Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác

chương 17-2: thật ra thì không giống nhau (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: sammie

Trên thực tế mà nói, cho dù là sau khi ăn cơm xong, Lộ Thừa Hữu vẫn chưa đi đến công ty, mà cứ nhìn đi nhìn lại xem nhà mới còn thiếu thứ gì.

Cô nhìn mọi thứ, xa lạ mà quen thuộc, nơi này cũng sẽ là nhà của cô.

Ở đây thật ấm áp, không lớn lắm, cô thích nhất cảm giác ấm áp này. Cô nghĩ phòng ở ấm áp mới tốt, to hay không chẳng quan trọng, cũng không cần trang trí lộng lẫy, chỉ cần thoạt nhìn thấy thoải mái là được rồi. Hơn nữa, Lộ Thừa Hữu đều giúp cô hoàn thành, cô không làm gì cả, chỉ ngồi mát ăn bát vàng. Ánh mắt của cô có chút chua xót, cô cũng không nhớ rõ trong khoảng thời gian này mình đã khóc bao nhiêu lần, nhưng đúng là rất muốn khóc.

Lộ Thừa Hữu liếc nhìn cô, cảm thấy dường như tinh thần của cô tốt hơn không ít, lúc này mới kéo tay cô: “Cùng đi ra kia một chút?”

Đôi mắt trong suốt của cô nhìn anh, gật đầu.

Thật sự là anh lo đến việc quần áo của cô ở đây không nhiều lắm, lúc trước anh chỉ tùy ý cầm mấy bộ, hơn nữa trong nhà còn thiếu nhiều thứ. Bọn họ có thể nhân cơ hội này để cùng nhau dạo phố, nhân tiện mua một vài đồ dùng lúc trước không nghĩ tới.

Trước hết Lộ Thừa Hữu đưa cô đi mua giày. Hiện tại cô đang mang một đôi giày rất nhỏ, chắc chắn không được bao lâu.

Nhưng mà, ở trong chuyện này lại có một chút khác nhau.

Tô Thiển Oanh thích một đôi giày rất vừa vặn, mang vào cũng rất đẹp, cô thật sự hài lòng.

Nhưng Lộ Thừa Hữu lại chọn một đôi giày dường như không đẹp như vậy, vì thế Tô Thiển Oanh không hài lòng.

Hơn nữa, anh rất bá đạo. nếu cô mang đôi giày anh chọn, anh sẽ “thuận tiện” mua đôi giày cô chọn, nếu không sẽ không mua cái nào cả.

Tô Thiển Oanh suy nghĩ, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, chẳng qua nhanh chóng liếc anh một cái.

Giờ phút này cô thật không ngờ, đôi giày anh chọn tuy là khó coi nhưng đi đường có thể lâu hơn, với lại không khiến chân cô bị thương.

Cô thay giày, Lộ Thừa Hữu mới hài lòng đưa ra thẻ thanh toán, cảm giác như chỉ cần cô không làm theo lời anh thì anh tuyệt đối không trả tiền.

Nhưng mà, cô càng vui sướng khi có trong tay đôi giày xinh đẹp kia.

Lộ Thừa Hữu lại cầm đôi giày bị cô ghét bỏ.

Trong nhà xem như cái gì cũng đã đầy đủ, chẳng qua thiếu một số đồ dùng nhỏ, ví dụ như gối ôm.

Trong vấn đề này, giữa bọn họ cũng xuất hiện sự khác nhau, cô thích gối ôm có màu sắc sặc sỡ, hơn nữa hình vẽ lại như con nít, mà anh lại có xu hướng gối ôm một màu, phương án cuối cùng là chọn một chiếc gối ôm đối với cả hai cũng không phải khó chịu lắm, hình dáng đơn giản dễ chịu, tuy rằng không thể nói là rất thích, nhưng thoạt nhìn cũng xem như thoải mái rồi.

Tô Thiển Oanh ôm gối ngủ, thật mềm mại, đặc biệt là có thể có ham muốn đi ngủ.

Lộ Thừa Hữu liếc nhìn cô một cái, so với lúc ở nhà thì nắng hơi rất nhiều, vừa nghĩ như vậy đã cảm thấy bản thân đã bỏ sót những điều lớn nhỏ trong công ty, cả thời gian hoãn lại việc kí kết hợp đồng đều rất đáng giá.

Lộ Thừa Hữu viết địa chỉ, để bọn họ đưa gối ôm tới nhà, anh cũng không muốn ngốc nghếch ôm mấy thứ này.

Sau đó là mua quần áo. Trong việc này anh không hạn chế cô nhiều, chỉ cần không phải là quần áo quá mỏng không đủ để chống lại cái lạnh thì anh cũng không can thiệp. Tuy rằng thực tế là anh có chút lười biếng trả lời cô những câu hỏi: “Cái này đẹp hay sao?” “Em cảm thấy cái này mặc vào sẽ đẹp lắm đó! Anh cứ nói đi!” “Em thích màu này…!” Cho nên rõ ràng im lặng là tốt hơn nhiều.

Đương nhiên, hiệu quả của chuyện này không cao, bởi vì cô một người một vai không thể vui đùa được, cuối cùng bắt anh phải nhận xét bằng hai chữ, hơn nữa không cho phép anh sử dụng từ một âm tiết, bởi vì cô cảm thấy như vậy giống như chỉ là lấy lệ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio