Ánh sáng ban mai thật dịu nhẹ và trong lành. Tôi ngái ngủ thức dậy với tâm trạng mệt mỏi vô cùng. Chỉ là một năm ngắn ngủi tôi rời xa nơi đây, vậy mà không ngờ mọi thứ lại thay đổi quá nhiều! Tôi đã quen với việc dạy sớm ở Hải Dương vậy mà sao hôm nay tinh thần tôi lại cạn kiệt như vây? Sau ' mệt nhoài trong phòng vệ sinh, tôi bước ra với một khí thế hào hùng. Chợt tôi nhớ lại chuyện hôm qua. Mọi thứ thật mờ ảo, nó cứ như một cơn ác mộng vậy! Tôi hấp hối chạy tìm xung quanh nhà, cố gắng cật lực để tìm ra "cửa" thứ trong căn nhà mà tôi không biết. Tìm tới tìm lui, tôi chỉ thấy chỉ có duy nhất cái hẻm con con mà ông tôi chừa lại sau nhà là khả nghi thôi. Nhưng làm sao anh ta lại có thể vào được nhà trong khi cái bức tường ngăn kia lại quá quá quá cao.
"Thôi kệ xác anh ta!"
Bây giờ mới h' nên tôi thong thả gặm nhấm chiếc bánh mì rồi dảo bước dắt chiếc xe đạp mini trên con đường Hà Nội.
Thật hạnh phúc cho những đứa trẻ được cả ba và mẹ đưa đến trường trong ngày đầu năm học. Tôi thấy ghen tị với những đứa trẻ ấy. Nhưng cũng không sao cả, tôi chỉ cần có mẹ và em gái là được rồi!
Trường tôi và Hà Trang nhận được học bổng thật là đẹp. Có lẽ đây là ngôi trường chỉ dành riêng cho những đứa con của các ông "tai to mặt lớn" trên cả nước. Tôi sẽ cố gắng để thích nghi với nó, với nơi có thể làm nên tương lai tôi!
Bước vào lớp A- lớp chọn của trường, tôi không thể không bàng hoàng được khi trước mắt tôi là những cô cậu ấm ăn mặc kì quặc vô bờ bến. Nam thì áo âu, áo da, áo vec...quần đen, xanh đủ kiểu. Còn nữ thì tất tần tật đều là đồ thiếu vải. Người thì váy xéo, kẻ thì váy bó sát sàn sạt. Hại tôi cứ tưởng mình đi shoping chứ không phải là đi học. Nhìn lại bản thân, tôi nuốt nước bọt ngao ngán rồi chọn chiếc bàn gần cuối để mà an phận. Tôi biết tất cả lớp đều nhìn tôi với ánh mắt lạc loài nhưng kệ họ đi, tôi chỉ là dân quèn sao so sánh nổi với dân chơi.
Họ cứ nhìn tôi cho tới khi có một bạn học sinh chạy vô tuyên bố:
-Tin nóng sốt dẻo đây, Hoàng Thế Khải chuyển vào trường mình học và hình như là lớp mình thì phải!
- Thật không? Ôi! Soái ca của đời em!- Cái Linh thốt lên( do là học sinh phải bắt buộc có thẻ nên tôi đã thấy được tên họ).
- Ôi trời đất ơi, cảm ơn papa đã cho con vô trường này để đực gặp chồng tương lai của con!- cái Quyên thì nhõng nhẹo.
........bla,......bla......bla.........
"Trời ơi sao lại bất công vậy khi lại để con học phải cái lớp háo sắc vây"- Tôi chỉ biết thở dài ngao ngán mà thôi.
- Xin chào mọi người! Tôi là Linđa, còn đây là Alex bạn zai tui. Mong mọi người giúp đỡ ạ!
"Trời ơi Linđa ơi là Linđa! Mày có cần nói toẹt ra vậy không hả?"- tôi thực sự rất vui khi có Linđa ở đây. Nhỏ mặc dù là con nhà quý tộc nhưng chưa bao giờ tôi thấy Linđa tỏ ra sang trảnh, tiểu thư hết. Nhỏ là bạn thân của tôi từ khi còn bé nhưng phải sang Anh du học. Nhờ có vậy mà nó học giỏi vô cùng và có được tên bạn zai soái ca kia.
- We, năm không gặp mà mày không nhớ tao hả con Vy kia? - Linđa nhanh nhảu bước xuống chỗ tôi rồi hất mặt. Và giờ tôi lại tiếp tục là tâm điểm của sự chú ý. Có lẽ họ nghĩ một đứa quê mùa như tôi sao có thể quen với Linđa được.
- Không. Mày ngày nào chả nói chuyện qua video với tao. Nhớ làm chi, anh Alex nhỉ! Hì hì!
- Mày được đấy con!- Linđa ngày càng tức tối mà lao tới tôi.
Nhưng..,,
- Cô kia, có dừng lại không hả?- một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Cả lớp giật bắn mình vì lời nói rất ư là lạnh lùng và vô duyên của ai đó. Mọi người đang "chăm chú" xem "cuộc chiến" giữa tôi và Linđa thì lại bị quấy rầy nên ra vẻ bực tức mà quay ra cửa chính- nơi phát ra giọng nói khó nghe. Và điều gì đến cũng đã đến, kì lạ thay ai ai trong lớp đều thay đổi trạng thái đến chóng mặt. Con trai thì ép lép, sợ hãi, chạy xô nhau về chỗ ngồi. Còn những bạn nữ "thân yêu" của tôi thì lại ra vẻ thích thú mà hò hét:
- Anh Khải! Anh ơi! Em ở đây nè!- cái Quyên lảnh lót.
- Anh ơi, Em là Linh, rất vui được làm quen với anh!
- Ông xã của đời em! Anh đến học cùng em à?- cái Loan lên tiếng khiến tôi sút cắn lưỡi tự tử. Ai đời con gái lại phô trương vậy giời. Cô ta làm bẽ mặt nữ giới quá đi!
Và hình như, tôi thấy tên kia quen quen. A! Đúng rồi, hắn ta chính là cái người đột nhập vào nhà tôi. Tôi đoán anh ta là một con nhà đại... đại giàu có luôn, chỉ có vậy thì bọn con gái mới phát điên thế kia chứ! "Cầu trời phật là anh ta sẽ không thấy con, có vậy con mới có thể an toàn trong lớp này!" Tôi chỉ còn cách cầu trời thôi chứ làm gì được nữa!
- Tất cả im lặng lại cho tôi!- lời nói sắt đá của anh ta quả thật rất có trọng lượng. Chỉ vừa mới ra khỏi miệng thôi mà ai nấy đều im bặt. Những đứa con gái chỉ biết tiếc nuối rồi tới sợ hãi mà về chỗ ngồi.
Tôi ngày càng cảm thấy bất an khi anh ta ngày một tiến gần chỗ tôi. Ừ thì anh ta có đẹp zai thiệc nhưng tôi lại không hề có hứng thú. Anh ta có mái tóc nâu ngầu ơi là ngầu luôn, sống mũi thì cao cao, đôi môi mọng đỏ kết hợp với đôi mắt màu hổ phách to tròn nhìn đậm chất sao Hàn luôn! Nhưng chuyện lạ là hôm nay anh ta cũng mặc một chiếc áo đen, quần âu cũng đen nốt giống tông màu ngày hôm qua. Sao anh ta đi học mà cứ như dự lễ tang vậy á. Tóm lại, tôi chẳng ưa gì anh ta!
- Cô nhóc! Ngồi sát vô!- anh ta làm tôi giật bắn mình mà bất giác làm theo lời nói lạnh lùng ấy!
- Lần này cô ngoan thật đó! Không đanh đá giống hôm qua! Ngoan lắm, cứ vậy mà phát huy!- trời ơi anh ta cười kìa! Cười ngay sau câu nói đó! Anh ta nhìn đẹp hơn rất nhiều khi đôi môi kia được tự do mà "cười". Tôi chết mất.
Nhưng tôi phải tỉnh lại thôi! Nếu không lại bị xếp vô danh sách hám zai thì chết.
- Ngoan cái đầu nhà anh á! Tôi chỉ định rời bàn này để xuống bàn dưới ngồi thôi nhưng bị anh bịt đường đấy rồi nên đành chuồn sang đi đường này thôi mà! Anh đừng có ảo tưởng nhiều quá, đồ thần kinh có vấn đề mà. Xí!- Tôi chỉ còn cách này để chống chế thôi à!
[ Cả lớp lại choáng lần nữa vì cô gái mang tên Nguyễn Ngọc Hà Vy này. Nhìn vẻ ngoài vậy nhưng hình như cô không hề tầm thường chút nào. Từ trước đến nay, ai cũng muốn dù chỉ được một lần ngồi cạnh Hoàng Thế Khải cũng là quý hoá lắm rồi. Đây cô lại từ chối thẳng thừng khi anh chủ động thì cô quả thật rất to gan. Anh được mệnh danh là "soái ca độc ác" điều này ai cũng biết. Mọi người trong lớp đều đang lo sợ cho cô gái nhà quê trẻ tuổi.
Song, anh lại càng ngạc nhiên hơn mọi người khi thấy cô tỏ ra thái độ như vậy. Từ trước đến nay, đâu cô gái nào từ chối anh. Có lẽ cô là trường hợp ngoại lệ, thật thú vị.
" Cô cứ chờ xem, tôi sẽ cho cô thấy cô cũng giống bao người khác thôi, đều chết mê chết mệt vì tôi!" ]
- Hư! Tuỳ cô quyết định. Một là ngồi im đó, hai là... - anh ta ậm ừ ngồi xuống ghế rồi cúi sát miệng vào tai tôi- như lần trước!