“Không phải!” Tôi phủ nhận ngay lập tức.
Sao có thể thừa nhận chuyện này được?
Anh ta trầm ngâm gật đầu, vẻ ngoài điềm tĩnh trông đặc biệt đáng sợ, nhất là đôi mắt đó, cứ như tia X-quang đang rà quét tôi.
Như kiểu anh ta có thể nhìn thấu những bí mật của tôi.
“Thực sự không phải!” Tôi lại nói dối.
“Ừ.” Anh ta đáp lại, rồi nói “Vậy thì vì sao?”
Vì sao?
Làm sao tôi biết vì sao a!
Tôi muốn hét lên.
“Dù sao cũng là giáng sinh, vui vẻ chút ấy mà.” tôi nói dối một cách thản nhiên.
“Vui vẻ, vui vẻ mà ôm tôi khóc?” Anh ta vừa nói vừa xấn tới chỗ tôi, không lùi một bước.
Đừng tới đây mà!
“Cái đó là cười ra nước mắt đó.” tôi tiếp tục nói dối.
Không phải cần mặt dày là được sao, cái này, Nhan Thích tôi chưa bao giờ thua ai.
Anh ta nhướng mày, sau đó gật gật đầu “Ò, anh còn tưởng là em thích anh nữa chứ.”
“Không có, không có, không có!” Tôi bật dậy.
“Thật sao?” anh ta dường như thở dài, nhưng vẫn nhìn tôi.
“Thật mà, tôi không có thích anh đâu!” Tôi lập tức thanh minh “Tôi chỉ muốn dọa anh, chỉ muốn cùng anh sức đầu mẻ tráng thôi!”
“Cho nên, em thừa nhận là đã cố ý hù dọa anh?” Anh ta hơi nhướng mày.
Á!
Tự nhiên gậy ông đập lưng ông rồi.
“Hửm?” anh ta ép tôi.
Cũng đỡ lấy tôi.
Ta ngã lên sô pha, anh ta kề sát bên, nắm chặt cổ tay tôi.
Tôi không thể trốn tránh.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh ta, tim tôi đập nhanh hơn, mặt tôi nóng bừng.
Chúa ơi, làm sao tôi có thể bình tĩnh được khi người tôi thích đang ở rất gần! Não còn không thể hoạt động nữa là.
Thôi xong rồi.
“Ừm.” Vì vậy tôi gật đầu, chấp nhận sự thật.
Anh ta vừa lòng cười nói: “Thật trùng hợp, anh cũng cố ý hù chết em, chúng ta huề nhau nhé.”
“Em có biết tại sao anh cố tình dọa em không?” anh ta tiếp tục hỏi tôi.
Tôi lắc đầu.
Tôi thực sự không biết.
Liệu anh ta có còn biết tôi đã từng là một con ma không?
Anh ta giơ tay trái lên, là một tờ giấy, tôi nhìn vào, đó là tài liệu điều tra về tôi.
Bao gồm cả “cái chết đột ngột” của tôi và việc tôi sống lại.
Dù tôi đã chuyển từ nam ra bắc, nhưng anh ta vẫn điều tra rõ ràng.
“Tắt đèn nhà vệ sinh của anh, chạm vào chân anh, dọa anh sợ, gọi anh là bé con, theo anh từ nhà đến khách sạn, rồi từ khách sạn về lại nhà, âm hồn bất tán, Nhan Thích, em thật lợi hại.”
A!
“Anh đang nói cái gì vậy?” Khóe mắt tôi giật giật “Tôi không có làm gì hết á, tôi chỉ là một cô gái nhỏ ngây thơ xui xẻo, không may được cho là đã chết, tôi không làm gì anh cả.”
Vịt chết còn cứng mỏ.
Tôi cứ không thừa nhận đó, anh ta làm gì được tôi?
“Không thừa nhận đúng không?” Anh ta gật gật đầu.
“Tôi có biết gì đâu à.” Tôi “ngây thơ” nhìn anh ta.
“Ma đứt đầu đã nói mấy điều này.” anh ta nói.
Tôi choáng váng.