“Ùng ục ùng ục”
Mì trong nồi đã chín.
Tôi tắt lửa, dọn mì ra.
“Anh Quý, mì đã chín.”
Hình cười thân thiện
“Được.” Anh ta gật đầu, tiếp tục duy trì vẻ lạnh lùng.
Sau đó tôi bưng bát mì vào phòng ăn.
Anh ta ngồi ăn mì, tôi an vị ngồi một bên ân cần nhìn anh ta.
Đợi đến khi anh ta ăn mớ rau xanh, tôi bỗng giả vờ sợ hãi nói: “Á, có con sâu trên lá rau này, anh Quý ơi, anh cắn đứt một nửa nó rồi!”.
hình
Anh ta nôn ngay lập tức rồi lại nôn tiếp.
“Á, tôi nhìn nhầm rồi, thì ra đó cũng là mì.” Tôi nói.
Hình
hình
Anh ta sững người, từ từ ngồi dậy, nheo mắt nhìn tôi.
hình
“Có vấn đề gì sao anh Quý?” Tôi cười thầm trên nỗi đau của anh ta.
“Không có gì.” Anh ta lau miệng đứng dậy, không biết là đang đi đâu.
Tôi ậm ừ rồi rửa sạch bát.
Ngay khi tôi vừa bước ra, đang rẽ vào góc thì…
“Á!”
Đột nhiên sát góc có một người đàn ông đang đứng, anh ta thậm chí còn đang dùng đèn pin chiếu vào mặt!
Thì ra là Quý Duy, anh ta đang nheo mắt nhìn tôi, mơ hồ lộ ra vẻ đắc ý.
“Sợ rồi sao?” Anh ta hỏi.
“Không có.” Tôi cười. “Tôi chỉ là vô tình cắn vào lưỡi mình, đau quá ấy mà.”
Khá lắm.
Được lắm.
Cẩu tử, anh xong đời rồi!