Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Về đến nhà, cô tức giận ngồi xuống ghế, tua một hơi hết luôn cốc nước đầy.
"Tiểu Cửu sao vậy?". Anh ngồi xuống bên cô tỏ ra sợ sệt.
" Anh đi đi, tại vì anh mà tôi càng mất mặt thêm". Cô nổi cáu
"Tử Lục có làm gì sai thì Cửu cứ la mắng Lục đi, đừng có đuổi Tử Lục đi mà, Tử Lục hứa sẽ ngoan". Khuôn mặt anh buồn bả cầu xin cô.
" Đừng nhìn tôi bằng vẻ mặt đáng thương đó."
Cô cũng không nỡ, cô thương anh không hết sao lại đuổi anh đi chứ.
" Tử Lục ngoan....Tử Lục ngoan nào". Cô xoa đầu anh mỉm cười, anh thích thú.
"Em xin lỗi anh nha". Cô cười
" Ừm...ừm...hì hì". Anh gật đầu
Cô nhẹ nhàng hôn lên môi anh rồi cười. Anh thẫn người ra một hồi rồi quay sang cô, dùng tay giữ đầu cô lại rồi hôn thật lâu. Cô hòa mình vào nụ hôn ngọt ngào của anh.
"Á....".
" Hì hì". Anh gãi đầu, anh cắn môi cô khiến cô phải thốt lên.
"Anh làm em đau quá, nghĩ chơi với anh nữa".
" Xin lỗi, do Tử Lục cảm thấy môi Tiểu Cửu mềm như kẹo dẻo nên....nên".
Cô nhìn khuôn mặt anh khổ sở giải thích mà phì cười.