Mặc dù tôi biết anh ta không thể nhìn thấy tôi, nhưng tôi đột nhiên rất buồn. Bởi vì tôi đã phát hiện ra, tôi đang luyến tiếc..
“Thích Thích.” Hồn ma treo cổ thúc giục.
Tôi gật đầu, lau nước mắt rồi theo anh ta ra xuyên qua bức tường rời khỏi nhà.
Tôi đi theo ma treo cổ một cách cam chịu, xếp hàng để được gặp lão đại…
chết một lần nữa …
Không biết chết có đau không.
Đứng trước mặt lão đại, tôi cúi gằm mặt không dám nói.
“Tên.” Anh ta hỏi.
“Nhan Thích.” Tôi trả lời như một cái xác không hồn. (ủa ủa)
“Ồ, thì ra là ngươi, bên phải, đi theo hướng đó,” anh ta nói.
Hả?