Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều

chương 79: trang phục hầu gái (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cảm giác của Ôn Thư Du lập tức rõ ràng hơn khi Lương Yến Tân vừa nhấc chân lên.

Cô đỏ mặt cứng đờ người, bàn tay giằng co nắm lấy cánh tay của anh siết ngang hông mình.

Đột nhiên, lồng ngực ấm áp của người đàn ông dán sau lưng cô. Anh dựng thẳng nửa thân trên, hai tay ôm lấy eo cô rồi bỗng nhiên đứng dậy.

Trong nháy mắt cả người cô bị nhấc bổng lên, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị đối phương đặt ngồi xuống phía bên kia bàn ăn. Hai chân lơ lửng, cô nắm chặt cổ áo anh theo bản năng.

Bàn chân bỗng dưng cảm thấy lạnh, đôi dép lê rơi sang một bên phát ra hai tiếng lạch cạch.

“Dép của em…”. Ôn Thư Du vô thức nhìn xuống dưới chân, vừa cúi đầu nhìn lại đúng lúc va phải một thứ khiến cô chưa nói hết lời đã đột nhiên im bặt.

Cô còn chưa nhìn xuống dưới chân nhưng đã thấy được thứ không nên thấy.

Cô sửng sốt, nhanh chóng ngẩng đầu lên thì một bóng đen đã lập tức bao phủ trước mặt, người đàn ông không nói một lời trực tiếp cúi đầu hôn xuống.

Một tay anh giữ chân cô, nhẹ nhàng nâng lên trên, cúi người ngày càng gần. Anh vùi đầu xuống, một tay chống lên mặt bàn bên cạnh cô chẳng mấy chốc đã dịch chuyển đến đặt sau đầu cô.

Ôn Thư Du ngẩng đầu lên, lúc đầu còn chần chừ kháng cự, nhưng sau đó hai tay cô vô thức vòng qua cổ anh, dần dần hé miệng đáp lại.

Bắp chân cô vô thức cọ qua cọ lại ống quần tây của người đàn ông, cảm giác vuốt ve mát lạnh truyền đến não bộ, nhưng chừng ấy không thể khiến cô tỉnh táo được mà ngược lại càng chìm đắm và say mê.

Lương Yến Tân là người đàn ông mặc âu phục đẹp nhất mà cô từng thấy, cho dù chỉ là một chiếc áo sơ mi đơn giản cũng mang lại khí chất rất khác biệt.

Không phải quá nghiêm túc nhưng cũng không phải kiểu lăng nhăng, chơi bời lêu lổng; còn có vẻ hờ hững mang theo chút lãnh đạm. Nhưng cho dù anh có đối với người bên ngoài lạnh nhạt như thế nào, thì khi nhìn về phía cô, ánh mắt ấy vẫn luôn đong đầy tình cảm.

Khoác lên mình lớp âu phục ngụy trang, anh không tránh khỏi vẫn có chút tiết chế, nhưng cô biết rất rõ bên trong anh là dáng vẻ như thế nào. Vì vậy, mỗi lần anh nới lỏng cà vạt để tháo nút áo, trong đầu cô không thể không có một chút liên tưởng ướt át.

Vô thức cọ vài cái như vậy, bàn tay của người đàn ông đang giữ lấy chân cô bỗng nhiên siết chặt, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

“Để anh xem nào…”. Anh hôn cô, thì thầm không rõ ràng, những từ còn lại bị nuốt mất giữa môi lưỡi quấn quýt.

Ôn Thư Du đỏ mặt, cô muốn lùi lại nhưng không được vì hai chân đã bị giữ chặt.

Làm sao mà cô không biết anh muốn nói gì chứ, chính vì biết nên cô cố gắng chống lên ngực anh theo bản năng. Ngực và vai căng cứng “giãy dụa như sắp chết”: “Vẫn chưa ăn cơm, để lát nữa sẽ nguội mất…”.

Âm cuối của cô hơi run rẩy, nhẹ nhàng cất lên rồi đột ngột dừng lại như bị ngàn mũi kim lâm râm chọc lên da.

Người đàn ông cao lớn chống tay cúi nửa người, hai cánh tay trắng thon dài buông sau gáy; bờ vai rộng, eo hẹp cùng đôi chân dài, một đôi chân trắng nõn buông thõng xuống bên cạnh chiếc quần tây đen thẳng tắp.

Bỗng nhiên cái chân kia nhấc lên, mũi chân hơi vểnh, móng chân sơn màu lam nhạt nổi bật trên làn da trắng nõn.

Âm thanh của nụ hôn hòa trong những tiếng nức nở nhẹ nhàng, e thẹn.

Một lúc sau, người đàn ông dừng lại. Anh ôm cô gái đang mềm nhũn ngồi ở mép bàn ăn rồi bước lên lầu.

Lớp váy xếp tầng giống như những cánh hoa hồng bị ngón tay tinh tế vò nát, rủ xuống hai chân lắc nhẹ vào nhau.

Chẳng bao lâu, cánh cửa phòng ngủ chính khép lại, phòng khách dưới lầu trở nên trống rỗng, chỉ còn lại đồ ăn trên bàn dần dần nguội lạnh.

……

“Em không mặc nữa!”.

“Vậy thì mặc cái khác nhé?”.

“Không bao giờ!”.

“Không phải em đã nói muốn đáp ứng tất cả yêu cầu của anh à?”.

“Chuyện đó đã qua rồi, giờ em không phải là hầu gái nữa”.

Anh bật cười: “Vậy thì là gì?”.

“Bạn gái”.

“Vậy để bạn trai ôm chút nào?”. Anh lười biếng giơ hai tay lên, ám chỉ cô sà vào lòng mình.

Ôn Thư Du quấn chăn lăn vào trong vài vòng: “Không ôm, không còn sức”.

Lương Yến Tân cười một tiếng, từ từ nằm xuống giường, tiện tay kéo cô ôm trong lòng: “Vậy không cần em phải ra sức”.

Người đàn ông tắm rửa xong thay quần áo ở nhà, kiểu dáng là cô chọn cho anh, chất vải mềm mại thoải mái dán lên hai má khiến người ta không nhịn được cọ cọ vài cái.

Cô thả lỏng tay chân nằm đè lên người anh, gối đầu lên ngực anh, mặc cho cánh tay anh tùy ý ôm lấy mình.

“Khi nào thì mặc cái khác cho anh xem?”.

Khi nói chuyện, lồng ngực của anh khẽ rung lên, cảm xúc truyền tới má và tai của cô đang áp sát vào đó, có chút ngứa ngáy.

Ôn Thư Du ngẩn người, sau khi hiểu ra ý của anh lại chợt đứng dậy ngẩng đầu: “Trọng điểm vốn không phải là quần áo, rõ ràng là em cảm thấy anh làm việc vất vả nên mới muốn thưởng cho anh”.

“Ra là như vậy”. Anh bừng tỉnh gật đầu, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý: “Phần thưởng thế này anh rất thích”.

Nói xong, bàn tay phía sau bế cô lên như một đứa trẻ, Ôn Thư Du lập tức từ vị trí nằm trên ngực anh biến thành tư thế hai môi dán sát vào nhau.

Lương Yến Tân khẽ nâng cằm lên hôn cô, đường quai hàm rõ ràng và gọn gàng, đường cong của cổ cùng yết hầu trượt lên xuống lộ ra vẻ gợi cảm thầm lặng.

Hôn xong, anh nửa dựa đầu vào đầu giường, tay trái ôm cô, tay phải cầm cốc nước lạnh bên cạnh ngửa cổ uống mấy ngụm hạ hỏa.

Ôn Thư Du luồn chân xuống dưới chăn đá anh: “Em cũng muốn uống”.

Lương Yến Tân quay đầu liếc nhìn bắp chân trắng nõn và đôi bàn chân nhỏ được sơn móng màu xanh lam, thấy cô đang nhìn chằm chằm vào cốc nước trên tay anh.

Anh đưa nó qua cho cô uống.

Ôn Thư Du uống hai ngụm rồi trả cốc lại cho anh, anh nhận lấy tiếp tục uống thêm vài ngụm.

Trong phòng rất yên tĩnh, cô nghe thấy tiếng Lương Yến Tân nuốt ừng ực rất rõ ràng và mạnh mẽ. Ánh mắt cô không kìm được từ di chuyển từ sườn mặt người đàn ông xuống đến yết hầu.

Cô không thể không nuốt nước bọt, miệng khô khốc không rõ lý do.

Ngay cả cô cũng không biết mình nghĩ đến điều gì, trong mắt cô xẹt qua một tia tinh quái, đột nhiên chống người lên, hôn chụt một cái lên yết hầu của người đàn ông.

Động tác nuốt của người đàn ông chợt dừng lại, anh gần như bị sặc, nhanh chóng để chiếc cốc về chỗ cũ, nắm tay khẽ đưa lên miệng ho nhẹ hai tiếng.

Ôn Thư Du định cúi người giả vờ như không có chuyện gì giúp anh vỗ lưng, nhưng người còn chưa tới gần đã bật cười ra tiếng rồi ngả người ngã xuống giường, quấn chăn lăn qua lăn lại.

Cô nghe thấy người đàn ông lạnh lùng hừ cười một tiếng, giây tiếp theo quay lại ôm chặt lấy cô, một tay kéo bung chăn ra.

Gương mặt Lương Yến Tân hơi đỏ lên vì sặc nước, anh nhíu mày ra vẻ hung ác, trên môi còn dính vệt nước lấp loáng.

Không hiểu sao, Ôn Thư Du chợt cảm thấy nóng mặt, nhịp tim thôi thúc dồn dập.

“Vẫn muốn bị phạt hử”. Anh nhìn cô chằm chằm với nụ cười nửa miệng, nụ hôn chiếm đoạt không báo trước vội vàng ập đến.

Cô cười hét lên, cố gắng né tránh nhưng vô ích vì cằm đã bị đối phương nắm chặt.

Vật lộn xong lần này cũng không còn sớm, Ôn Thư Du ôm bụng than thở kêu đói.

“Anh đưa em xuống ăn hay là anh bưng đồ ăn lên?”.

“Xuống ăn”. Cô nằm vươn tay về phía anh, nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Cõng em xuống”.

Lương Yến Tân nghe lời ngồi xổm xuống bên giường, chờ cô nhóc nằm sấp trên lưng mình.

Tay chân cô đều nhỏ nhắn, nhẹ như không có trọng lượng gì. Anh vững vàng đỡ cô đứng dậy: “Sao em vẫn chưa lên được cân nào vậy?”.

“Như vậy mới đẹp, em không muốn bị mập”.

“Mập thêm một chút mới đáng yêu”.

“Đáng yêu thì không đẹp nữa”. Ôn Thư Du đạp chân: “Anh nuôi con gái hay bạn gái hả?”.

“Em nói xem”. Anh cười khẽ, đầu ngón tay cong lên.

Chân cô khẽ run lên, đột nhiên im lặng.

“Còn nói muốn “thưởng” cho anh, cuối cùng là ai phục vụ ai đây?”.

“Ai bảo anh phá ngang kế hoạch của em”.

Lương Yến Tân nhéo chân cô, cười: “Được rồi, là anh không chịu nổi để em phục vụ”.

Bình thường anh còn không đành lòng để cô nấu một bữa cơm, bây giờ không chỉ kêu cô nấu cơm mà còn bận rộn nửa ngày trời, không phải là càng gây tội cho mình sao?

Tuy nhiên, khi mở cửa ra nghe cô nhẹ nhàng, ngoan ngoãn gọi tiếng “Ngài”, anh thiếu chút nữa thì…

“Vậy mà anh còn chê cơm em đã vất vả nấu cả buổi”.

“Anh chê chỗ nào?”.

“Không chỉ nói không có vị gì mà còn để đó không chịu ăn”. Ôn Thư Du đưa tay giật cổ áo của anh, than nhẹ một tiếng không có tự tin: “Thật sự là tệ như vậy à?”.

“Lừa em đó”. Anh khẽ thở dài, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng: “Anh không nói vậy thì em làm sao lại tới đây?”.

Cô chợt bật cười mãn nguyện, thậm chí còn không quan tâm đến việc anh đã cố tình lừa mình.

Sau bữa ăn, Ôn Thư Du kéo Lương Yến Tân xem phim, xem được một nửa thì buồn ngủ. Cô gái nhỏ quay đầu vùi vào ngực người đàn ông, lười biếng bất động.

“Buồn ngủ rồi sao?”.

“Vâng”.

“Vậy thì lên lầu ngủ nhé?”.

“… Ngày mai chúng mình lại tiếp tục xem”.

Lương Yến Tân lên tiếng rồi ôm người lên lầu, hai người cùng nhau vào phòng ngủ chính.

Ôn Thư Du nhắm mắt lại, người đàn ông đặt cô vào lớp chăn bông mềm mại. Trong lúc mơ mơ màng màng, cô chợt nghĩ đến một chuyện nhỏ trước đó.

Bởi vì còn bận tâm đến chuyện cô chưa tốt nghiệp nên Lương Yến Tân vẫn kiên trì không đi đến bước cuối cùng. Nhưng có một lần anh thiếu chút nữa đã không giữ được, tối hôm sau anh nói bận việc đến khuya nên ngủ lại phòng cho khách để tránh làm phiền đến cô.

Tuy nhiên, không hiểu sao cô lại không thể ngủ yên. Có lẽ do nửa đêm đầu óc không tỉnh táo nên cô giả vờ mộng du đi vào phòng cho khách, sau đó buồn bực ngã xuống giường.

Nhưng do căn phòng quá tối khiến cô không nhìn rõ, thoáng cái đã va phải người đàn ông.

Ôn Thư Du ngây ngốc giật mình, hoảng sợ vội vàng ngẩng đầu nhìn thì bắt gặp ánh mặt không hề buồn ngủ của Lương Yến Tân, hiển nhiên ngay từ đầu anh đã giả vờ im lặng.

Cô chống tay định lùi về sau, nhưng anh lại nhấc chân cô lên cắt đứt đường lui của cô, khiến cô mất trọng tâm ngã vào vòng tay anh.

“Đã tới rồi thì còn đi đâu nữa?”.

Nghĩ tới đây, Ôn Thư Du dù đã nửa tỉnh nửa mê nhưng vẫn không kìm được nụ cười, khẽ nhếch khóe môi.

Lương Yến Tân nằm xuống bên cạnh, vừa rủ mắt xuống đã nhìn thấy dáng vẻ này của cô. Anh tự nhiên cúi đầu hôn lên khóe môi cô như đã rót mật, một chút độ cong khóe trên môi kia có ma lực khiến lòng anh xao xuyến.

Không biết cô đang nghĩ đến chuyện gì mà cười ngốc nghếch đến vậy.

Hai má cô gái nhỏ trước mặt hơi ửng hồng, lông mi dài cụp xuống, hơi thở dần trở nên đều đặn, lọn tóc theo hơi thở nhẹ nhàng lay động.

Nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cô, trái tim anh chợt cảm thấy bình yên.

Chăm chú nhìn một lát, Lương Yến Tân nhẹ nhàng nâng đầu cô, để cô gối lên khuỷu tay của mình, dựa vào ngực mình. Cuối cùng, anh cúi đầu thả một nụ hôn dịu dàng lên trán cô.

“Chúc em ngủ ngon”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio