Anh ta vẫn ngồi đó như một nhà sư già trong thiền định, nhìn tôi một cách bình thản.
Tôi, tôi không thể hiểu anh ta đang nghĩ gì.
Tôi tức giận định đánh anh ta.
“Tôi muốn ăn khuya.” anh ta nói “Cô làm cho tôi.”
Không đợi tôi lên cơn động kinh, anh ta nói tiếp:
“Tôi là ông chủ.”
Chỉ bằng một lời nói, anh ta đã dập tắt được cơn tức giận sắp bùng phát của tôi.
Móe!
Được rồi! Anh phát tiền, anh là ông chủ!
Tôi đứng dậy đi vào phòng tắm để rửa mặt, nhưng khi tôi vừa ngẩng đầu lên.
“A!”
Một cái mặt quỷ đột nhiên xuất hiện trong gương.
Tôi sợ đến mức suýt đấm vào nó.
Cả người như sắp ngất xỉu.
Ngay khi tôi hét lên, “con ma” đó đã cởi bỏ chiếc mặt nạ, lộ ra khuôn mặt của Quý Duy.
Má!
Tôi quay lại thấy anh ta đang nghịch chiếc mặt nạ trên tay.
“Khuya rồi mà anh còn định hù chết tôi sao?” Tôi thực sự tức giận.
Anh ta gãi gãi đầu, tỏ vẻ vô tội.
“Không có a, tôi chỉ muốn hỏi cô xem chiếc mặt nạ này trông có giống thật không.”
Anh ta dừng một chút: “Nhìn phản ứng của cô thì đúng là rất thật.”
Thật cái mẹ nhà anh!
Khá lắm!
Tôi đi vào bếp, nhìn xem trong tủ lạnh có gì, rồi lại nghĩ lại anh ta thường ăn gì, cuối cùng tôi quyết định sẽ nấu một ít mì cho anh ta.
Trong lúc đang nấu, từ hình ảnh phản chiếu của tủ lạnh bên cạnh, tôi nhìn thấy một bóng người đang rón rén từng bước từng bước đến gần tôi.
Ha! Cẩu tử!
Tôi giả vờ như không biết và đợi anh ta từ từ tiến lại.
Ngay khi anh ta định dọa tôi, tôi thình lình trợn mắt, xõa tóc rồi quay người lại.
“Ahhhhh…”