Hắn bật sưởi ấm lên một chút, thì phía sau đã truyền đến tiếng thở đều đều của nó, nhìn nó ngủ say qua gương mà thấy buồn cười thân là con gái mà không biết giữ ý gì cả ngủ là ngủ không thèm biết người ta đưa mình đi đâu, đem bán đem giết đều được. Người con gái này sao có thể như thế tự nhiên mà ngủ, làm cho hắn trong lòng không khỏi lo lắng thay nó, nếu nó cứ vậy mà sống thì thế nào vô tư như thế, làm cho người ta phải ghen tị.
“Thư!!! Thư!! Đến rồi” xe dừng ngay bãi đỗ xong, lúc này hắn mới quay đầu ra phía sau gọi nó dậy.
“Chuyện gì vậy, trời còn chưa sáng mà!!” nó không thèm mở mắt nhìn mà giọng còn gáy ngủ nói, là đưa tay lên quơ quơ ý bảo đừng làm ồn
“Cô không dậy, tôi sẽ đem 'bán'” hắn thấy nó không có ý hợp tác liền lạnh giọng nói, cẩn thận quan sát sắc mặt nó.
“Bán.... aaaa.... bán... bán cái gì??” không biết bán cái gì nhưng đến từ bán liền mơ hồ được cái gì đó, nên vội ngồi thẳng người dậy mà hỏi.
“Cô nhìn lại mình xem, tôi nên bán cái gì??” con mắt của hắn vẫn rất chung thủy nga, cứ chằm chằm nhìn vào nó mà mặt không biến sắc nói.
Nó lúc này mới nhìn hắn khó hiểu rồi từ từ nhìn lại chính mình, 'ôi thôi, nhìn mát mẻ thế này thì chỉ có...' nó nghĩ đến đây vội lắc đầu miệng thì lậm bẩm “không.... không... không được”
Hắn nhìn nó như con tự kỉ không biết nghĩ gì trong đầu mà cứ 'không không được'. “Cô nói không gì??, cô đang nghĩ gì bậy bạ phải không??” hắn thật không hiểu nổi tại sao trí tưởng tượng của nó lại phong phú như thế, chỉ là nói bán đi điện thoại của nó thôi mà, cái cùi bắp ấy giờ làm sao mà sài được. Nói chung hắn cũng không muốn nói cho nó biết cái ý nghĩa này làm gì và cũng lười giải thích tốt nhất là chuyển chủ đề.
Nó giơ hai tay lên ôm ngực rồi nhìn hắn đợi câu trả lời nhưng thật lâu cũng không nói, nó vừa định mở miệng chất vất thì hắn đã bước xuống xe, đi vòng qua bên hông mở cửa cầm lấy tay nó lôi từ trong xe đi ra ngoài, trông khi nó vẫn còn ngơ ngác chả hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Minh Phong!! Thật lâu mới gặp lại cậu nha” có một anh từ trong cửa hàng đi ra đã nhiệt tình chào hỏi hắn.
Hắn không nói gì chỉ đút tay vào túi quần rồi đi đến sofa ngồi xuống, nó thì bị bơ đừng ngây tại chỗ 'sao bỏ con giữa chợ vậy??' câu hỏi này cũng chỉ nghĩ trong đầu không dám lên tiếng, không phải một mình nó lẻ loi mà còn có anh chàng khi nãy đứng chung nữa, nhưng thật đáng buồn cho nó là anh chàng đó rất săm soi nha. Từ lúc hắn đi đến sofa ngồi bỏ nó đứng đấy thì anh chàng này mới phát hiện ra nó đứng đây, anh ta hết nhìn nó rồi lại nhìn hắn, rồi đưa tay lên cằm sờ sờ chòm râu măng bên dưới.
“Chậc... chậc dáng đẹp” anh ta không đầu không đuôi phán một câu làm nó dựng hết tóc gáy lên tầng tầng lớp lớp da gà cũng mọc ngược lên.
Nó nghe anh ta nói xong liền trợn mắt lên nhìn thẳng vào anh rồi lại nhìn xung quanh thầm nghĩ: 'không phải chứ!! hắn muốn bán mình thật sao??, trời ơi!! Đụng trúng tú ông sao'. Nó định quay đầu bỏ chạy thì cánh tay bị anh chàng kia kéo đi vào trong.
Lúc đi ngang qua hắn, anh ta dừng lại rồi nói: “ yên tâm cứ giao cô ta cho tôi” nói xong cất bước đi vào, nó thì quay đầu lại phóng ánh mắt cầu cứu đến hắn. Dường như hắn cũng cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn hắn nhưng hắn cũng không để ý chỉ gật đầu với anh ta xong thì nhìn vào điện thoại của mình xem một chút tin tức.
Nó bước vào một gian phòng khác, bên trong rất nhiều đồ quần áo, giày dép, túi xách, áo khoác,.... tất cả đều là đồ hiệu nó nhìn đến hoa mắt cuộc sống xa hoa thế này nó chưa bao giờ dám nghĩ đến, chỗ này cứ ngỡ như thiên đàng cho các chị em phụ nữ, đang đắm chìm trong suy nghĩ thì anh chàng khi nãy bước đến trên tay cầm một bộ váy cúp ngực màu xanh lục, nó nhìn đến nỗi không biết diễn tả cảm xúc bây giờ ra sao nữa.
“Đây!! Cô đi thay đồ đi” nói xong cẩn thận đưa bộ váy đến cho nó, nó đưa tay nhận lấy rồi ôm vào trong ngực bộ váy này thật sự rất đẹp, theo như nó biết thì bộ này cũng khoảng mấy chục triệu, nó làm sao mà có tiền để mua được chứ, giờ có cơ hội mặc thì phải tận hưởng thôi.
Thế là nó vọt vào phòng thay đồ để mặc thử, khi bước thì tất cả mọi người đều phải trầm trồ nhìn nó, thật nó mặc lên nhìn rất quý phái và sang trọng không giống như con người khi nãy đơn giản. Anh ta nhìn nó gật đầu một cái, kéo tay nó lại bàn trang điểm chỉnh lại đầu tóc cho phù hợp với chiếc váy thanh lịch và tao nhã, đánh một lớp phấn, tô một ít son, kẻ mắt.... v.v sau mấy tiếng đồng hồ cuối cùng đã sản xuất ra đã một con người mới.
“Minh Phong cậu thấy thế nào, hài lòng chứ??” anh ta mỉm cười nhìn hắn kéo nó đẩy ra trước mặt cho hắn nhìn rõ hơn.
Hắn nghe thấy có người gọi liền ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt hắn bây giờ là một con gái hoàn toàn khác nhẹ nhàng mà duyên dáng. Cứ như là một đại tiểu thư nhà nào đó danh giá chứ không phải là một cô gái phục vụ trong bar tối hôm đó nữa.