Trên chiếc xe BMW đó, Ngải Tịch dựa hẳn đầu vào cửa kính xe.
Cô cảm thấy buồn ngủ vô cùng, cô nhớ ơi là nhớ chiếc giường mềm mại của cô.
Đang chuẩn bị chợp mắt một lát thì điện thoại của Tần Khuyết reo.
Anh nhận máy, bên kia nói gì đó với anh xong sắc mặt anh trầm xuống giây lát.
Nhưng biểu cảm đó của anh nhanh chóng biến mất.
Nhanh đến nổi Ngải Tịch không nhận ra được gì qua ánh mắt quyến rũ mà thâm sâu khó lường ấy...
" Được, tôi biết rồi.
Xử lí đi ".
Tần Khuyết nói với đầu dây bên kia đang nói chuyện với anh.
Xong anh ngắt máy.
Ngải Tịch quay qua nhìn Tần Khuyết.
Cảm nhận được cái nhìn của cô, anh cho xe chạy chậm lại rồi dời mắt sang cô.
" Xin lỗi em, tiếng chuông làm em thức giấc à? Nếu mệt thì cứ chợp mắt một lát đi, khi nào đến nhà thì anh sẽ gọi em ".
" Không sao, em cũng chưa ngủ mà.
Anh cứ đưa em đến nhà hàng ăn gì đó trước đi cũng được.
Từ sáng tới giờ nó đang gào khóc đây này ".
Ngải Tịch uể oải lên tiếng.
" Em cứ làm việc suốt như thế mà bỏ bữa không tốt cho sức khỏe đâu ".
Tần Khuyết quan tâm nói với cô.
Ngải Tịch cũng đành chịu, thời gian Thần Tịch sắp lên sàn là khoảng thời gian gay go và bận bịu nhất.
Cô thân là CEO của tập đoàn sao dám nói để qua một bên mà lo cho cái bụng trước?
Cô thở dài một hơi.
" Tuần sau Thần Tịch lên sàn rồi, qua được khoảng thời gian đau đầu này em mới cảm thấy nhẹ nhõm ".
" Nói thì nói vậy nhưng em phải lo cho sức khỏe của mình trước mới có sức lo cho Thần Tịch.
Hiểu không? ".
Tần Khuyết nói với giọng hơi lạnh đi.
Ngải Tịch mỉm cười nhìn anh.
" Cảm ơn anh, Tần Khuyết ".
Nghĩ ra gì đó cô lại chọc anh.
" Tuần sau em và Tâm Đông đi Mỹ rồi, anh đừng có mà đau lòng quá mà gấp rút bay thẳng qua tìm em nhé? Em bận lắm không đón tiếp anh được đâu.
Ngải tiểu thư này thân phận cao quý lắm, hơn nữa tập đoàn của tiểu thư đây lại còn sắp lên sàn.
Haizz sao em lại giỏi thế chứ nhỉ? ".
Cô giả vờ lắc đầu bĩu môi.
Tần Khuyết nở nụ cười ấm áp với cô.
" Ngải tiểu thư à, em nói sai gì đó rồi phải không? Anh bận lắm không có thời gian đi tìm em đâu! Đừng có tưởng bở kẻo lại mắc bệnh hoang tưởng đấy nhé! ".
Anh làm bộ chân thành khuyên nhũ.
" Anh thôi đi, lúc mới gặp ai đã ăn vạ em hả? Anh không biết đấy chứ lớn từng đấy đó là lần đầu tiên em vào đồn cảnh sát.
Nhớ lại lúc đó em chỉ muốn bóp chết anh Tần đại ca à! ".
Ngải Tịch nghiến răng kèn kẹt nhìn anh.
" Lạy em bà cô ơi.
Rõ ràng em cãi nhau với anh trước đó chứ, nếu anh không ăn vạ thì em hời quá rồi? Mà nếu không ăn vạ với em thì hôm nay không ai dẫn em đi chữa lành cái bụng đang gào khóc kia đâu ".
Ngải Tịch cười ha hả, Tần Khuyết thấy cô cười lòng cũng rộn ràng mà cười theo cô.
Trong xe tràn ngập tiếng nói cười của Ngải Tịch và Tần Khuyết.
Ngải Tịch và Tần Khuyết quen nhau đã được năm.
Cô gặp anh vào một ngày nắng đẹp.
Phải nói lúc mới gặp anh cô căm hận anh thấu xương.
Cô đang trên đường từ siêu thị về thì bất cẩn đụng phải Tần Khuyết.
Rõ ràng vết thương không nặng nhưng anh lại ăn vạ với cô.
Trời ạ! Cô tá hỏa tâm tinh luôn á! Nghĩ sao mà nói Ngải Tịch cô đây đụng người rồi trối bỏ trách nhiệm cơ chứ!
Thế là cô bắt đầu hung hắng mắng anh.
Cô và anh cãi nhau om sòm đến nỗi nắm tay nhau vào đồn cảnh sát.
À không, nói đúng hơn là kéo tay nhau lôi vào đồn cảnh sát!
Nói thế thì oan cho Ngải Tịch cô quá rồi!
Từ lần gặp trớ trêu đó đến giờ ma xui quỷ khiến thế nào là Ngải Tịch và Tần Khuyết.
Anh từ người ăn vạ là kẻ bị hại, và cô là bị cáo lại trở thành bạn bè thân như hiện tại đây.
Ngải Tịch bỗng nở nụ cười lạ lẫm.
Thời gian đó anh quan tâm cô hơn mức người bạn bình thường.
Cô không ngu ngốc mà cho rằng giữa hai người khác giới có tình bạn trong sáng!
Nhưng mà đó chỉ là suy nghĩ ban đầu của cô thôi, cho đến khi cô bắt đầu xây dựng tập đoàn Thần Tịch của hiện tại.
Lúc đó cô hai bàn tay trắng gầy dựng Thần Tịch sau khi Ngải Thị phá sản.
Anh luôn là người giúp đỡ cô nhiều hơn ai hết lúc cô khó khăn.
Cô biết trước nay anh luôn quan tâm với cô.
Cô biết chứ, cô biết rõ sự yêu thương quá mức tình bạn này của anh.
Sao cô lại không nhận ra được tấm chân tình anh dành cho cô chứ, nhưng mà cô không thể nào yêu ai được nữa, ngoại trừ...người đang đeo cùng nhẫn đôi với cô.
Sờ vào chiếc nhẫn trên ngón tay, lòng cô se lạnh.
Hướng mắt ra ngoài cửa xe, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.
Bình yên đến lạ.
...
Xe dừng lại trước một nhà hàng có tên là Nanmen Shuanrou.
Đây là một nhà hàng phục vụ món lẩu với chuỗi chi nhánh trong thành phố Bắc Kinh, thông thường khách hàng phải xếp hàng để chờ có bàn tại đây.
Nanmen Shuanrou mang đến những món lẩu với hương vị khó có thể có nơi ngon hơn, sử dụng nồi bằng đồng và bếp đốt than theo phong cách truyền thống.
Đồ nhúng đa dạng từ các loại món ăn truyền thống của Bắc Kinh cho đến món lạ kiểu Mông Cổ như thịt cừu - một loại đồ nhúng được thực khách rất ưa thích.
Mọi nguyên liệu tại nhà hàng này đều rất tươi mới, góp phần tạo nên hương vị ngon lành của món ăn.
Chi nhánh ở Houhai của chuỗi nhà hàng lẩu này còn có cả chỗ ngồi ngoài trời, rất thoải mái khi ăn vào mùa hè.
Quả thật nói Tần Khuyết dẫn Ngải Tịch đến đây ăn đúng là tốn không ít công sức.
Phục vụ tận tình chu đáo.
Tất cả các món ăn đều ngon không chê vào đâu được.
Ngải Tịch dồn mấy món vừa đem lên hết cả miệng.
Giờ đây hai má cô phồng lên, cô như một con ma đói đợi đến ngày được ân xá mà thỏa thích ăn cho no cái bụng.
Tần Khuyết đã quá quen với bộ dạng này của cô rồi.
Trước mặt anh cô luôn thoải mái, không gò bò nhiều như những người khác.
Điều đó khiến anh có cái nhìn khác về Ngải Tịch hơn.
Cô mộc mạc, đáng yêu.
Cô quả thật có chút tinh nghịch, nhưng khi cô nghiêm túc vào công việc là thay đổi chóng mặt.
Thái độ ngút trời, cô luôn quyết đoán và tự tin vào chính lựa chọn của mình.
Không chắc chắn nắm phần thắng trong tay Ngải Tịch sẽ không hồ đồ mà chọn bừa.
Ăn no nê một trận, bây giờ cô mới nhìn rõ khung cảnh xung quanh nhà hàng Nanmen Shuanrou này.
Đúng như không uổng công tới đây.
Tất cả đều hoàn hảo.
Chợt, ánh mắt cô dán lên màn hình tivi.
Người dẫn chương trình đang nói lưu loát về thông tin tài chính kinh tế.
" Thưa quý vị, sắp tới đây Hắc Thị sẽ có thay đổi lớn.
Như chúng ta đã biết, từ trước đến nay Hắc Thị vẫn luôn phát triển hùng mạnh và vượt bật hơn cả.
Chỉ trong mấy năm gần đây, Hắc Thị gần như đã có mặt tại khắp nơi trên thế giới.
Chi nhánh nhỏ của tập đoàn này phân bố rộng khắp cả nước.
Nhưng điều chúng ta trước nay luôn thắc mắc là vì sao tập đoàn này lại lớn mạnh như vậy chứ nhỉ? Đó đều là một tay của chủ tịch tập đoàn này.
Nghe nói xưa nay người này rất ít khi lộ mặt.
Vậy mà theo tin báo mới gần đây nhất, anh ta sẽ trở về Bắc Kinh trong tuần sau.
".
Ly nước đang cầm trên tay Ngải Tịch chuẩn bị uống bỗng khựng lại giữa không trung.
Cô, cô vừa mới nghe gì vậy?
Chủ tịch tập đoàn Hắc Thị? Là ai chứ?
Hắc Kiến Phong?
Nhưng mà thông tin về ông ấy cô đã nghe nói là ông đã ra nước ngoài an dưỡng phần đời còn lại với vợ mình là Simle rồi cơ mà?
Vậy chủ tịch chuẩn bị về đảm nhiệm trụ sở chính ở Bắc Kinh này là ai?
Chẳng lẽ..
Ngải Tịch không dám nghĩ nữa, hi vọng tất cả đều là suy tưởng viễn vông của cô.
Có khi đó là sự trùng hợp cũng không chừng.
Tần Khuyết nhận ra sự khác lạ khi nãy của Ngải Tịch khi nhìn vào tivi.
Anh ôn tồn hỏi cô.
" Em sao vậy? ".
Ngải Tịch nhận ra mình đang đờ đẫn.
" À không sao, chắc là do ăn no quá thôi.
Giờ đã gần sáng rồi, ăn khuya thế này em cũng thỏa mãn rồi.
Anh đưa em về nhà đi! ".
Cô nói.
Tần Khuyết cảm nhận được gì đó từ cô nhưng anh không biết là gì.
Anh mỉm cười gật đầu.
...
Chiếc BMW của Tần Khuyết dừng lại ngay căn hộ Ngải Tịch đang ở.
Đây là nơi anh tìm giúp cô khi cô vừa đặt chân đến nơi này.
Tất cả đều không phải là sự trùng hợp, cô đi đến đây anh cũng theo gót chân cô đến.
Vậy mà Tần Khuyết lại nói với Ngải Tịch tất cả đều là duyên phận...
Sau khi anh phanh xe lại thì nhận ra cô đã thiếp đi từ lúc nào rồi.
Anh bế cô vào nhà.
Đặt Ngải Tịch lên chiếc giường đầy mùi hương của người con gái này.
Tần Khuyết kéo cao chăn lên cho cô.
Anh nhìn Ngải Tịch hồi lâu, bất giác..đặt nụ hôn lên trán cô.
Sau đó, anh lặng lẽ rời khỏi phòng cô.
Trở lại ví trí lái, anh chưa lái xe đi ngay mà thong thả lấy điếu thuốc ra.
Kẹp giữa hai đầu ngón tay.
Làn khói theo đó mà tỏa khắp trong xe.
Hít một hơi, anh lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Đầu dây bên kia nhanh chóng nhận máy.
Giọng nói hơi rợn người của người đàn ông đó vang lên.
" Tần đại ca, đã điều tra ra được tên cho hủy chuyến hàng của chúng ta rồi.
Hắn âm thầm quan sát chúng ta, đợi đến khi chúng ta tưởng chừng đâu đã an toàn vận chuyển qua đường biển thì bất ngờ lại bị hủy ngay tại bến cảng.
Xin lỗi đại ca, em đã quá sơ ý với hắn rồi..".
Tần Khuyết bây giờ đã không còn vẻ mặt ôn nhu khi ở bên cạnh Ngải Tịch nữa.
Mà giờ đây chỉ còn lại sự lạnh lùng.
" Lại là hắn à? Tên Hắc Mộc Thần đó chưa bao giờ bỏ qua cho tôi nhỉ? Tôi sẽ từ từ giải quyết hắn sau.
Hiện tại tình hình đã như thế rồi chú cứ liệu xem mà làm đi..
".
Người đàn ông đầu dây bên kia đáp.
" Vâng ".
Tút ...!tút..
Tần Khuyết ngắt máy.
Trên môi anh giờ nở nụ cười nham hiểm, chứa đầy sự độc ác và tàn nhẫn..