Xe đến nơi, Từ Tử Sung nhất quyết đưa Hạ Mộng Ngư về tới cửa tiểu khu.
“Thế lát nữa cậu về kiểu gì? Đây đã là chuyến xe cuối rồi.”
“Gần lắm, mình đi bộ về.”
Hạ Mộng Ngư không tin, cô nói: “Sao mình nhớ là nhà cậu không gần đây cơ mà?”
“Xem ra cậu để ý mình từ lâu rồi. Không phải là cậu vẫn luôn yêu thầm mình đấy chứ?”
Hạ Mộng Ngư nhìn chằm chằm Từ Tử Sung và nói: “Từ Tử Sung, cậu đừng quên, cái chiêu đánh trống lảng này mình dùng thành thạo hơn bất cứ ai, cậu đừng có giở trò này với mình.”
Từ Tử Sung cười, khẽ nắm lấy mũi Hạ Mộng Ngư: “Sao cậu lại đáng yêu như thế chứ.”
Hạ Mộng Ngư kéo tay cậu ra, “Khen cũng vô ích. Có phải cậu đang nói dối mình không? Rõ ràng là cậu không ở gần đây, lúc trước mình từng xem qua thông tin của cậu rồi. Cậu về mau đi, không cần đưa mình về.”
Hạ Mộng Ngư nhớ năm lớp Mười từng xem qua thông tin cá nhân của Từ Tử Sung. Nhà cậu và nhà cô ở hai hướng hoàn toàn khác nhau.
“Mình ở gần đây thật mà. Mẹ mình thường xuyên phải đến viện làm thẩm tách, cho nên hai mẹ con mình thuê nhà ở gần viện luôn, nhà bên kia cho thuê rồi.”
Là kĩ thuật loại bỏ chất độc trong máu.
Hạ Mộng Ngư không ngờ lại hỏi ra được chuyện đó. Cô đau lòng, đang định nói thì bị Từ Tử Sung bịt miệng lại.
“Không cần đâu.”, Từ Tử Sung nói.
…
“Mình biết, bọn mình đừng nói chuyện này nữa.”, Từ Tử Sung lại nói.
Hạ Mộng Ngư gật đầu, kéo tay Từ Tử Sung ra rồi rầu rĩ nói: “Cậu cứ cấu véo mình làm gì…”
“Không biết, chỉ là muốn bẹo cậu một chút thôi.”
“Không cho bẹo.”
“Thế thì nắm tay.”
“Được.”
Hai người tay trong tay đi qua con ngõ dài. Trước đây, Hạ Mộng Ngư luôn cảm thấy con ngõ này quá dài, giờ lại thấy nó thật ngắn, chỉ mong có thể nắm tay nhau đi mãi, đi mãi.
“À phải rồi, lần trước thi đấu xong rồi thế nào? Cậu có tính xem tiếp theo phải làm gì không?”
“Huấn luyện viên liên hệ giúp mình với bên tài trợ rồi, mình vẫn muốn tiếp tục tham gia giải chuyên nghiệp.”
“Mình nghe huấn luyện viên nói lần đầu thi mà thua thì phiền lắm hả?”
“Ừ, đại loại thế. Có điều, lần đấy thua nhưng khán giả hình như vẫn rất thích mình, có lẽ tìm được đối thủ cũng không khó, nhưng mà cần phải tìm một đối thủ thú vị một chút.”
“Đối thủ thú vị là như thế nào?”
“Thực lực mạnh mẽ, xếp hạng cao.”, Từ Tử Sung ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Hơn nữa, người đó phải nghĩ là nhất định có thể thắng mình.”
“Tại sao lại phải tìm người nhất định có thể thắng cậu?”, Hạ Mộng Ngư không hiểu.
“Bởi vì chẳng có ai đến thi đấu để thua cả.”
Cũng có lý, nếu biết sẽ thua, ai còn chịu thi?
Chỉ mới tham gia một trận đấu, cũng coi như là Từ Tử Sung thua trong vinh quang, hơn nữa còn đấu vượt cấp, nghĩ vậy thôi là đã thấy người dám thi đấu cùng cậu không nhiều rồi.
“Có người chịu thi đấu với cậu à?”
Ánh mắt Từ Tử Sung trầm xuống, “Chắc là có, ai mà biết được.”
“Thế cậu có tham gia giải vô địch quyền anh thế giới nữa không?”
Từ Tử Sung lắc đầu rồi giải thích: “Giải đấy cũng không hoàn toàn dựa vào xếp hạng chuyên nghiệp, sức ảnh hưởng của câu lạc bộ bên đó rất lớn, mình lại đang làm mất lòng ông chủ nên khả năng cũng không cao. Có điều vẫn có những trận đấu được thay đổi quy định, vẫn có cơ hội tham gia, để xem đã.”
“Lúc trước mình cứ tưởng ông chủ đó rất thích cậu.”
“Ông ta thích mình…”, Từ Tử Sung cười khổ, “Đáng tiếc là mình không nghe lời.”
Hạ Mộng Ngư cúi đầu, tâm trạng nặng nề, “Nếu cậu đồng ý với ông ấy chuyện đi Mĩ thì có phải tốt rồi không.”
“Đi đâu mà chả thế.”, Từ Tử Sung ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sáng trăng, cậu cười lạnh một tiếng, giọng điệu trào phúng: “Thứ bọn họ thích không phải là mình, mà là lợi ích mình có thể mang đến cho bọn họ. Trong mắt họ, mình chỉ là một món hàng, bọn họ muốn khai thác hết giá trị của mình, mình không chịu, bọn họ liền vùi dập mình…”
Hạ Mộng Ngư cũng ngẩng đầu nhìn lên trời.
Ánh trăng bàng bạc, vừa sáng vừa dịu dàng.
Có điều, ngẩng đầu là ánh trăng, cúi đầu là bùn lầy.
Thời đại này nhìn thì có vẻ văn minh, nhưng trên thực tế lại là thời đại đẫm máu nhất.
Hạ Mộng Ngư không nói gì, tâm trạng cô nặng nề đến mức không thốt nổi một câu hài hước nào. Dường như đây là lần đầu tiên cô ý thức được, thế giới không giống như những gì thầy cô dạy, không phải cứ thi đại học xong là cái gì cũng tốt. Rời khỏi ghế nhà trường, không phải mình sẽ có được thế giới tự do, mà là một thế giới phức tạp đầy những quy tắc khó hiểu.
Cái mình cho là tự do, thật ra lại là một nhà giam lớn hơn.
Không phải cứ thông minh là có thể đạt thành tích dẫn đầu trong kì thi, không phải cứ mạnh là sẽ thắng, không phải cứ nỗ lực là sẽ bắt được cơ hội. Vô số những điều ngẫu nhiên và không hề logic chi phối con người ta, căn bản không hề tồn tại thứ gọi là công bằng tuyệt đối. Có lẽ thứ duy nhất công bằng chính là sự bất công. Bởi vì đời ai mà không gặp sự bất công, chỉ điều đó mới là lẽ công bằng duy nhất.
Hạ Mộng Ngư lẳng lặng cúi đầu, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy mình nhỏ bé. Đối mặt với thế giới bên ngoài, một học sinh ưu tú như cô vẫn hèn mọn đến cỡ nào.
Đến cổng lớn, Từ Tử Sung xoa đầu Hạ Mộng Ngư: “Đừng nghĩ nhiều quá, mình sẽ tìm cách, sẽ không để cậu phải một mình thi Thanh Hoa.”
“Mình…”, Hạ Mộng Ngư dừng một chút rồi nói: “Thật ra mình không thi Thanh Hoa cũng được… Đợi đến tháng Tư xem tình hình của cậu ra sao, có thể thi đại học nào, mình sẽ dựa theo ngưỡng điểm của cậu để làm bài đại khái thôi là được, bố mẹ mình cũng chẳng làm gì được mình.”
Từ Tử Sung nhíu mày hỏi: “Cậu khống chế được điểm thi?”
“Được chứ.”
“Làm thế nào được?”
“Biết tất cả đáp án là có thể khống chế được điểm số của mình. Các cậu chơi quyền anh chẳng phải cũng thế sao? Chỉ khi biết được những điểm trí mạng của người ta thì mới có thể đảm bảo không đánh chết người chứ.”
Từ Tử Sung giơ tay khẽ véo má Hạ Mộng Ngư.
“Đau, nhẹ thôi.”
Hạ Mộng Ngư kéo tay Từ Tử Sung ra. Đúng là cấu véo đến nghiện rồi mà.bg-ssp-{height:px}
“Sao cậu lại ngốc thế…”, Từ Tử Sung bất đắc dĩ thu tay lại, “Cứ làm chuyện cậu muốn làm, không cần phải thay đổi vì mình đâu, cũng không cần phải hi sinh vì bất cứ ai cả. Hạ Mộng Ngư, tin mình đi, mình sẽ đuổi kịp cậu.”
Hạ Mộng Ngư cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Cũng không phải là hi sinh mà… Vốn dĩ thi Thanh Hoa không phải việc mình muốn làm, là ý muốn của bố mẹ mình thôi… Phù phiếm…”
Từ Tử Sung biết chuyện này họ vẫn tạm thời chưa tìm ra được một cách giải quyết hay.
“Chuyện này để sau hẵng nói, trước tiên đừng suy nghĩ nhiều, tạm thời chưa đến nỗi đấy, cậu cứ chăm chỉ học hành là được rồi.”
Hạ Mộng Ngư gật gật đầu, cô cũng không muốn thảo luận quá sâu về đề tài này.
Chuyện ngày mai để ngày mai nghĩ, hôm nay cứ vui cái đã.
Hai người vẫn cùng nhau đi đến trước cửa tiểu khu nhà Hạ Mộng Ngư.
“Đến rồi.”, Từ Tử Sung than nhẹ một tiếng.
“Lưu luyến hả?”, Hạ Mộng Ngư cười tủm tỉm.
“Ừ.”
Hạ Mộng Ngư đỏ mặt. Từ Tử Sung nói mấy lời đong đưa, cô không sợ, nhưng sợ nhất là cái kiểu thẳng thắn thừa nhận này của cậu, lần nào cũng khiến cô ngượng chín mặt.
“Cậu… Đưa đến đây là được rồi, chỗ mình là đại viện của cơ quan nhà nước, an toàn lắm.”, Hạ Mộng Ngư cúi đầu nói.
“Ừ, mình nhìn cậu vào rồi sẽ về.”
Hạ Mộng Ngư cúi đầu bất động.
“Làm sao thế?”
Hạ Mộng Ngư bỗng nhón mũi chân, vội vàng hôn Từ Tử Sung một cái.
“Mình về đây!”
Hạ Mộng Ngư xoay người bỏ chạy, đến cánh cổng sắt mà vẫn lưu luyến không muốn vào, còn bất cẩn lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sõng soài. Xấu hổ quá, cô ôm mặt chạy tọt vào trong.
Thấy Hạ Mộng Ngư đẩy cánh cổng sắt đi vào trong, Từ Tử Sung mới sờ khóe miệng, cúi đầu cười rồi xoay người ra về.
Hạ Mộng Ngư tung tăng đi vào, cô đóng cổng, hớn hở xoay người lại. Có điều, vừa lúc đó, cô nhìn thấy một người đứng cách mình không xa, lại còn nhìn cô không chớp mắt.
Hạ Mộng Ngư nổi đầy da gà.
Không phải là thấy rồi đấy chứ…
“Chẳng phải cậu không yêu đương sao?”, Hạ Dạ Dương hỏi.
Mẹ kiếp, vẫn bị nhìn thấy…
Hạ Dạ Dương trong lòng đầy phiền muộn, bỗng dưng muốn hút thuốc nên lẻn ra ngoài. Trong đại viện đều là người một cơ quan, bố cậu ta lại là lãnh đạo, ai cũng biết mặt cậu ta, vậy nên cậu ta mới vòng ra con hẻm phía sau để hút thuốc. Không ngờ lại bắt gặp được cảnh tượng đó.
Hạ Mộng Ngư thẹn thùng nhón chân lên chủ động hôn Từ Tử Sung…
Hạ Mộng Ngư cúi đầu không nói lời nào, lại là cái dáng vẻ hiền dịu, nết na đó.
Cứ nhìn thấy dáng vẻ này của cô là Hạ Dạ Dương lại bực bội. Cậu ta móc thuốc lá và bật lửa từ trong túi ra, châm thuốc, rít mạnh một hơi rồi nhìn Hạ Mộng Ngư chằm chằm. Nhớ lại cảnh đôi môi mềm mại của cô hôn lên môi thằng con trai khác, cậu ta lại tức đến nỗi muốn cắn cô một cái.
“Sao tôi không biết là cậu biết hút thuốc cơ chứ?”, Hạ Mộng Ngư kinh ngạc hỏi.
Hạ Dạ Dương nhả một ngụm khói rồi cười lạnh: “Cậu không biết nhiều thứ về tôi lắm… Có điều, cũng có nhiều điều về cậu mà tôi không biết, huề nhau.”
Nghe ra giọng điệu kỳ quái này của Hạ Dạ Dương, Hạ Mộng Ngư biết là có họa khó tránh rồi, không chỉ có thế, cậu ta còn đang vô cùng tức giận.
“Tôi với Từ Tử Sung yêu nhau rồi.”, Hạ Mộng Ngư thành thật nói: “Tôi có bạn trai rồi, tôi với cậu không có khả năng.”
Hạ Dạ Dương không nói gì, chỉ liên tục rít thuốc.
“Tôi về trước đây…”
Hạ Mộng Ngư muốn bỏ chạy nhưng lại bị Hạ Dạ Dương giữ lại.
“Rốt cuộc nó hơn tôi ở điểm nào?”, Hạ Dạ Dương không cam lòng.
Hạ Mộng Ngư biết ngay là Hạ Dạ Dương sẽ hỏi những câu kiểu như thế này mà.
“Cơ bắp chứ gì, nếu cậu thích dáng người như thế thì tôi sẽ đi tập, không khó… Trừ điểm đó ra thì tôi thật không biết tôi kém Từ Tử Sung ở điểm nào cả.”
Đúng vậy, Hạ Dạ Dương có thành tích học hơn hẳn Từ Tử Sung, gia cảnh cũng hơn rất nhiều, chiều cao hai người không mấy khác biệt, mà so về gu thẩm mĩ đại chúng thì cậu ta cũng đẹp trai hơn Từ Tử Sung.
Thế nên, rốt cuộc cậu ta thua Từ Tử Sung ở điểm nào?
“Cậu… Có tin trên đời này có linh hồn không?”
“Không phải cậu định nói cái định mệnh chết tiệt nào đấy với tôi đấy chứ?”
Hạ Mộng Ngư cười, nụ cười dịu dàng động lòng người, nhưng Hạ Dạ Dương biết nụ cười này không phải vì cậu ta.
“Vốn dĩ tôi cũng không tin, nhưng gặp rồi thì tin luôn… Cho dù có lựa chọn tốt hơn, lựa chọn dễ chọn lựa hơn, thích hợp hơn, nhưng cậu cũng không cần. Cậu chỉ cần người đó, bao nhiêu trở ngại cũng vẫn muốn người đó mà thôi.”
Trong bóng tối, điếu thuốc trong tay Hạ Dạ Dương lập lòe ánh lửa đỏ. Cậu ta ném điếu thuốc xuống đất, giơ chân nghiền nát một cách bực bội.
“Tôi không tin vào số mệnh, tôi chỉ tin nhân định thắng thiên.”
Hạ Dạ Dương ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Mộng Ngư, khó có lúc nào cậu ta bỏ đi được vẻ công tử đào hoa thường ngày, ánh mắt cậu ta rất nghiêm túc, giọng điệu cũng kiên quyết.
“Tôi yêu đương nhiều rồi, cậu yêu mấy người cũng được, không sao, tôi cũng không phải dạng người phong kiến. Dù sao đến cuối cùng thì cậu sẽ biết chỉ có hai bọn mình mới là thích hợp nhất.”
Hạ Mộng Ngư định nói gì đó nhưng lại bị Hạ Dạ Dương chặn họng, “Hạ Mộng Ngư, tuy cậu rất thông minh, cũng rất giảo hoạt, dạo gần đây tôi còn phát hiện ra cậu rất giỏi che giấu, kỹ thuật diễn xuất vô cùng ấn tượng, IQ hay EQ đều cao, nhưng cậu có một khuyết điểm trí mạng, đấy chính là cậu quá ngây thơ. Mà cái ngây thơ của cậu không phải do ngốc nghếch không biết, kiểu ngây thơ đấy mới là đáng sợ nhất. Bởi vì cái ngây thơ của cậu là từ xương cốt, từ bé cậu đã vậy rồi, bây giờ như thế, sau này cũng vậy. Thật ra tôi cảm thấy cậu như vậy rất đáng yêu, nhưng tôi biết, sớm muộn gì cậu cũng sẽ lĩnh một bài học đắt giá vì sự ngây thơ đấy.”
Nói xong, Hạ Dạ Dương bỏ đi luôn.
Hạ Mộng Ngư đứng tại chỗ một lúc lâu, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh thấu xương, cô không biết là vì cái lạnh đầu thu đang đến, hay lời nói của Hạ Dạ Dương khiến cô rét run nữa.
Có lẽ Hạ Dạ Dương cho rằng bản thân hiểu cô hơn chính cô, cũng coi như họ không uổng phí mười tám năm quen biết.
Nhưng như thế mà gọi là ngây thơ ư?
Nếu không có suy nghĩ giống người khác, nếu không muốn bị thay đổi như lẽ thường ở đời này, mà đã gọi là ngây thơ, vậy thì cô tình nguyện lĩnh lấy bài học đắt giá, bao nhiêu cũng được.