Edit: Pinkie
Mới sáng sớm đã phát sinh chuyện lớn như thế.
Cả hai lớp đều không tham gia chào cờ.
Thầy chủ nhiệm tức giận đến nước bọt văng tứ tung.
Không ngoài dự liệu, Phó Dương Hi và các đàn em của cậu, còn có tầm mười người của lớp nâng cao đều bị bắt lên văn phòng.
Văn phòng ở cuối phía bên phải của tòa nhà dạy học, từ xa đã có thể nghe được tiếng thầy chủ nhiệm gầm gừ: “Các cậu một là lớp nâng cao và một lớp quốc tế, không biết còn tưởng rằng ở chung một lớp đó! Các cậu là học sinh cấp ba, không biết còn tưởng là một đám con trai ăn no rửng mỡ đấy!”
“Các cậu học Phó Dương Hi làm gì? Nhà người ta có thế dùng máy bay đánh cờ caro, các cậu không học tập cũng chỉ có thể về nhà nuôi gà mà thôi! Người ta lên lớp có thể ngủ mà thầy cô giáo cũng không dám quản, còn các người mà thầy cô mặc kệ không quan tâm thì đến khi lớn lên chỉ có thể đi làm phụ hồ mà thôi!”
Thầy chủ nhiệm là lão âm dương, nói chuyện kẹp dao giấu kiếm, trước kia Phó Dương Hi cũng không quân tâm, vào tai trái ra tai phải, nhưng hôm nay lại cảm thấy những lời này vô cùng chói tai.
Rống lớn tiếng như vậy, khẩu trang nhỏ ở trong phòng học nghe được thì làm sao bây giờ.
Phó Dương Hi ngáp một cái, liếc mắt nhìn thầy chủ nhiệm một chút: “Thầy có thể nói nhỏ một chút hay không? Nếu khoản đầu tư vào tòa nhà dạy học của năm sau đột nhiên biến mất thì phải làm sao bây giờ?”
“……”
Giọng của thầy chủ nhiệm hạ xuống ngay lập tức.
Nhưng ở trong phòng học, Minh Khê đã nghe được toàn bộ.
Trên lớp tự học buổi sáng, nàng dùng sách che đầu, nhịn không được quay đầu lại, khiếp sợ hỏi Kha Thành Văn: “Nhà cậu ta có nhiều tiền đến mức có thể mua mấy chục cái máy bay để đánh cờ caro sao?”
Ở nguyên tác chỉ tập trung vào nam nữ chính và một số nhân vật phụ như cô, còn tất cả những nhân vật khác đều chỉ miêu tả sơ lược.
Cô chỉ biết Phó Thị có tiền, nhưng là không nghĩ là có nhiều tiền đến như vậy!
“Được chứ.”
Minh Khê vô cùng xinh đẹp, lại đang gần cậu trong gang tấc, hô hấp của Kha Thành Văn có chút nghẹn lại.
Cậu không hiểu sao cảm thấy không khí xung quanh đều trở nên ngọt ngào, mềm mềm.
Chuyện gì đang xảy ra? Đây chính là mị lực của con gái sao? Hoàn toàn khác biệt với mùi mồ hôi của bọn con trai.
Vì sao trước đây cậu không nhìn ra học sinh chuyển lớp xinh đẹp đến như vậy?
Trên thực tế, trước đó căn bản cậu không nhìn kỹ học sinh chuyển lớp, lớp khẩu trang che kín khuôn mặt cô, chỉ lộ ra mỗi vầng trán và đôi mắt. Con gái có mắt đẹp thì nhiều lắm, cho nên Kha Thành Văn cũng không để ý nhiều.
Kha Thành Văn thật hối hận.
Quá hối hận.
Nếu như sớm biết học sinh chuyển lớp xinh đẹp như vậy, ngày đầu tiên cô bị anh Hi khi dễ, cậu đã đứng ra bảo vệ!
Như thế còn chuyện của anh Hi thì sao?
“Sau này cậu sẽ không đeo khẩu trang sao?” Cậu hỏi.
Minh Khê giải thích: “Năm ngoái, trước khi chuyển trường mặt của tớ bị thương, bây giờ không sao rồi nên không cần đeo nữa.”
Học sinh chuyển lớp vẫn là học sinh chuyển lớp, giọng nói vẫn giống như trước đây, không có gì trầm bồng du dương.
Nhưng với khuôn mặt xinh đẹp của cô, làm cho Kha Thành Văn cảm thấy cô nói chuyện êm tai giống như chim sơn ca đang hót vậy.
Kha Thành Văn nói: “Vậy là tốt rồi, không phải phung phí của trời.”
Aigu, anh Hi chiếm được tiện nghi rồi.
Từ văn phòng trở về, Phó Dương Hi liền bắt gặp Kha Thành Văn đang dướng đầu nói chuyện với Triệu Minh Khê, vẻ mặt như đang liếm chó vậy.
Không chỉ có cậu, các bạn nam, bạn nữ trong lớp ngoài mặt thì đang ngay ngắn đọc sách nhưng thật ra đều không nhịn được phải nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Minh Khê.
Phó Dương Hi chỉ cảm thấy trên mặt mỗi người đều đang muốn cạy góc tường nhà cậu.
Quả thực nguy cơ ở khắp tứ phía.
Cậu nghệt mặt ra, nhanh chóng sải bước đi tới, hai tay xách cổ áo của Kha Thành Văn lên, rồi nhấc cả người Kha Thành Văn lôi đến vị trí xa Triệu Minh Khê nhất, sau đó đi ra chính giữa nói: “Có tuân thủ kỷ luật hay không? Nói cái gì tự học mà thành ra như vậy đó hả?!”
Nói xong cậu quét mắt một vòng quanh lớp.
Mấy đàn em nhìn chằm chằm Triệu Minh Khê nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Kha Thành Văn im lặng, trong lòng tự nhủ, người không tuân thủ kỷ luật nhất chính là cậu có được hay không.
Phó Dương Hi ngồi xuống chỗ của mình.
Sau khi ngồi xuống, ý thức được Triệu Minh Khê đang ngồi ngay bên cạnh, nhiệt độ trên mặt cậu từ từ tăng cao.
“Vừa rồi cảm ơn cậu.” Minh Khê dùng sách che đầu, nghiêng đầu qua bên phải, nói: “Thầy chủ nhiệm có phạt cậu không?”
Triệu Minh Khê vừa sáp tới, cả người Phó Dương Hi lập tức căng cứng, còn muốn cứng hơn một bức tượng thạch cao tóc đỏ.
Cậu không dám nhìn cô, đầu nghiêng ra một chút, không được tự nhiên nói: “Còn có thể phạt, phạt cái gì, dọn, dọn nhà vệ sinh thôi.”
Quét nhà cầu? Lại có thể thu được vận khí.
Minh Khê vội vàng nói: “Phó thiếu, tớ giúp cậu nhé!”
Phó Dương Hi không biết vì sao bản thân lại giống như một con thỏ bị ép vào góc tường sắp bị ô uế, hai tai đỏ bừng trốn vào tường: “Không cần.”
Minh Khê không biết cậu có nghe được hay không nên đến gần thêm một chút, ngẩng đầu nhìn thầy giáo trên bục giảng rồi sau đó hạ thấp giọng, nói: “Phó thiếu, xin cậu đấy, chuyện dọn nhà vệ sinh giao cho tớ đi!”
Hơi quá đáng!
Phó Dương Hi cảm thấy cô đang cố ý trêu chọc cậu, sau khi tháo khẩu trang, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp như vậy, thế mà còn dùng giọng nói nhỏ nhẹ như thế để nói chuyện với cậu, hơi thở mát lạnh phả vào khuỷu tay cậu.
Với lại chuyện dọn nhà vệ sinh có gì khó đâu, cho dù không cho bọn đàn em tới làm thì một mình cậu cũng có thể giải quyết.
Không phải cô muốn dính một chỗ với cậu đấy chứ.
“Nam, nhà vệ sinh nam.” Phó Dương Hi kéo bàn, tim đập thình thịch, tập trung nhìn chằm chằm cái bàn, rất cố gắng để nói trôi chảy: “Cậu không vào quét dọn được.”
Minh Khê đành phải thốt lên, “Ồ”.
Nhìn có hơi thất vọng.
“Cậu nói lắp cái gì?” Minh Khê đột nhiên nghi ngờ, nhìn Phó Dương Hi.
Phó Dương Hi đã chuẩn bị tâm lý ở trong lòng hơn nửa ngày ——
Không cần khẩn trương.
Bây giờ người ta mới tới gần một chút đã lập tức khẩn trương như vậy, sau này mà người ta làm gì đó thì chẳng phải sẽ càng hốt hoảng hơn sao.
Cậu lặng lẽ hít sâu một hơi, cố gắng tỏ vẻ thản nhiên nhìn Triệu Minh Khê. Nhưng mà cũng chỉ là dáng dấp đẹp mắt một chút mà thôi, cậu cũng rất đẹp trai có được hay không.
Kết quả vừa nhìn một chút đã đỏ mặt, mẹ nó, vẫn hốt hoảng!
“Tớ không có, không có nói lắp.”
“Vậy cậu, cậu làm sao ——”
Phó Dương Hi đóng sách lại cái rập, nhanh chóng cắt ngang lời cô: “Đám người kia đang giở trò quỷ gì?”
Phó Dương Hi ý muốn nói đám người của lớp nâng cao kia.
Minh Khê nhún vai, giải thích: “Ngạc Tiểu Hạ của lớp nâng cao có chút ân oán cá nhân với tớ, nhưng mà bây giờ đã không sao, đã giải quyết xong rồi.”
Ngạc Tiểu Hạ là ai, Phó Dương Hi chưa từng nghe thấy, trên thực tế ba năm cấp ba, ngay cả bạn chung lớp cậu còn chưa nhớ hết tên chứ đừng nói chi là người của lớp khác.
Tính tới thời điểm hiện tại, Triệu Minh Khê là bạn nữ đầu tiên mà cậu nhớ tên.
Cậu có suy nghĩ nát óc cũng sẽ không nghĩ tới, Triệu Minh Khê nói ân oán cá nhân là nói đến việc cùng theo đuổi Trầm Lệ Nghiêu, chuyện tình địch gặp mặt đỏ mắt này, còn tưởng rằng là một chút mâu thuẫn nhỏ giữa bọn con gái với nhau.
Thế là Phó Dương Hi nhíu mày, suy nghĩ có nên tìm người đánh Ngạc Tiểu Hạ này để cho cậu ta tỉnh táo hay không, đừng có ở sau lưng người khác giở trò.
Đang nói thì thầm, một đàn em ở bên cạnh đọc sách lại nhịn không được mà nhìn nhìn Minh Khê.
Phó Dương Hi hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta.
Phó Dương Hi quả thực có chút muốn để Minh Khê đeo khẩu trang lên, bây giờ có nhiều người nhìn cô chằm chằm như vậy.
Cậu rất không vui.
Nhưng lại nghĩ đến, có đứa con gái nào không muốn mình thật xinh đẹp, vết thương trên mặt cô đã lành, khẳng định cô đang rất vui vẻ.
Thế là Phó Dương Hi lại đem cái ý nghĩ này nuốt trở vào.
Cậu nhìn cặp sách ở sau lưng Minh Khê, vẫn là cái cũ kia, nhịn không được nên hỏi: “Cặp sách ý, cậu không thích sao?”
Minh Khê mới chợt nhận ra là cậu đang nói về cái cặp sách mới tặng hôm thứ sáu tuần trước, cong mắt cười, rồi nhỏ giọng nói: “Thích, nhưng mà trước khi dùng tớ phải giặt đã, đoán chừng ngày mai có thể mang rồi.”
Phó Dương Hi cao hứng, nhưng lại rắm thối hừ một tiếng, mái tóc ngắn kiêu ngạo như nhím trông dịu dàng hơn: “Tùy cậu, dù sao cũng là đồ của cậu.”
Minh Khê do dự một chút, lại nói: “Nhưng mà vô công bất thụ lộc (), tớ có làm bánh ngọt cho cậu ba năm thì cũng không đủ những món đồ mà cậu tặng tớ, Phó thiếu, đến lúc kiếm được tiền tớ sẽ trở lại cho cậu nhé!”
() Vô công bất thụ lộc: không có công thì không dám nhận thưởng.
Trong lòng Phó Dương Hi tự nhủ, vậy thì làm bánh ngọt ba năm nha, vì sao lại không làm?!
Chẳng lẽ sau ba năm sẽ ngứa ngáy, muốn đi thích những người khác sao?!
Phó Dương Hi rầm rầm lật lật từng trang sách, nhướng mày, không vui nói: “Ba năm sau cậu muốn làm gì, xuất ngoại sao? Hay lên mặt trăng?”
Dừng một chút.
Trong lòng Phó Dương Hi lấy hết dũng khí, nhưng trên mặt lại làm bộ như không có chuyện gì, chỉ thuận miệng nói: “Nếu cậu thỉnh cầu tớ và cậu cùng ra nước ngoài, tớ cũng không phải không thể cân nhắc.”
Minh Khê “hả?” một tiếng.
Cái gì thế này.
Phó Dương Hi nhìn bộ dáng ngu ngơ của cô thì sắc mặt trở nên xấu xí.
Có đôi khi cậu cũng hoài nghi đến cùng, Triệu Minh Khê có thích cậu hay không, nếu có vì sao còn khách sáo gọi cậu là Phó thiếu như thế, cũng không có tưởng tưởng về tương lai sau này! Hay vẫn chỉ là nhất thời hứng thú, chơi đùa cậu mà thôi?!
Tâm trạng của Phó Dương Hi giống như cáp treo đang lao xuống.
“Phó thiếu, cậu có ý gì?” Minh Khê thấy hình như cậu ấy không quá vui vẻ nên hỏi một câu.
“Vì sao cậu lại gọi tớ là Phó thiếu?” Phó Dương Hi phàn nàn.
Gọi thẳng tên còn đỡ lạnh nhạt hơn với cách xưng hô Phó thiếu này.
Mỗi lần cô đều gọi Phó thiếu, Phó thiếu, Phó thiếu, gọi như thế giống như cậu là cậu chủ của cô không bằng.
Minh Khê cho rằng ý của cậu là, trải qua cuộc chiến như thế, quan hệ của hai người đã chuyển từ quan hệ ghét bỏ và bị ghét bỏ chuyển sang quan hệ đại ca và đàn em.
Hôm nay, tốt xấu gì cậu ấy cũng đã bảo bọc cô, vì thế, tốt xấu gì cô cũng phải giống như người khác, nhận cậu làm lão đại nhỉ?
Minh Khê lập tức biết nghe lời: “Anh Hi.”
Hi…… Anh Hi?
Xưng hô thế này từ miệng bọn Kha Thành Văn thì Phó Dương Hi chỉ lơ đễnh nghe, thậm chí cảm thấy bình thường.
Nhưng đột nhiên nghe được từ miệng khẩu trang nhỏ…
Tim cậu chợt lỡ một nhịp, đỏ mặt tía tai.
Được…… Thật đáng yêu.
Tâm trạng của Phó Dương Hi đang ở dưới đáy vực thì bỗng được dỗ dành trở nên khá hơn.
Cậu dùng sách che mặt, cong môi, mỉm cười.