Nghĩ mà thương cho nàng. Vì cứu một người không quen biết mà phải cõng rời cả xương, lại còn bỏ mất một buổi học nữa chứ. Nàng xưa nay là học sinh ngoan, bỏ một buổi học như tế này đúng là chuyện tày đình. Vả lại nàng cũng sợ phải ở trong bệnh viện. Ở nơi đây thật lạnh lẽo, u buồn, ngột ngạt bởi mùi thuốc sát trùng mà nàng thì lại sợ những nơi như thế này.
Sau tiếng nằm viện cuối cùng cậu ta cũng tỉnh.
- Bạn tỉnh rồi._ Thấy cậu ta mở mắt, nàng hỏi.
Ngạc nhiên vì người con gái trước mặt mình, Phong cố nhấc đầu lên, nói bằng giọng lạnh băng giống như không khí nơi đây:
- Cô là ai?
- Tôi.... tôi thấy bạn bị ngất nên đưa bạn tới bệnh viện này. Bây giờ bạn tỉnh rồi, tôi xin phép đi trước.
- Cô cứu tôi...
Nàng gật đầu.
- Vì sao?
- Mẹ tôi bảo đi đường thấy người gặp nạn cho dù không biết họ cũng nên cứu giúp nếu có thể.
- Vậy sao? Tôi lại nghĩ cô cứu tôi vì mục đích khác.
- Tôi tuyệt đối không....
Chưa kịp nói hết câu nàng đã bị cậu ta bịt miệng lại.
- Thứ cô muốn không phải là cái này sao?
Phong chìa ra trước mặt nàng tờ k mới coóng. Thì ra cậu ta con nhà đại gia, à mà lúc đánh nhau cũng nghe mấy tên kia nói cậu ta là con trai giám đốc công ty Âu gì gì đó. À là Âu Phong. Hành động của Phong làm Nguyệt có chút khó chịu. Đúng là làm phúc phải tội mà. Giúp người ta bằng tấm lòng mà người ta lại còn nghĩ mình là vì tiền. Có lẽ những người giàu nghĩ người khác giúp mình đều là vì tiền sao? Thật quá đáng mà.
Nghĩ thế Nguyệt tức giận lắm, liền xả ra một tràng:
- Này nhé. Tôi có chút lương tâm mới giúp bạn thôi. Tưởng các bạn là người có tiền mà đi hạ thấp người khác thế sao? Bạn đừng nghĩ có tiền sẽ mua được tất cả. Nó sẽ không bao giờ mua được tình cảm đâu. Với lại tiền này cũng là của bố mẹ bạn khó nhọc kiếm ra, bạn đừng phung phí nó như thế. Còn bây giờ tôi phải đi rồi. Chào bạn.
Phải nói là Phong cứ ngồi im nghe nàng "thuyết trình" thôi, như kiểu ngồi nghe cô giáo giảng đạo lý làm người ý. Mãi đến lúc Nguyệt ra đến cửa rồi, cậu ta mới tỉnh ngộ ra. Cậu ta nhủ thầm:" Cô gái này thật thú vị.Mà áo đồng phục của cô gái ấy, chẳng phải là Trường THPT Phú Bình hay sao? Xem ra tôi còn gặp em nhiều rồi".
Cậu rút điện thoại trong túi quần, nhấn số rồi gọi:
- Alo. Ông Trương. Đến bệnh viện X đón tôi. ...Tôi không sao... Ông không cần lo lắng.Nhanh lên nhé không tôi sắp chết ngạt ở đây rồi.
------------
Bước ra khỏi bệnh viện với vẻ mặt tức giận, nàng hậm hực bắt xe. Mà cũng lạ, sao mãi mà chẳng thấy xe nào đi qua. Mà nghĩ lại dù có bắt được xe cũng lại đi toi mất bữa nhịn ăn sáng của mình. Nghĩ mà thương cho cái túi tiền của nàng quá
Hôm nay không biết là ngày gì mà lại đen thui thế. Đứng ngoài trời với cái nóng như muốn thiêu trời đất. Cái nóng trong cơ thể lại cộng thêm cái nóng ngoài trời khiến đầu nàng bắt đầu đau nhức. Chả nhẽ lại phải quay lại bệnh viện.