Nó ko nói gì chỉ đi.Tối,nó vẫn vậy,ko phản ứng gì.Hắn gọi cho tên đó:
-Nè sao Misuzi ko phản ứng gì vậy?
-Trời ơi!Nếu thế thì cậu bỏ luôn đi. Nghĩ kế khác.
-Ừm.Kế gì?
-Thì như cách cũ,bỏ dược rồi...
-Ừm
Hắn gọi Thảo My vào phòng,nó thấy nghi nên theo.Đứng trc cửa phòng hắn,nó nhìn vào.Hắn mặt lạnh lùnh cầm sập tiền trên tay,Thảo My thì ngồi sụp xuống đất,hai hàng nước mắt cứ chảy mãi.Hắn nói:
-Cô cầm lấy tiền rồi biến đi.
-Tại sao anh lại làm vậy em làm gì ko tốt sao?
-Cô làm rất tốt,nhưng cô ko biết rằng tôi chỉ lợi dụng cô để Misuzi ghen thôi.Bây giờ cô biết rồi thì cầm tiền công và đi đi.
-Em..Vâng.Cảm ơn anh vì những ngày qua.Em ko cần tiền của anh đâu-Cô ta chạy ra ngoài.
Nó vào,hắn thừ mặt ra.Nó hỏi:
-Sao phải như vậy?
-Anh..
-Cậu có biết làm như thế sẽ làm tổn thưởng Thảo My ko?
-Anh....
-Tl tôi.Lý do?
-Misuzi,em muốn biết lý do thì anh sẽ cho em biết.-Hắn hôn lấy nó.
Đè nó xuống ghế,giữ chặt hai tay nó. Sau một lúc "say đắm",hắn nói với nó:
-Em thật sự chưa biết?
-Vì?《T.G:Ngu đến thế là cùng》
-Vì anh yêu em đó.Misuzi,anh đã yêu em từ khi em cứu anh trong đám cháy năm trc.Dù em ko nhớ anh thì anh vẫn yêu em.