Nếu trái đất hình vuông thì ta sẽ có các góc cạnh để ẩn náu , nhưng tiếc thay nó lại hình cầu nên chúng ta phải đối diện với cuộc đời ...
_ Aintoine de Saint Exupery _
_____________________________________________
... Ánh nắng nhàn nhạt của buổi chiều tà trải đều lên vạn vật như một dải lụa thiên nhiên mà tạo hóa ban cho con người . Tuy có pha lẫn tí hơi lạnh của buổi hoàng hôn nhưng cũng đủ làm cho người ta thấy khắc khoải , đời người sao thật ngắn quá . Vài cánh chim hải âu chao liệng . Cớ sao lại lẻ loi , lạc lõng đến vậy . Phía trời tây , mặt trời đỏ ối , khuất dần sau dãy núi xanh xanh ...
Xa xa , đối diện với ngọn hải đăng đã cũ kĩ là một khu kiến trúc theo phong cách Scandinavian nhưng lại không sử dụng màu trắng làm tông chủ đạo mà lại là màu xám tro . Trên tầng thượng của nơi ấy , thấp thoáng dáng ai hiu hắt , ánh mắt buồn nhìn mãi tận chân trời . Ánh nắng chan chứa dường như cũng ngừng lại , đọng lên bờ vai lẻ loi ấy ...
Chiếc rèm cửa màu xanh nhạt được kéo qua một bên nhẹ nhàng đung đưa theo cơn gió . Mùi thuốc sát trùng cũng dần dần tan biến . Trên chiếc giường lớn màu trắng tinh khôi , một cô gái trẻ đang nằm , khuôn mặt đáng thương như một đứa trẻ lang thang đã lâu không yên giấc . Hơi thở mỏng manh như sợi tơ chỉ cần một cái chạm nhẹ là đứt , tuy yếu ớt nhưng vẫn đều đặn ...
Đêm hôm trước ...
" Xoảng " , tiếng vật thủy tinh sắc lạnh vang lên , vỡ tan tành . Cô gái ấy ngồi trên giường , tay cầm một mảnh thủy tinh sắc nhọn rồi mân mê một cách khó hiểu . Một cái chau mày khẽ , hình ảnh chiếc xe to lớn từ phía sau lao như cơn gió phóng về phía cô , rồi cả cảnh cơ thể tiếp xúc với mặt đường thô ráp , máu từ đầu lan ra ướt đẫm cả mái tóc nâu , tiếng thắng gấp , tiếng súng đạn vang lên giữa đêm khuya như pháo hoa nở trong thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới . Một cơn đau buốt từ đầu lan nhanh như một con sóng xuống tận gót chân . Mia nhắm mắt lại , nước mắt như mưa lã chã rơi trên bàn tay xanh xao . " Pựt " , cô đưa tay giật mạnh chiếc ống truyền nước . Giọt máu đỏ trào ra trên chiếc ga giường trắng như đóa dạ lý hương nở trong đêm khuya tĩnh mịch . Mảnh thủy tinh trong tay xoay một vòng rồi từ từ tiến xuống chiếc cổ tay bên phải có đường gân máu rõ ràng nhất . Một vết cứa nhẹ , máu đỏ tuôn như mưa , nào , sâu thêm một chút nữa , một chút nữa . Sàn nhà , máu đọng lại thành cả vũng to . Cô nghiêng đầu , nở nụ quái dị . Có lẽ , chỉ một lúc nữa thôi , một lúc nữa thôi ...
Cánh cửa phòng được đẩy mạnh ra , người ấy bước đến , đưa tay giật mảnh thủy tinh ném nó sang một góc phòng . Mia ngước nhìn lên , khuôn mặt không biểu hiện một sắc thái nào , căn phòng yên lặng , chỉ còn tiếng gió thổi nhẹ và hai hàng nước mắt tuôn rơi . Nước mắt và máu hoà vào nhau tạo nên một sự nhớp nhúa ghê người ...
Anh ân cần sát trùng vết cắt cho cô , băng bó lại một cách cẩn thận .
" Anh đừng đối xử tốt với em như vậy , trong khi em chẳng biết anh , là ai ... " Mia nói , đầu gục vào vai anh . Mũi thuốc an thần thấm dần vào từng đường gân máu trên người Mia , cô lả người đi ...
Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nâu của Mia như vừa chạm vào một mảng kí ức xưa cũ ...
Mười hai năm trước , ở cô nhi viện tại một vùng núi hẻo lánh .
" Ray ơi , mai ba em tới đón em đấy ! " Chất giọng trẻ thơ vang lên trên hành lang dài vắng vẻ . Một cô bé với mái tóc màu nâu , khuôn mặt thiên thần , đôi mắt trong sáng chạy về phía trước . Trên người , bộ đồ vải thô ráp đã được thay bằng một chiếc váy đầm công chúa làm từ lụa , bàn tay trắng hồng vẫn không quên cầm theo thanh chocolate mà người cha chưa từng biết mặt nhờ quản gia mang tới .
Cô bé đó rẽ sang bên phải , bỗng nhiên , không biết từ đâu ra mà cả mười mấy đứa nhỏ trạc tuổi cô bé ấy ùa ra , vây quanh thành một vòng tròn . Cô bé ấy mấy ngày trước vẫn còn là một con vịt trong bầy vịt này nhưng chỉ mới thoắt một cái , chú vịt xấu xí ấy đã hoá thành thiên nga . Cô bé tay nắm chặt thanh chocolate , kiên quyết không chịu đầu hàng trước ánh mắt thèm thuồng của cả bọn . Đúng là ở nơi đây , đồ ăn thì thiếu thốn , nhưng dạo gần đây đã được cải thiện lên rất nhiều ,mà đối với kẹo bánh thì quả thực rất hiếm chứ đừng nói chi là một thanh chocolate bé tẹo mà chúng hằng mong ước . Mấy tháng trước , có một đoàn từ thiện đến đây , họ chỉ chia bánh kẹo cho những đứa ngoan thôi , mà chúng thì , đời nào ...
" Mia , cho tao một miếng đi " Đứa ở gần đó lên tiếng trước nhất , sau đó cả bọn bắt đầu hùa theo ầm ĩ cả lên .
" A~ Không được ăn ! Mấy anh bữa trước giật mất con gấu ba em mua cho , còn bạn nữa , Zona , mấy bữa trước bạn đổ thức ăn đầy lên chân mình , mình vẫn còn nhớ đấy ! " Cô bé chu môi lên , tay vẫn nắm chặt thanh kẹo trước đám trẻ trước mặt .
Bọn kia láu lỉnh , giật luôn lấy thanh chocolate rồi chạy biến , nháo nhào chia nhau rồi quẳng lại cho cô bé chiếc vỏ chuối .
" Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa " Cô bé hét lên , tay tháo chiếc giày đang đi ra ném túi bụi vào bọn chúng . Đôi mắt to tròn rưng rưng nhưng vẫn cố kìm nén giọt nước mắt . Từ xa , có người chạy đến , nhặt lại chiếc giày rồi ôm cô nhấc bổng lên đặt trên thành lan can bằng đá mát lạnh , nhẹ nhàng xỏ chiếc giày vào chân cô .
Lúc này , giọt nước mắt cũng chẳng kìm được lâu nữa , vội vàng tuôn ra . Cô bé vừa khóc nức nở , vừa ôm chặt cứng cậu bé tên Ray .
" Ngoan , ngoan nào . Nín nhé , khóc xấu lắm nha . Nín đi , rồi anh kể chuyện cho em nghe nha . " Ray vừa vuốt tóc cô , vừa an ủi , rồi anh ân cần lau nước mắt cho cô .
" Sao anh hiền thế ? Toàn bị tụi nó bắt nạt thôi ! " Cô bé lên giọng , cũng chẳng để ý nạn nhân của vụ bắt nạt ban nãy là ai nữa .
" Rồi , được rồi , nín nha " Anh mỉm cười nhìn cô .
" Vâng . Anh kể chuyện cho em nghe đi , anh kể về biển ấy nhé , em không thích nghe chuyện công chúa nữa đâu . "
.. Hai đứa trẻ ...
Sau một lúc , cô như chợt nhớ ra điều gì , lay lay tay anh .
" Ray , ngày mai ba em sẽ đến đón em đấy . " ...
... Một thoáng kí ức như ùa về trong khoảng lặng thinh ...
Bây giờ , em đã nhớ ra anh là ai rồi ...