Cô bế nó lên xe, đưa nó về biệt thự của Batyku và cô.
Vừa bước vào nhà, Nibaku đã chạy ra ôm lấy mẹ. Giọng nói non nớt cất lên:
- Mẹ ơi! Cô ấy bị sao vậy ạ?
Cô xoa đầu Nibaku:
- Ngoan, con vào tìm xem ba đang ở đâu. Gọi papa cho mẹ.
Nghe lời mẹ, Nibaku chạy ngay vào nhà gọi ba. Cô đưa nó vào nhà, đặt nó nàm trên ghế sopha. Thay đồ cho nó rồi xuống bếp nấu cháo.
Batyku đang làm việc thì con trai gọi xuống, nói cô gọi. Batyku phi thật nhanh từ phòng làm việc xuống, lại ko nhìn thấy cô đâu, chỉ thấy mỗi mình nó nằm trên ghế. Đúng lúc đấy thì / king /. Chả hiểu ai lại đến vào giờ này nữa, Batyku mở cửa ra. Bọn hắn sao lại đến đây?:
- Các cậu đến đây làm gì?
Cậu:
- Thằng bạn chó, ko mời nhau vào nhà đc à?
Batyku như quên mất sự có mặt của nó mà cho bọn hắn vào. Lúc nhớ ra thì đã ko kịp nữa.
Bọn hắn vừa bước vào đã thấy nó đang ngồi trên ghế, khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ gì đó. Cả bọn đều đơ ra, dấu hỏi to đùng xuất hiện trên đầu. Cuối cùng, hắn là người tỉnh lại đầu tiên. Hắn kéo bọn kia bước đến đối diện nó ngồi. Thì, tay của nó.... đang chảy máu sao? Hắn ho nhje:
- Khụ, cánh tay.
Nó như thoát khỏi mơ mộng, nhìn vào cánh tay mình. Chắc là lúc nãy ngất đi ko cẩn thận đụng trúng cái gì rồi. Máu đã thấm đẫm một vạt áo, thế mà nó vẫn chỉ có một chút rát rát. Nó trầm lặng:
- Ko sao.
Cô bước ra, nhìn thấy bọn hắn thì vẫn thái độ dửng dưng. Nhưng khi vừa nhìn thấy tay nó thì lại chuyển sang lo lắng:
- Misuzi! Cậu chảy máu rồi!
Nó cười trừ:
- Ko sao! Mình về đây!
- Cậu đang ốm đấy, đã thế tay còn bị thương nữa. Trời vẫn đang mưa, hay cậu ở lại đây ngủ một đêm đi! Mai về cx đc.
Nó chần trừ:
- Nhưng.....
Chết tiệt, đêm nay nó mà ko về thì chắc chắn sẽ ko kịp cho con trai và con gái ăn. Đã thế anh còn đang đi sang Italy giải quyết công việc. Thế thì Hitaki và Hitaro phải làm thế nào đây! Nó cứ ngồi đăm chiêu suy nghĩ. Cx ko để ý rằng hắn đang nhìn mình chằm chằm. Cô đang chuẩn bị nói gì đó thì / cốc cốc/ ặc, đêm rồi mà lắm người tới thế! Lần nay ko phải Batyku nữa, cô chạy ra mở cửa thì chả thấy ai. Nhìn xuống thì thấy hai đứa bé. Một bé trai một bé gái. Bé trai có mái tóc đen nhánh, đôi mắt nâu to tròn. Bé gái với mái tóc bồng bềnh màu gỗ mun, đôi mắt đen lay to tròn, đúng dễ thương hết sức. Nhưng cả hai đứa đều ướt nhưu chuột lột.
Cô chưa kịp nói gì thì hai đứa bé đã lon ton chạy thẳng vào nhà. Hitaki và Hitaro vừa thấy nó thì chạy đến bên nó:
- Mẹ ơi!
Nó và bọn hắn nghe thấy tiếng gọi thì quay ra. Vừa nhìn thấy hai đứa con của mình thì nó sửng sốt, mặt tối sầm lại. Vẫy tay:
- Hai đứa lại đây!
Hai đứa trẻ ko bt chuyện gì, chạy nhồ vào lòng mẹ. Nó lập tức nhìn hai đứa với ánh mắt nguy hiểm:
- Ai cho phép hai đứa DẦM MƯA ĐẾN ĐÂY HẢ?
Hitaro bây giờ mới bt, chết tiệt! Thà đi taxi cho xong! Hitaro thấy em gái đang sợ sệt thì đứng chắn cho em. Mặt nghiêm túc:
- Mom! Đây là lỗi cửa con, ko liên quan đến Hitaki. Mẹ phạt thì phạt một mình con là đc rồi.
Ặc, nó chả thừa bt là cái trò này đều do Hitaro chiều em gái. Từ bé đến lớn, Hitaro là người rất cẩn trọng, trc khi nghĩ ra chiêu trò gì đều phải xem thử mối hoạ sau này sẽ thế nào. Chỉ có Hitaki là luôn bày ra những trò tinh nghịch sau đó rủ dê anh trai thôi! Mà lần nào bị bắt Hitaro chả nhận tội hộ. Thằng nhóc này, thương em quá mức cần thiết rồi! Nó thở dài:
- Thôi đc rồi! Mẹ ko phạt ai hết nhưng nhớ kĩ, lần sau còn tái phạm thì mẹ sẽ cho cả hai sang châu Phi tập huấn năm đấy! Bây giờ thì chào các cô chú đi!
Hai đứa nhóc cười toe toét. Sau đó quay ra nhìn bọn hắn. Vừa lạnh lùng, vừa nghiêm túc cúi người theo góc , tai đưa lên vai rất cung kính:
- Chào các cô chú!
Vừa xong thì lại quay sang với mẹ. Nó hỏi cô:
- Onini, cậu cho tớ mượn đồ của trẻ con đc ko?
Cô mỉm cười:
- Ukm đc! Nibaku, con dẫn cô lên đi.
Nibaku nghe lời mẹ, dẫn mẹ con Misuzi lên phòng lấy đồ.
Bây giờ, khuôn mặt tươi cười của cô mới biến mất. Cô ngồi xuống, cầm tách trà lên uống. Bầu không khí trầm lặng hết sức có thể. Batyku ko chịu đc mới nói:
- Cô ta sao lại ở đây?
Cô đặt tách trà xuống, nhìn Batyku:
- Thì?
Hắn đứng ra giải vậy cho Batyku:
- Onini, cậu có nhất thiết phải vậy ko? Chỉ vì con người đó mà làm như vậy với chồng cậu? Cô ta thì có gì tốt chứ?
Cô tức giận:
- Cậu....
/ bộp/ Cắt ngang lời nói của cô là một tiếng bộp. Tất cả quay ra nhìn thì đồng loạt sửng sốt. Nó đứng đây từ khi nào vậy? Nó cười nhạt, chạy thẳng ra ngoài đường. Hắn và cô thấy vậy thì đuổi theo. Nhỏ để Rose ở lại và chạy theo. Cậu và Batyku cx đi theo. Hắn và cô vừa ra đến ngoài thì / Rầm/ có một chiếc xe tải đã ko phanh lại đc mà đâm trúng nó.
Hắn chạy đến bên nó, từng giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Hắn sợ lắm, hắn sợ người con gái mà hắn yêu nhất cuộc đời này sẽ rời bỏ hắn. Hắn bế nó, chạy thật nhanh đến bệnh viện gần đó.
--------------------
Trong cơn mưa rầm rã giữa đêm khuya, nước mắt cùng hoà quyện vào dòng máu đỏ. Tình yêu và hận thù cứ đối lập nhau. Trc cửa phòng cấp cứu, hắn ngồi bệt trên sàn đất. Từng giây trôi qua cứ như cả thế kỉ đối hắn.
Yêu nhau mà cứ phải làm khổ nhau. Chỉ vì một sự việc nhỏ cx khiến ta xa nhau. Họ chỉ bằng mắt, nghe bằng tai nhưng lại chưa bao giờ hỏi người mình yêu, tin tưởng rằng chuyện gì đang xảy ra. Niềm tin, nước mắt, tình yêu và thù hận bao quanh cuộc sống của họ. Liệu sự thật có đc phơi bảy? Hay mọi thứu sẽ dần chìm vào trong lãng quên, quá khứ có thể nào quay lại?
Xin em! Đừng rời xa anh!