Bận bịu một hồi, Thịnh Văn Ngôn thật sự rất đói bụng cũng lười nghĩ đến chuyện thay quần áo, nhưng Thẩm Tại đã lên tiếng, cô không dám không nghe, nhìn bộ quần áo dính bẩn: “Ah… Vậy tôi chỉ có thể mặc lại bộ tối qua thôi.”
Thẩm Tại: “Ừ.”
“…”
Không lấy bộ khác cho cô à?
“Mời chú Thẩm ăn trước, cháu đi lên lầu một lát.” Lời này là cô nói với Thẩm Hàm.
Thẩm Hàm cười nói: “Không sao đâu, chúng tôi chờ cháu ăn cùng.”
Thịnh Văn Ngôn liên tục xua tay nói không cần rồi quay đầu chạy lên lầu. Thay quần áo xong, cô lại xuống bếp.
“Mọi người không ăn trước thật à? Đừng khách sáo, mau ăn đi.”
Trên bàn có bốn món, hai món mặn, một món rau và một món canh, nhìn… hình thái rất giống nhau, nhưng dù sao do cô làm, Thẩm Hàm nể tình cắn một miếng thịt lớn.
“Sao sao?” Thịnh Văn Ngôn rất mong đợi.
Thịt chiên khá giòn và khó cắn. Vị thì… mặn.
Đối với vị thiếu gia hay ăn ở những quán ngon như Thẩm Hàm, thứ này chắc chắn không phải là thứ có thể nuốt. Anh im lặng một lát, chọn từ ngữ để nói: “Không tệ.”
Thịnh Văn Ngôn: “Thật à?”
Anh trả lời: “Ừ, đúng vậy, không tệ.”
Thẩm Tại liếc nhìn Thẩm Hàm, nở nụ cười đầy ẩn ý.
Thấy chú của mình đã động đũa, Thẩm Thụ Diệc cũng tự nhiên cầm đũa, cậu chưa từng ăn món cô làm nên có hơi mong chờ.
Sau khi cắn một miếng, sắc mặt cậu thay đổi. Sao thịt mặn quá vậy? Muối không tan hả?
Ánh mắt cậu giãy dụa, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cô thì lập tức nói: “Rất ngon! Ngon lắm.”
Ý cười trong mắt Thẩm Tại ngưng đọng: “…?”
Thịnh Văn Ngôn: “Ngon thật chứ? Thế thì tuyệt quá! Đây là lần đầu tiên tôi làm món thịt chiên này!”
Thẩm Thụ Diệc thấy cô vui vẻ, không hiểu sao thứ trong miệng cũng không khó nuốt: “Ừ, khá ngon, ăn với cơm rất ngon.”
Lòng tự tin của Thịnh Văn Ngôn lập tức bừng bừng, nhanh chóng gắp cho Thẩm Tại: “Sếp Thẩm, anh thử xem.”
Thẩm Tại cụp mắt nhìn: “Hay là cô thử trước đi.”
Thịnh Văn Ngôn: “Tôi đã nếm thử lúc ở trong bếp.”
Thẩm Tại hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ kỹ năng nấu nướng của cô đã thăng tiến vượt bậc? Vì thế, anh cầm đũa lên và cắn một miếng.
Kết quả là… mặn, vẫn rất mặn, anh nhớ đã nhắc cô bỏ ít muối rồi mà. Cô còn dám nói mình đã nếm thử, người này thật tự tin với những món mình làm.
“Ngon không?”
Thẩm Tại nói thẳng: “Lửa lớn, bỏ muối quá nhiều.”
Vẻ mặt mong chờ của cô cứng lại: “Thật à? Tôi thấy tạm được…
Thẩm Tại: “Thật.”
“Ồ.”
Thẩm Hàm nhìn cô gái nhỏ mất mát, anh ta không đành lòng nên đứng ra điều chỉnh bầu không khí: “Ây da, ăn ngon mà. Văn Ngôn à, cháu đừng để ý đến nó, nó kén ăn lắm. Thụ Diệc, chú út của cháu có yêu cầu cao lắm đúng không?”
Thẩm Thụ Diệc cũng vội vàng nói: “Đúng ạ, cậu đừng nản lòng, lần sau nhất định sẽ làm tốt hơn.”
“Hai người ở đây dỗ con nít à?” Thẩm Tại bình tĩnh nói: “Đừng có khen hư, cô ấy cần nghe sự thật”.
Thẩm Hàm: “Này, em làm sao vậy?”
“Lần sau không cần làm tốt.” Anh gõ ngón trỏ xuống bàn trước mặt Thịnh Văn Ngôn, thấy cô gái nhỏ nhìn qua, nói: “Nếu cô làm không tốt, tôi sẽ nói không tốt, nhưng có một điều, đây vốn dĩ không phải là thứ cô cần học, tôi không cần cô làm tốt. “
Thịnh Văn Ngôn: “Chỉ là…”
“Làm tốt thứ tôi yêu cầu là được, chuyện khác thì không cần.”
Lúc anh nói có hơi nghiêm túc.
Thẩm Hàm trừng mắt với Thẩm Tại, nghĩ thầm cô gái nhỏ nũng nịu này phải được dỗ dành, nói như vậy người ta sẽ buồn lắm.
Cho nên anh chuyển hướng sang Thịnh Văn Ngôn, muốn khen cô vài câu. Vừa xoay đầu đã phát hiện cô không có vẻ gì là không vui cả, thậm chí còn rất hí hửng.
“Ồ, sau này anh bảo tôi làm gì thì tôi sẽ nghiêm túc gấp đôi!” Thịnh Văn Ngôn nói.
Thẩm Tại: “Làm việc chăm chỉ.”
Thịnh Văn Ngôn nghiêm túc nói: “Tuân lệnh!”
Anh cong khóe môi: “Ăn cơm thôi.”
“Ok, sếp Thẩm để tôi múc cho anh chén canh, tôi đã nếm qua rồi, không mặn đâu.”
“Cảm ơn.”
Thẩm Hàm: “…”
Ồ, tính khí của cô gái này khá tốt.
Trên bàn cơm toàn là tiếng của Thịnh Văn Ngôn.
Phần lớn thời gian cô dành để gắp thức ăn cho Thẩm Tại, nhìn dáng vẻ đúng là hình tượng thư ký vô cùng đúng mực.
Thẩm Hàm có nghe Thẩm Tại nói cô không muốn về nhà, chỉ muốn ở lại đây, cho nên trong mắt người thường, đại khái chính là cô đang lấy lòng.
Nhưng Thẩm Hàm không phải người bình thường, anh đã trải qua vô số mối tình, một bàn tay không đếm xuể. Anh tự nhận mình có thể phát hiện ra một xíu tâm tư trong ánh mắt của những cô gái.
Anh cảm thấy ánh mắt của cô gái này có chút ý vị…
——
Sau khi ăn uống no nê, Thẩm Hàm và Thẩm Thụ Diệc cũng chuẩn bị về.
Thẩm Tại tiễn hai người ra cửa. Vừa đến cửa, Thẩm Hàn vỗ vai cháu mình, nói: “Thụ Diệc, cháu lái xe ra trước đi, chú nói với chú út hai câu đã.”
“Dạ được.”
Thẩm Thụ Diệc xoay người đi vào ga ra. Thẩm Hàm thấy cậu đã đi xa, nhìn về phía Thẩm Tại, bất giác nở nụ cười.
Thẩm Tại: “Có chuyện gì à?”
Thẩm Hàm tiến đến gần: “Em nói thật đi, em với cô gái bên trong có gì rồi đúng không?”
Thẩm Tại thấy anh lại nói chuyện này thì mất kiên nhẫn: “Vừa nãy đã nói rồi mà.”
“Cho nên em không có ý gì với em ấy. Ừ… Nếu vậy đừng làm hại người ta.”
Thẩm Tại cau mày: “Hại?”
Thẩm Hàm lắc đầu nói đầy ẩn ý: “Em trai à, anh không biết em có nhận thức đúng về bản thân mình không, nhưng mà em nghĩ đi, nếu em cứ chăm sóc một cô gái trẻ như này, người ta sẽ không rung động với em à?”
Thẩm Tại không hứng thú với bài phát biểu tình cảm của anh trai mình, không chút nghĩ ngợi liền nói: “Cô ấy không nghiêm túc, nhưng làm việc rất có chừng mực.”
“Chừng mực? Thích em là không có chừng mực à?” Thẩm Hàm không thể giải thích: “Việc này em không khống chế được. Anh nhìn ra ánh mắt của cháu ấy, rõ ràng là thích em, em không nhìn ra à? Này, thỉnh thoảng em hãy đặt chút tâm tư lên phụ nữ đi có được không? “
Thẩm Tại im lặng một lúc rồi nói: “Anh hẳn là biết Thịnh Văn Ngôn thích Thụ Diệc?”
“Gì? Không phải do mẹ gán ghép à?” Thẩm Hàm sững sờ: “Văn Ngôn thích Thụ Diệc?! Anh không biết!”
Thẩm Tại: “Chuyện tình cảm của con nít, anh đừng đổ lên người em.”
Thẩm Hàm thật là ngốc.
Thế này là sao? Ban nãy anh nhìn nhầm? Ồ, nếu nghĩ theo cách này, cũng lí giải được phản ứng kỳ lạ khi bước vào nhà của cháu trai.
“Lúc trước thích, vậy bây giờ còn thích không? Anh không thấy hai đứa bên nhau.” Thẩm Hàm bối rối hỏi.
Vấn đề này Thẩm Tại cũng tự hỏi, anh không biết Thịnh Văn Ngôn còn thích không. Suy nghĩ của cô lúc này lúc khác, làm anh khó có thể nắm bắt được những thay đổi trong cảm xúc của cô.
Thẩm Hàm: “Được rồi… Chắc là anh hiểu lầm, nhưng dù gì em cũng là đứa có nhan sắc gây họa nhất trong nhà, phụ nữ để ý em là quá bình thường. Em để cháu ấy bên cạnh em một thời gian dài rồi lại đối xử tốt như vậy, rất có thể sẽ nảy sinh tình cảm.”
Thẩm Tại: “…”
Thẩm Hàm vỗ vỗ hắn bờ vai anh: “Tự xem xét đi.”
——
Khi Thẩm Tại vào nhà, Thịnh Văn Ngôn đang ngồi trên ghế sô pha xem TV. Thấy anh bước vào, cô thuận miệng hỏi: “Bọn họ đi rồi à?”
”Đi rồi.”
Thịnh Văn Ngôn: “Vậy hôm nay anh muốn làm gì?”
Thẩm Tại suy nghĩ một chút, nói: “Lát nữa cô đi với tôi ra ngoài, nếu cô không muốn về nhà họ Thịnh thì tự lực cánh sinh, tự mình thuê nhà ở.”
Dù Thẩm Hàm không nhắc nhở, anh cũng không có ý định để cô ở lại. Đêm qua là do nhất thời mềm lòng.
Thịnh Văn Ngôn không ngờ anh đột nhiên nói lời này, trố mắt nhìn: “Thuê nhà?”
“Tôi có một căn nhà bỏ trống ở nội thành, cô có thể thuê nó.”
Thịnh Văn Ngôn: “?”
Wow, anh nghĩ anh cho tôi bao nhiêu tiền lương thực tập? Dù có giảm giá, tôi cũng không thể trả nổi tiền thuê một căn nhà cũ ở nội thành.
Quan trọng hơn là cô muốn ở lại đây, muốn ở cùng anh nên mới dùng hết thủ đoạn… Nhưng không có kết quả, chẳng lẽ anh không muốn cô ở lại đây?
“Ơ, sao đột nhiên lại vậy?” Thịnh Văn Ngôn than thở: “Tôi không thể ở đây thêm vài ngày à?”
Thẩm Tại không nhìn cô: “Không.”
Cô lẩm bẩm: “… Vô tình.”
“Cô nói cái gì?”
Cô bĩu môi: “Không có gì… Ý tôi là tôi không thuê nổi nhà của anh.”
Anh nở nụ cười, vô cùng tàn nhẫn nói: “Tôi sẽ giảm giá cho cô.”
“Giảm giá thì tôi cũng không thuê nỗi!!”
Thẩm Tại “Ồ” một tiếng, buồn bã nói: “Có thể cho cô nợ.”
“…”
Được rồi, bữa cơm hôm nay làm không công rồi.
Sau khi xuất phát từ nhà Thẩm Tại, Thịnh Văn Ngôn ngồi ở ghế phụ, cả người héo queo, tức giận đến mức không muốn nói chuyện!
Dường như Thẩm Tại không cảm nhận được cảm xúc của cô, anh tự mình lái xe, băng băng trên con đường của mình, tiễn phiền phức đi.
Thẩm Tại đưa người đến một căn hộ ở trung tâm thành phố, rộng hơn hai trăm mét vuông, quá đủ cho một người. Cũng đến nơi rồi, dù không tình nguyện thì cô cũng chỉ có thể chấp nhận, vốn dĩ anh đã quyết tâm đưa cô đi mà.
Cô bước vào nhà, lên tinh thần để đánh giá ngôi nhà. Kiểu trang trí rất đẹp, màu sắc tự nhiên, kết hợp hai màu đối lập lạnh lùng và ấm áp lại với nhau, phong cách rất giống với con người Thẩm Tại.
Thẩm Tại: “Cô ngủ ở phòng ngủ chính, vật dụng hàng ngày đều đã có, nếu cần gì thì gọi giao hàng đưa đến.”
Thịnh Văn Ngôn yếu ớt “Ồ” một tiếng: “Bên bố của tôi thì sao?”
“Tôi sẽ nói với ông ấy vì cô muốn tự lập, như vậy ông ấy sẽ không gọi cô về.”
“Được…”
“Cứ thế đi, cô ở lại, tôi đi trước.”
Thịnh Văn Ngôn thấy anh quay đầu lại chuẩn bị rời đi, lập tức nói: “Chờ đã!”
Thẩm Tại dừng lại: “Còn cần gì nữa à?”
“Không, không có…”
Anh gật đầu rồi đi đến huyền quan. Cô nhìn anh thay giày, vươn tay chạm đến cửa, cửa mở ra, anh sẽ rời đi.
Ý nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu cô, chỉ trong vài giây, cảm giác miễn cưỡng trong lòng cô đã chồng chất lên đến cực điểm.
“Nếu không tôi ngủ phòng ngủ phụ!” Sự mãnh liệt thôi thúc cô chầm chậm đi qua, không chút do dự kéo người vừa mở cửa lại.
Thẩm Tại cũng không ngờ người phía sau lại nắm lấy tay áo anh, anh xoay người lại, nghi hoặc hỏi: “Phòng ngủ phụ gì?”
Thịnh Văn Ngôn lo lắng nói: “Dù sao đây cũng là nhà của anh, tôi ở phòng chính thì không hay lắm. Về sau nếu anh muốn ở lại, chỉ có thể ở phòng ngủ phụ thôi.”
Thẩm Tại ngây ngẩn: ”Thịnh Văn Ngôn, tôi sẽ không ngủ ở đây, vì vậy cô có thể ngủ trong phòng ngủ chính.”
“… Nhưng ở đây gần công ty hơn. Nếu tan sở muộn, anh có thể đến đây ngủ.” Cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn anh, vừa mong đợi vừa hy vọng.
Anh cụp mắt, tầm mắt rơi vào ánh mắt cô, chợt nhớ đến lời Thẩm Hàm nói. Anh sẽ làm cô sinh ra tình cảm sai lệch, có khả năng cô sẽ thích anh.
Theo bản năng, anh bài xích loại ý niệm này: “Thời gian chênh lệch không có bao nhiêu, trước đây tôi chưa từng ở đây.”
“Vậy thì tôi ngủ một mình, tôi…” Thịnh Văn Ngôn suy nghĩ một lúc rồi nói lung tung: “Tôi sợ!”
“…”
“Mình tôi ở trong ngôi nhà lớn như vậy rất đáng sợ.” Cô tủi thân, nhỏ giọng hừ hừ.
“Hệ thống an ninh ở đây rất tốt.”
“Không, ý tôi là anh chưa từng ở đây, hơi u ám. Tôi sợ ma.”
Thẩm Tại sửng sờ: “Ma?”
“Ừ, vô cùng sợ, sợ bóng tối và ma. Nếu tôi ngủ một mình thì không ổn đâu.” Đôi mắt cô đỏ bừng: “Anh để tôi về nhà anh đi, tôi không, không muốn ở một mình đâu, làm ơn mà… “
Cô lôi kéo tay anh không chịu buông, đáng thương nhìn anh, như thể anh ném cô ở đây là vô đạo đức vậy.
“Đưa tôi về nhà đi mà, làm ơn!”
“Không.”
“…”
“Đóng cửa lại, nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Nhưng…”
“Tôi sẽ bảo dì giúp việc tới thay băng vết thương cho cô, bây giờ vào nhà đi.” Thẩm Tại trầm giọng nói: “Đừng để tôi nói lần thứ hai.”
Cuối cùng vẫn sợ, Thịnh Văn Ngôn thấy anh trở nên nghiêm túc thì ngượng ngùng thả lỏng tay.
Cô nép vào cửa, nhìn anh qua khe cửa: “Nhà anh thật sự không có ma chứ?”
Thẩm Tại: “… Không.”
“Ồ.”
Người không nói gì nhưng vẫn nhìn anh.
Ánh mắt Thẩm Tại chuyển động, anh chợt nhận ra trong ngực mình sắp nảy mầm một thứ gì đó không thể kiểm soát được, xoay người đi đến chỗ thang máy.
Thang máy đang đi lên từng lầu một, anh nghe thấy tiếng đóng cửa ở sau lưng, lưu luyến không rời còn vô cùng không tình nguyện.
Đinh——
Cửa thang máy mở ra, anh bước vào.
Anh biết cô đang diễn, anh cũng biết mình phải rời đi ngay lập tức, vì bộ dáng cụp mắt khóc lóc của cô khiến anh mềm lòng. Chỉ ánh mắt kia thôi, ma xui quỷ khiến sao anh lại muốn đưa cô về nhà.