Cuộc điện thoại vừa ngắt Ngải Tịch liền mặc kệ tất cả mà tức tốc chạy đến bệnh viện.
Vừa ra khỏi cửa liền gặp vệ sĩ cản lại, cô gian nài họ tha thiết.
" Để tôi đến bệnh viện đi.
Mộc Thần có chuyện rồi! ".
Mấy người vệ sĩ cũng hơi ngờ ngờ nhưng thái độ của Ngải Tịch không hề tỏ ra nói dối, cô khó chịu quát lên khi thấy bọn họ cứ đứng yên.
" Nếu như Hắc Mộc Thần trách mấy người tôi sẽ chịu trách nhiệm! Lập tức đưa tôi đến bệnh viện ngay! ".
Giọng nói cô gầm lên khiến mấy vệ sĩ cũng hơi sợ hãi rồi nghe theo cô lấy xe dùng tốc độ nhanh nhất chở cô đi.
Ngồi trên xe mà lòng Ngải Tịch cứ thấp thỏm không yên.
Vừa nãy Cố Thường Ngạn chỉ gọi đến nói một câu duy nhất: " Mộc Thần nhập viện rồi! ".
Câu nói đó vừa dứt Ngải Tịch liền lo lắng không thôi mà không kịp trả lời, bàn tay đang giữ điện thoại cũng mất sức khiến cho điện thoại rơi xuống đất.
Trong lòng cô khẩn cầu ông trời đừng để Hắc Mộc Thần gặp phải chuyện gì.
Nếu như anh nguy hiểm đến tính mạng chắc chắn cô sẽ đau khổ vô cùng.
Chiếc xe vừa dừng lại ở bệnh viện Ngải Tịch đã ba chân bốn cẳng phi như gió đến hỏi y tá, khi biết được phòng của Hắc Mộc Thần cô liền cảm ơn một tiếng rồi rời đi.
Vừa mở cửa ra cô đã gặp Cố Thường Ngạn ngồi bên cạnh giường, gương mặt tái nhợt của Hắc Mộc Thần hiện lên, trên người anh là bộ đồ bệnh nhân đã được thay ra.
Đôi mắt anh nhắm chặt lại che đi sự thâm sâu khó lường trong đó, làm môi mỏng hơi mím lại.
Sắc mặt vô cùng yếu ớt.
Ngải Tịch đến bên cạnh Cố Thường Ngạn rồi hỏi nhưng đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào Hắc Mộc Thần đang nằm trên giường bệnh.
" Anh ấy sao vậy? ".
Cố Thường Ngạn thở dài một hơi rồi nói: " Uống nhiều rượu đến nổi xuất huyết dạ dày nghiêm trọng.
Truyền dịch và ở thêm vài ngày quan sát nữa sẽ không sao! ".
" Uống rượu? Anh ấy uống bao nhiêu? ".
Ngải Tịch có vẻ hốt hoảng mà hỏi, nhìn sắc mặt của Hắc Mộc Thần tái như vậy cả cơ thể cô như bị từng con ấu trùng đang gặm nhấm cắn nát cả cơ thể xác.
" Tất cả loại rượu mạnh ở quán bar đều chui hết vào bụng cậu ấy.
Hỏi sao không xuất huyết dạ dày cho được? Nhưng mà Ngải Tịch à, sao hai người lại cãi nhau vậy? ".
Cố Thường Ngạn thở dài rồi nói, nhưng chợt nhớ đến lời nói của Hắc Mộc Thần cứ thần thần bí bí không chịu thốt ra câu nào thì tò mò hỏi.
Quả thật nói Hắc Mộc Thần và Ngải Tịch cãi nhau mà anh phải uống rượu đến nổi xuất huyết dạ dày nghiêm trọng như vậy chắc chắn là kì lạ.
Vì thời gian ân ái của anh và Ngải Tịch ngày nào cũng diễn ra, cứ gặp là lại phát cẩu lương miễn phí đến nổi Cố Thường Ngạn ăn thôi cũng đã ngán ngẩm.
Nhưng hôm nay lại vô cớ cãi nhau ngay đêm giao thừa thì có lạ không chứ? Nếu không phải trùng hợp như vậy thì chắc chắn bây giờ Hắc Mộc Thần và Ngải Tịch đang hôn nhau thắm thiết tình cảm ở trên giường rồi.
Chứ không phải là ở bệnh viện như thế này..
Ngón tay nhỏ nhắn của Ngải Tịch đang vuốt ve gương mặt anh thì bị câu hỏi của Cố Thường Ngạn làm sựng lại, hàng mi cong của cô vô thức cụp xuống, giọng nói trở nên run rẩy hẳn.
" Không có gì.
Chỉ là dạo này tôi với anh ấy không muốn yêu đương nữa thôi, sống dưới một mái nhà mà đích thực là địa ngục trần gian! ".
Cố Thường Ngạn mù mù mờ mờ, hai người này bị cái gì vậy? Cãi nhau mà không có lí do lại đi uống rượu rồi vào viện! Còn địa ngục trần gian lại là như thế nào nữa? Thật sự Cố Thường Ngạn thấy bọn họ không hề giống đang cãi nhau chút nào mà là đang chơi đùa Cố Thường Ngạn vòng vòng, thái độ nói chuyện rồi thần thần bí bí của Hắc Mộc Thần và Ngải Tịch vô cùng giống nhau, lạnh tanh không nói một lời nào cả.
Cố Thường Ngạn đang phân tích suy nghĩ nên im lặng giây lát, Ngải Tịch lại lên tiếng bổ sung rồi nhìn qua Cố Thường Ngạn nở nụ cười khẽ cất giọng.
" Được rồi cảm ơn anh Thường Ngạn.
Anh về với Nhất Nhất đi, ở đây có tôi chăm sóc cho Mộc Thần là được! ".
Cố Thường Ngạn định từ chối vì định đợi Hắc Mộc Thần tỉnh lại nhưng nghe đến Nhất Nhất từ miệng Ngải Tịch phát ra thì lập tức hoàn ba hồn bảy vía nghiêm túc lại.
" Vậy tôi về trước với cục cưng của tôi đây! Tạm biệt! ".
Ngải Tịch gật đầu một cái.
Nói rồi Cố Thường Ngạn đứng dậy rảo bước ra khỏi phòng.
Cả căn phòng trắng xóa ngập tràn mùi của thuốc khử trùng chỉ còn lại hai người, bầu không khí chợt tĩnh lặng đến lạ thường.
Ngải Tịch ngồi xuống cạnh Hắc Mộc Thần, cô đưa tay ra đan chặt lấy bàn tay anh rồi cọ cọ lên gò má cô, giọt nước mắt nóng bỏng lập tức rơi xuống.
Ngải Tịch nghẹn ngào vuốt ve gương mặt Hắc Mộc Thần.
" Sao anh lại ngốc như vậy hả? Nếu lỡ anh có chuyện gì thì em phải xuống mồ cùng anh đấy! Hắc Mộc Thần chết tiệt! ".
Hắc Mộc Thần vẫn im lặng nằm đó mà không hề động đậy hay trả lời cô.
Ngải Tịch càng siết chặt lấy bàn tay anh hơn mà ngầm ngùi nhìn anh.
Kìm lòng không đậu bèn đặt đôi môi căng mọng lên vầng trán cao của Hắc Mộc Thần một nụ hôn sâu..
Cả một đêm cô cứ như vậy không hề chợp mặt mà ngồi bên cạnh ngắm nhìn anh mê mang, mỗi lần anh hơi đổ mồ hôi vì cơn đau vẫn chưa dứt hẳn Ngải Tịch liền dùng tay lau đi ngay lập tức, cô cận kề bên Hắc Mộc Thần chăm sóc anh chu đáo từng giây từng phút.
Đến khi rạng sáng anh mới mơ mơ màng màng mà nói đói .
Cô kề sát tai lại miệng anh mới nghe rõ anh lẩm bẩm cái gì.
Ngải Tịch hốt hoảng lo lắng mà quên mất anh uống rượu cho nên vẫn chưa ăn gì, vội xoa xoa gương mặt Hắc Mộc Thần rồi dịu giọng nói.
" Được! Anh đợi em một lát, em đi mua cháo cho anh nhé! ".
Nói rồi cô tức tốc ra khỏi bệnh viện, lúc đi dùng tốc độ nhanh nhất vô cùng nên liền lướt qua một người nhưng tâm trí Ngải Tịch không hề để ý đến nữa.
Vậy mà sự gấp gáp của cô đều lọt vào mắt người phụ nữ kia, cô ta hơi ngạc nhiên bèn đi ngược lại hướng Ngải Tịch đã đi ra.
Tìm đến một phòng bệnh sang trọng thì mở cửa đi vào, bắt gặp Hắc Mộc Thần nằm đấy thì có hơi hoảng sợ mà đến nhìn anh.
Ngồi xuống cạnh anh rồi dùng cặp mắt đau xót thổn thương.
" Mộc Thần! Mộc Thần! ".
Sau một lát mí mắt Hắc Mộc Thần khẽ chuyển động, anh động đậy người một lát rồi đôi mắt thâm sâu lập tức mở lên.
Hình ảnh của người phụ nữ mờ mờ hiện ra.
Cô ta thấy anh tỉnh lại thì mừng rỡ nói.
" Mộc Thần? Anh thấy sao rồi? ".
Hắc Mộc Thần gắng gượng ngồi dậy rồi cô ta lập tức đỡ anh, để gối ra sau rồi để anh tựa vào.
Hắc Mộc Thần ngạc nhiên hỏi.
" Fendy? Sao em lại ở đây? Còn vì sao tôi lại ở đây? ".
Fendy nhìn thẳng vào đôi mắt anh rồi đẫm lệ nói.
" Anh uống rượu nhiều quá nên bị xuất huyết dạ dày..".
Khi cô ta vừa tới bình truyền dịch của anh đã hết, Fendy vội vàng đi tìm bác sĩ rồi sẵn tiện hỏi tình hình mới biết được.
Kí ức đêm qua lập tức thổi về trong đầu Hắc Mộc Thần lúc này, chân mày anh hơi nhíu lại khi nhớ đến cuộc cãi vã tối qua với Ngải Tịch.
Fendy thấy anh thất thần thì lập tức bổ sung thêm.
" Lúc khi anh được đưa vào viện em tình cờ đi ngang đây nên ở lại bên cạnh anh ".
" Cả đêm qua em chăm sóc tôi sao? ".
Hắc Mộc Thần mù mờ hỏi.
Lời nói của Fendy trở nên ngập ngừng hẳn nhưng cô ta nhìn thẳng vào mắt anh rồi siết chặt lấy bàn tay Hắc Mộc Thần dịu dàng nói.
" Đúng..đúng vậy, cả đêm qua em đều chăm sóc anh không rời nửa bước.."
Hắc Mộc Thần thoát khỏi bàn tay cô ta rồi tựa đầu vào đầu giường, nhắm lại đôi mắt rồi cất giọng lạnh nhạt.
" Cảm ơn em! ".
Khóe môi Fendy hơi cong lên đắc ý, cô ta nhìn sang hộp cháu bên cạnh rồi vội nói.
" Anh ăn cháo nhé? Chắc anh vẫn chưa có gì vào bụng nên cũng đói rồi phải không? ".
Hắc Mộc Thần nhìn đến hộp cháo thì lười biếng không muốn ăn nhưng Fendy hết lời nói anh mới gật đầu.
Cô ta thầm vui mừng trong lòng, thật ra hôm nay Fendy đến bệnh viện để thăm bạn học cũ của cô ta đang nhập viện nên sẵn mua cháo đến thăm, nào ngờ lại gặp được Hắc Mộc Thần ở đây nên sẵn tiện lấy cháo cho anh ăn.
Cô ta cầm từng thìa lên rồi đút cho Hắc Mộc Thần ăn nhưng anh từ chối.
Lạnh nhạt nói một câu: " Tôi tự ăn! ".
Trong lòng Fendy hơi mừng hụt nhưng vẫn chiều lòng anh, sau khi Hắc Mộc Thần ăn hết hộp cháo cô ta liền nhào vào lòng anh rồi nức nở.
" Mộc Thần! En thật sự rất lo cho anh! Anh không hề biết đến tình cảm của em sao? Lần này em về nước cũng là vì anh..".
Hắc Mộc Thần muốn dùng tay đẩy mạnh cô ta ra nhưng Fendy cứng đầu ôm chặt lấy anh không buông.
Hắc Mộc Thần nghĩ đến dù gì cô ta cũng chăm sóc nên cũng không đẩy cô ta ra nữa mà đưa tay lên rồi chần chừ xoa lưng Fendy dỗ dành.
" Đừng khóc nữa! ".
Nước mắt cá sấu của Fendy lập tức trào ra dữ dội, cô ta siết chặt lấy anh rồi nức nở hơn nữa.
Nhận được bàn tay đang xoa dịu lưng cô ta tuy khóc hết nước mắt nhưng khóe môi vẫn cong lên đắc ý.
Trong lòng cô ta thầm nhủ rằng, Ngải Tịch ơi Ngải Tịch, Hắc Mộc Thần rồi sẽ thuộc về tôi mà thôi..
Fendy càng rưng rưng nước mắt mà ôm chặt lấy thắt lưng Hắc Mộc Thần.
Còn bên ngoài phòng bệnh, gương mặt Ngải Tịch tái nhợt ra, cả thân người cô chết lặng nhìn vào cảnh tượng bên trong đang diễn ra, hộp cháu đang cầm trên tay cũng buông thõng xuống, từng lời từng chữ thốt ra và từng hình ảnh dịu dàng trong đó tất cả đều lọt vào mắt cô không sót thứ gì.
Ngải Tịch như một cái xác không hồn cầm trên tay vẫn còn hộp cháo nóng hổi, lẳng lặng người đi ra khỏi bệnh viện rồi lên xe vệ sĩ đã đậu sẵn ở ngoài, phóng như bay trên con đường..