những hạt ngọc trai vỡ vụn, gối lên tay Lương Hành Dã.

Lương Hành Dã cúi đầu hôn cậu, lấy ra một điếu thuốc từ trong túi.

Thời điểm đầu mùa hạ, tiếng côn trùng kêu râm ran. Chiếc xe đua màu bạc đậu ven đường yên lặng ẩn núp, cửa sổ xe thình lình vươn ra một cánh tay, giữa các ngón tay kẹp một điếu thuốc, tàn thuốc từ từ rơi xuống.

Hoàng hôn trông giống như được tàn thuốc châm lửa, từng đám từng đám cháy bùng lên, tuỳ ý cuồn cuộn nơi chân trời.

Khung cảnh như đóng băng lại trong cái nóng hầm hập, nhiệt liệt của mùa hè, tựa như một bức tranh sơn dầu.

– Hoàn Chính Văn –

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio