Dịch: Phi Phi
“Khát nước…”.
Ôn Thư Du nhíu chặt mày, cựa mình khó khăn trên giường, vô thức lẩm bẩm mấy lời nghe không rõ. Vừa tỉnh dậy cộng thêm cổ họng không khỏe lẫn phát sốt nên giọng nói của cô nghe chút khàn đặc khó khăn.
Căn phòng tối mờ yên tĩnh không có ai đáp lại tiếng cô, càng không có nước để cô ngăn chặn cơn khát nhất thời và nhiệt độ cơ thể ngày càng gia tăng.
Phòng ngủ rất im ắng, ánh sáng tối tăm đủ để đoán được thời gian, lúc này có lẽ người nhà cô và giúp việc vẫn còn ngủ.
Cô đưa tay muốn sờ lên trán nhưng nhiệt độ trong lòng bàn tay cũng chẳng khá hơn bao nhiêu khiến cô phải lật lại, dùng mu bàn tay thử độ ấm.
Hơi nóng.
Bàn tay Ôn Thư Du thõng xuống đặt trên đầu gối, một lát sau mới mò mẫm bên cạnh tìm di động.
Màn hình lóe lên trong bóng đêm vô cùng chói mắt. Cô bị kích thích lập tức nhắm mắt lại, hai bên thái dương đau âm ỉ giật vài cái.
Sau khi đã thích ứng với ánh sáng xung quanh, cô mở mắt ra nhìn thời gian, đã rưỡi sáng.
Trời sắp sáng, cũng gần đến thời gian người giúp việc dậy làm việc. Cô lại cất di động về chỗ cũ, nặng nề khép mi một lần nữa.
Cảm giác khó chịu vây quanh, cô không muốn cử động chút nào, cứ ngủ tiếp một lúc, đợi đến sáng rồi uống thuốc.
Nghĩ thế, Ôn Thư Du lại chìm vào giấc ngủ lần nữa, nhưng cả người vẫn luôn thấy khó chịu, không thể bắt được giấc ngủ sâu êm ái, thậm chí chỉ chợp mắt được vài phút đã tỉnh.
Tình trạng đó cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng cô cũng ngủ được. Trước khi ý thức mơ hồ phiêu dạt theo cơn buồn ngủ, bất chợt một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô.
… Nếu vẫn đang ở Anh thì tốt biết mấy.
Nếu hiện tại có người bên cạnh cô thì tốt biết mấy.
Nghĩ đến đây, cô lại nhớ đến thái độ lảng tránh của bố và anh trai mấy ngày gần đây, hơn nữa họ còn ngăn cản cô gặp mặt Lương Yến Tân.
Ôn Thư Du bĩu môi, tủi thân cuộn mình chìm vào giấc ngủ.
…
“Thím Trương, Miên Miên vẫn chưa dậy à?”.
“Vâng, vừa rồi tôi có đến gõ cửa phòng cô chủ, cô ấy vẫn còn ngủ”. Thím Trương đáp, “Có cần bây giờ tôi lên gọi lần nữa không ạ, hay là để cô chủ ngủ thêm một lúc?”.
Triệu Đường Như lắc đầu: “Để con bé ngủ thêm một lát đi, trông dáng vẻ con bé mệt mỏi trên máy bay tối hôm qua chắc là mệt lắm”.
Thím Trương gật đầu, xoay người đi làm việc khác.
Nhưng đợi cả nửa tiếng sau mà người trên tầng vẫn không có động tĩnh gì. Triệu Đường Như ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã vượt quá thời gian Ôn Thư Du ngủ thường ngày rồi.
Bà nhíu mày, bỏ cuốn sách trong tay xuống rồi đi lên lầu.
Đứng trước cửa phòng đóng chặt, bà đưa tay gõ vài cái: “Miên Miên?”.
Trong phòng không có tiếng đáp lại.
“Miên Miên?”. Triệu Đường Như gõ mạnh thêm một chút, người bên trong vẫn không có phản ứng như cũ.
“Sao lại ngủ say thế được…”. Bà tỏ vẻ khó hiểu, gọi lại: “Miên Miên, con vẫn ngủ à? Mau dậy ăn sáng, ngủ lâu sẽ đau đầu đấy”.
Nói xong, bà ghé tai đến sát ván cửa nghe ngóng, nhưng vẫn chẳng có chút âm thanh nào vọng lại.
Triệu Đường Như thấp thỏm trong lòng, dùng sức gõ mạnh, gọi lớn: “Miên Miên?!”.
Nhớ đến dáng vẻ miễn cưỡng cười vui của con gái mấy ngày nay, trong lòng bà đột nhiên nảy ra những suy đoán vẩn vơ, không phải là quẫn quá mà làm ra chuyện gì ngốc nghếch đấy chứ?
“Miên Miên, con dậy rồi thì trả lời mẹ đi”.
“Thím Trương!”. Gọi rất lâu mà vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, bà không nhịn được lo lắng, vội vàng quay đầu gọi với xuống lầu, “Mau lấy chìa khóa dự phòng lên đây!”.
Thím Trương cũng hoảng sợ, lật đật đi lấy chìa khóa rồi chạy vội lên lầu.
Mở cửa xong, Triệu Đường Như lập tức vọt vào trong: “Miên Miên!”.
Tấm chăn màu trắng lộn xộn hơi phồng lên giữa giường, mái tóc đen nhánh lộ ra dưới nếp chăn.
Triệu Đường Như bước nhanh đến mép giường, vội vàng xốc chăn lên nhìn Ôn Thư Du bên dưới.
Bà hoảng hốt gọi: “Miên Miên?”.
Người trên giường nằm nghiêng, gương mặt lẫn vành tai đỏ bừng. Cô khụt khịt vài cái, đôi mắt khép hờ, thái dương rỉ từng lớp mồ hôi, hai hàng mi đã ướt đẫm.
“Con làm sao vậy?”. Triệu Đường Như duỗi tay muốn lau mồ hôi cho cô, vừa chạm vào liền cảm thấy giật mình, sắc mặt thay đổi lập tức, “Sao nóng thế này, con sốt hả?!”.
“Khó chịu…”. Người trên giường không trả lời, chỉ hừ hừ hai tiếng yếu ớt mang theo giọng mũi ngột ngạt.
“Thím Trương, gọi tài xế chuẩn bị xe. Miên Miên sốt cao, đi bệnh viện ngay”. Triệu Đường Như vươn tay đến muốn bế người lên.
Nhưng thân mình nóng hầm hập của Ôn Thư Du vội vàng né tránh, hai mắt nhắm nghiền, giọng điệu khàn khàn lên án: “Con không đi, con không muốn đi…”.
Nói xong, cô như bị rút hết sức lực mà ho khan hai tiếng, sau đó lại nhăn mặt khụt khịt đáng thương.
“Khó chịu quá, con nóng… muốn uống nước…”.
Nhìn qua trông có vẻ còn mơ hồ vì cơn sốt cao!
“Thím Trương, mau rót cốc nước đến đây, đừng quá nóng”. Triệu Đường Như cuống quýt dặn dò, sau đó lại hạ giọng mềm mỏng dỗ dành, “Miên Miên, nước có ngay thôi, uống xong rồi đi bệnh viện với mẹ nhé, không đi sẽ khó chịu”.
“Con không muốn đi”. Cô gái nhỏ nhíu mày khó chịu, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở.
Triệu Đường Như biết con gái mình bị ốm thường sẽ sinh tính trẻ con lẫn nũng nịu yếu ớt, đây cũng chỉ là biểu hiện phát tiết cảm xúc lẫn khó chịu trong người. Huống chi cơn sốt cũng khiến ý thức người ta mơ hồ, có lẽ những hành động này của con gái cũng đều do vô thức mà ra.
Nhưng cũng vì điều này mà giờ bà nói gì con gái cũng không nghe hiểu, ngược lại càng khó giải quyết.
Triệu Đường Như khuyên mãi vẫn không có kết quả, lần nào cũng chỉ nhận được một đáp án y hệt nhau.
“Vậy mẹ gọi bác sĩ gia đình đến”. Bà đành phải nhún nhường nói.
Thím Trương đi liên hệ với bác sĩ gia đình còn Triệu Đường Như đến phòng tắm lấy khăn lau người hạ nhiệt cho Ôn Thư Du. Vừa mới lấy nhiệt kế, thím Trương đã cầm di động vào phòng nhắc bà nghe điện thoại.
Ôn Dược gọi tới. Triệu Đường Như đưa nhiệt kế cho thím Trương, còn mình cầm di động ra ngoài cửa.
Điện thoại vừa kết nối, Ôn Dược liền dặn dò không nghỉ: “Đường Như, nếu hôm nay Lương Yến Tân đến nhà, bà nhớ phải làm khó dễ cậu ta, đừng khách sáo mà để cậu ta được lợi…”.
“Còn nói nữa! Đều tại cái suy nghĩ quái quỷ của ông, cứ một mực phải đưa người đi chơi xa để ngâm suối nước nóng, vì muốn trốn Lương Yến Tân mà giờ khiến con gái mình bị ốm rồi đấy!”. Triệu Đường Như không nhịn nổi lập tức chặn họng chồng, luôn miệng nã pháo vào điện thoại.
“Ông có biết vừa rồi tôi suốt ruột muốn chết không hả!”.
“Miên Miên bị ốm hả? Sao lại thế được?”.
“Sốt cao không dứt, chắc là bắt đầu sốt từ đêm, cả người cứ mê man. Tôi thấy đã muộn mà con bé chưa dậy, lên xem mới phát hiện con bé đáng thương cuộn tròn trên giường”. Bà càng nói càng thấy đau lòng không thôi, “Chắc là cảm lạnh từ hôm trước, đáng lẽ hôm qua tôi phải phát hiện ra mới phải”.
Ôn Dược sốt ruột, vội nói: “Nghiêm trọng như vậy sao, mau đưa đến bệnh viện đi, tôi đến ngay đây!”.
“Đến gì mà đến, con bé nhất quyết không chịu đi, tôi chỉ có thể gọi bác sĩ gia đình đến xem trước”.
Ôn Thư Du nhắm nghiền hai mắt, cả người uể oải, mặc cho người bên cạnh đặt nhiệt kế.
Đầu óc mê man, mơ tỉnh không rõ, đôi mày nhíu chặt, giữa lúc mơ hồ, cô có thể nghe được mấy chữ.
Lương Yến Tân.
Vốn dĩ khóe mắt lẫn hô hấp của cô đã nóng bất thường, khi nghe thấy cái tên đó, dường như cô lại càng khó chịu hơn. Ôn Thư Du khịt mũi, cảm giác chua xót nơi chóp mũi vẫn chẳng hề giảm bớt.
Rất muốn gặp anh…
Chiếm lĩnh tâm trí cô lúc này đều là hương gỗ lạnh thanh đạm, bộ âu phục mịn thanh lãnh và chiếc đồng hồ màu bạc trên cổ tay anh.
Cô rất muốn gặp anh, rất muốn anh dỗ dành mình một chút.
Ôn Thư Du hoảng hốt không biết mình lại rơi vào trạng thái mê man nửa tỉnh nửa mơ từ lúc nào. Cô chỉ loáng thoáng nghe thấy có người nói chuyện, có người duỗi tay sờ trán cô, sau đó lại khiến cô há miệng xem xét gì đó.
Cô cảm thấy không khỏe, quay đầu muốn phản đối nhưng mới cử động nhẹ đã thấy trời đất quay cuồng. Đã đến nước này, cô chỉ còn cách mặc đối phương tiếp tục dùng đồ vật bóng loáng lành lạnh đè lưỡi cô xuống.
Cuối cùng, mu bàn tay đột nhiên tê dại. Cô phản xạ lập tức rụt tay lại, bên tai bỗng vang lên mấy tiếng giật mình thảng thốt, giây tiếp theo đã có người tiến đến đè cổ tay cô.
Cô nhíu mày, lông mi khẽ giật.
Đau đớn đã giảm bớt, cảm giác từ mu bàn tay truyền đến lại khiến lạnh sống lưng.
Bỗng nhiên Ôn Thư Du nghe thấy giọng nam trầm thấp bên tai. Một bàn tay khô ráo ấm áp phủ lên mu bàn tay cô, cổ tay lại truyền đến cảm giác đau nhói lạnh lẽo của kim truyền dịch.
Xúc cảm quen thuộc…
“Bây giờ anh mới đến…”, Ôn Lãng Dật đang chuẩn bị muốn nắm tay người nằm trên giường, vậy mà bàn tay anh vừa hạ xuống, cô gái nhỏ lập tức nghiêng người dịch đến ôm lấy tay anh tỏ vẻ đáng thương. Trông dáng vẻ cô không quá tỉnh táo, hình như còn nói mê, “Lương Yến Tân, ghét anh…”.
Mấy người trong phòng ngủ lập tức ngây người, đồng loạt trầm mặc nhìn cô gái nhỏ dù miệng nói ghét nhưng vẫn rưng rưng ỷ lại, gối mặt lên cánh tay Ôn Lãng Dật.
Đối phương vội điều chỉnh kim truyền dịch cho cô, chỉ còn cách cười khổ, không hề lên tiếng.
Em gái vậy mà lại nhầm anh thành Lương Yến Tân.
Bỗng nhiên, giọng nói mơ hồ lẩm bẩm của Ôn Thư Du đột nhiên im bặt. Cô dịch ra sau, cố gắng mở đôi mắt đã đỏ ửng vì sốt cao.
Ôn Lãng Dật nuốt nước bọt lo lắng, bất ngờ lại thấy căng thẳng.
Ngắn ngủi chỉ hai giây, anh nhìn biểu cảm của em gái chuyển từ mờ mịt sang thất vọng, cuối cùng là bất mãn.
“Sao lại là anh…”. Nói xong, cô quay lưng về phía mọi người, dùng chút sức lực cuối cùng mềm như bông đẩy anh ra.
Bả vai mảnh mai khẽ run, Ôn Thư Du kiềm chế hít một hơi thật sau, tiếp đó lại run rẩy thả một hơi nặng nề.
Rõ ràng là mang theo tiếng khóc nức nở.
Mặc dù biết suy nghĩ này của mình không đúng, nhưng Ôn Trị Nhĩ vẫn không nhịn được sung sướng khi thấy người khác gặp họa.
Có thể thấy Ôn Lãng Dật bị ghét bỏ như vậy, ít nhiều cũng có thể đền bù nỗi buồn của anh khi nhìn thấy em gái ỷ lại vào người đàn ông khác.
Nói đến thảm ấy mà, Ôn Lãng Dật vẫn thảm hơn anh là chắc.
“Miên Miên, đặt tay yên nào, mu bàn tay còn cắm kim”.
“Không cần anh lo”.
“… Đưa tay cho anh”.
Người trên giường vẫn không thèm đoái hoài.
Ôn Dược trừng mắt nhìn Ôn Lãng Dật, trên mặt viết rõ ràng hai chữ “vô dụng”.
“Miên Miên”, ông nhẹ giọng dỗ dành, nhưng vừa mới lên tiếng, Ôn Thư Du đã mất kiên nhẫn đặt chiếc bình trong tay cẩn thận, “Mọi người ra ngoài cả đi, con muốn ở một mình”.
“Con ăn chút cháo đi đã còn uống thuốc”.
“Con không muốn ăn”.
“Không ăn làm sao được”. Triệu Đường Như đắp chăn cẩn thận cho cô, “Ăn một chút mới có sức, ăn rồi mới uống thuốc hạ sốt được”.
Ôn Thư Du nhắm chặt mắt, giọng nói yếu ớt nhưng kiên quyết còn mang theo chút giận dỗi, “Con khó chịu, không muốn ăn”.
“Dù thế nào đi nữa cũng đừng lấy sức khỏe ra giận dỗi với cả nhà”.
“Con không giận dỗi, thực sự không muốn ăn”.
Nói xong, cô lại không nhịn được ho khan mấy tiếng.
“Được được được, không ép con”. Ôn Dược không thể cưỡng cầu, chỉ còn cách thỏa hiệp trước.
Bất kể là dáng vẻ mất mát sau khi nhận nhầm người ban nãy hay là vẻ uể oải vô vọng lúc này của con gái đều khiến ông hiểu rõ điều con gái mình muốn nhất là gì.
Lương Yến Tân… Ông tức giận nghiến chặt răng.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng chỉ còn cách rời phòng trước. Dù sao nhiều người như vậy ở trong phòng cũng không tốt cho người bệnh nghỉ ngơi.
Ôn Trị Nhĩ vẫn không nhúc nhích, còn đứng im tại chỗ.
“Trị Nhĩ?”. Triệu Đường Như lấy làm lạ.
Anh thấp giọng nói: “Mọi người ra ngoài đi, con đi dỗ một chút”.
Ôn Lãng Dật liếc mắt lạnh căm căm sang em trai, chẳng nói chẳng rằng bước thẳng ra ngoài.
Ôn Dược và Triệu Đường Như theo sau, ba người ngồi chờ trong phòng khách nhỏ trên lầu, ai nấy đều trầm mặc không nói, vẻ mặt tràn đầy lo lắng sốt ruột.
Chưa được mấy phút mà Ôn Trị Nhĩ đã bước ra, ba người đồng loạt ngước mắt lên nhìn.
“Con cảm thấy con mà ở lại khuyên nữa, có khi em ấy còn khóc trước mặt con luôn, đúng là không thể trêu vào đâu”.
Ôn Trị Nhĩ rên hừ hừ, ánh mắt tràn đầy vẻ thất bại.
Mấy người cùng lúc suy sụp, thất vọng rời ánh mắt.
“Không được, không thể tiếp tục thế này được”.
Triệu Đường Như đột nhiên đứng lên, “Không chịu đi bệnh viện, không uống thuốc cũng không chịu ăn, cứ tiếp tục như vậy còn ra hồn người không? Chẳng lẽ chuyện yêu đương còn quan trọng hơn sức khỏe của Miên Miên?”.
Nói xong, bà hung dữ trừng mắt liếc Ôn Dược, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi trước mặt ba người đàn ông.
…
Chiếc xe lăn bánh trên đường.
Lương Yến Tân cầm lái bằng một tay, nhíu mày lo lắng nhìn về phía trước.
Cô gái nhỏ không trả lời tin nhắn cũng không nghe điện thoại của anh cả buổi sáng, thật sự rất bất thường.
Ngón tay anh không ngừng siết chặt vô lăng, tiết tấu ngày một dồn dập. Trong lúc anh ngày càng bực bội bất an thì điện thoại trên ghế phụ bỗng nhiên đổ chuông.
Lương Yến Tân nghiêng đầu liếc nhìn sang, ở góc độ này đủ để nhìn thấy thông báo trên điện thoại. Ánh mắt anh chợt sững lại, lập tức bẻ lái dừng xe lại bên đường.
“Dì Triệu”. Anh nhận điện thoại, ánh mắt nặng nề hoàn toàn tương phản với giọng điệu.
Người ở đầu dây bên kia chỉ tóm tắt đơn giản vài câu, sắc mặt anh lập tức thay đổi, trầm giọng nói: “Vâng, cháu lập tức đến ngay”.
Cúp máy xong, sắc mặt anh càng căng thẳng, vội vàng đổi hướng xe chạy. Bàn tay dồn sức trên vô lăng, mười đầu ngón tay ngả trắng, gân xanh trên mu bàn tay cũng lờ mờ nhô lên.
…
Dạ dày Ôn Thư Du trống trơn nhưng cô lại không cảm thấy đói, chỉ có cảm giác buồn nôn khó chịu.
Ôn Thư Du xốc chăn lên, chiếc quần ngủ dài và nhiệt độ ổn định của điều hòa trong biệt thự càng như lửa cháy đổ thêm đầu.
Cô nhắm hai mắt mơ màng, ngay cả động tác nhíu mày cũng yếu ớt vô lực.
Bỗng nhiên, cô hoảng hốt nghe thấy tiếng mở cửa phòng và tiếng bước chân. Vài giây sau, bàn tay khô ráo lạnh lẽo nhẹ nhàng áp lên khuôn mặt cô, lòng bàn tay đẩy những lọn tóc mai thấm ướt mồ hôi của cô.
Ôn Thư Du cho rằng Ôn Lãng Dật lại vào khuyên nhủ mình, một câu “Ra ngoài đi” đã đến bên miệng nhưng bỗng chốc lại im bặt.
Cô cảm nhận được mùi hương quen thuộc quanh quẩn đâu đây.
Động tác của ngón tay đặt trên thái dương của cô vô cùng nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ để cô phát hiện mỗi hành động đó đều có biên độ lẫn tần suất mà cô quen thuộc, còn cả đam mê trên từng đầu ngón tay người đó khi tiếp xúc với cô.
Ôn Thư Du lập tức bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng, cố sức mở mắt nhìn qua.
Hồi hộp, thấp thỏm… vả cả cảm xúc nhạy bén đều bị kéo giãn trong cơn sốt cao. Cô chậm rãi ngắm nhìn đối phương, đối diện với đôi mắt màu nâu nhạt.
Cái nhíu mày và nếp nhăn xô đẩy giữa ấn đường của anh ngày một khắc sâu.
Người đàn ông vẫn chưa kịp cởi áo khoác, thân mình còn mang theo khí lạnh mệt mỏi phong trần bên ngoài. Anh mím chặt môi khiến chiếc cằm càng trở nên căng chặt. Ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô sâu thẳm mà phức tạp, trộn lẫn tình cảm đong đầy khiến trái tim cô không ngừng thổn thức.
Nhịp tim Ôn Thư Du bỗng nhiên đập dồn dập.
“Đúng là anh rồi…”. Cô ngẩn ngơ nói, vừa mở miệng nói, cổ họng lại đau rát ép cô nhăn mày chịu đựng.
Hầu kết người đàn ông trượt lên xuống khó khăn, một lúc sau mới trầm giọng lên tiếng trả lời: “Ừ”.
Đúng là anh.
Con người lẫn nhiệt độ cơ thể đều là thật, còn cả xúc cảm của bàn tay áp trên má cô.
Rõ ràng chỉ mấy ngày không gặp nhưng cô cảm thấy thời gian đã qua thật lâu.
Khóe mắt Ôn Thư Du nóng lên, cô cắn môi lặng lẽ muốn nép vào lòng anh, nhưng ngay sau đó đã phí công bị ép trở về.
Lương Yến Tân ấn bả vai cô, không chỉ không chủ động ôm cô mà ngược lại còn ngăn trở động tác vừa rồi của cô.
“… Anh làm gì thế”. Đầu óc cô trở nên mông lung, nỗi tủi thân dâng trào, nước mắt đã nghẹn cả đêm lẫn một buổi sáng nhanh chóng chực trào bên khóe mắt đỏ hoe.