"Cô...cô!" Á Lệ đỏ mặt, vội muốn Ngô Chí Hào nhìn thấy biểu cảm của cô ta.
"Ngô Chí Hào, còn không mau nhìn xem học muội của anh đang khinh thường tôi."
Ngô Chí Hào nhíu mày quay lại phía sau mình, nhưng cái hắn nhìn thấy được lại là nước mắt ngắn nước mắt dài của San San.
"Cô rốt cuộc còn muốn gây sự đến bao giờ?" Ngô Chí Hào cao giọng quay lại hầm hừ với Á Lệ.
"Anh...anh không tin tôi." Á Lệ loạng choạng.
Cố Tiểu Khả vội vàng đỡ lấy tấm thân đã gầy gò đi mấy cân thịt của Á Lệ.
Phía trước Ngô Chí Hào cũng hơi đưa tay ra muốn đỡ lấy Á Lệ, trong mắt có chút phức tạp.
Tuy nhiên còn chưa kịp ra tay phía sau lưng hắn San San cũng hơi nhắm mắt dựa vào vai mình, có vẻ đã cạn kiệt sức.
"San San, em không sao chứ?"
"Em...hơi đau đầu."
"Chứng đau nửa đầu của em rất phức tạp.
Đừng cố gắng, mau ngồi xuống." Đỡ San San ngồi xuống Ngô Chí Hào thở dài.
"Tiểu Khả, cậu xem...cậu mau xem." Á Lệ chảy dài nước mắt.
Đúng là bây giờ bộ dạng của cô ấy rất thảm hại, vừa lộn xộn vừa hung dữ không biết phải làm sao.
Còn cái cô San San đó một thân mảnh mai lại yếu mềm như lá liễu, chỉ cần gió đung đưa có thể nghiêng ngả bất cứ lúc nào, Ngô Chí Hào bị cô ta che mắt mất rồi.
"Ngô Chí Hào, anh mau đưa cô ta đi đi." Cố Tiểu Khả cũng rưng rức, bạn thân cô sao lại khổ sở như thế này, đáng không chứ.
"Cô..." Ngô Chí Hào mở to mắt.
"San San đúng là học muội của tôi, mấy hôm trước cô ấy bị đau đầu tôi mới đưa về nhà, đợi cô ấy uống thuốc xong tôi liền rời đi để về với Á Lệ, không nhớ mình đã để quên áo khoác.
Hôm nay cô ấy đến đơn giản là muốn trả lại áo cho tôi."
Ngô Chí Hào gấp gáp tả lại quá trình chỉ mong có lấy ít nhất một sự tin tưởng.
"Hừ.
Cứ cho là quên áo khoác.
Anh cứ diễn tiếp.
Vậy anh nói xem, vân môi và nước hoa của cô ta sao anh đều mang về?" Cố Tiểu Khả đỡ Á Lệ ngồi xuống.
Cô ấy bây giờ vốn không muốn nói thêm gì nữa, người vẫn khóc nấc lên.
"Cái này..." Ngô Chí Hào hơi rùng mình quay đi.
Cố Tiểu Khả nắm được thóp liền tiếp lời.
"Vào mấy đêm hôm trước tôi còn bắt gặp anh đưa cô ta đến khách sạn.
Anh biết không? Lúc đó tôi đã gọi cho Á Lệ hỏi dò.
Cô ấy vậy mà sợ tôi biết chuyện nên đã nói anh đi ngủ từ lâu rồi! Anh biết lúc đó Á Lệ phải một mình trong phòng tối, ôm tủi thân rồi cất một giọng bình ổn với tôi không?"
Ngô Chí Hào trừng mắt kinh ngạc như muốn hỏi sao Cố Tiểu Khả biết chuyện này.
"Khách sạn...?" Á Lệ đau khổ.
"Nghe anh giải thích, Á Lệ, hôm đó bọn anh đi party, San San say quá, anh chỉ đến thuê phòng cho cô ấy rồi về luôn." Ngô Chí Hào chậm rãi bước đến bên Á Lệ.
Nhìn khuôn mặt tối sầm của Á Lệ khiến hắn nuốt nước bọt đến mấy lần.
Phía sau San San ngồi cong khóe miệng, tay xoắn nhẹ lọn tóc xem kịch vui.
Không biết Á Lệ lấy đâu một nguồn sức mạnh lớn, cô đứng vội dậy xông tới kéo tóc San San lôi ra ngoài cửa.
"Cút, mau cút hết, đừng làm phiền tôi nữa."
Ngô Chí Hào thấy vậy vội ra ngăn.
"Á Lệ, buông ra, từ từ rồi nói."
"Á, anh Chí Hào, em đau quá, huhu!" San San nhăn mặt nhăn mày, đầu tóc liền bù xù không còn mềm mượt như trước đó.
Đây là cái giá khi thách thức Á Lệ.
Sau khi lôi San San ra ngoài, Á Lệ đạp một cái vào bụng cô ta, khiến cô ta ngã lăn xuống nền tuyết.
"Á Lệ!" Ngô Chí Hào không nhịn được nữa liền gào lên, gân xanh trên trán lộ rõ, tay siết chặt thành quyền.
"Sao, đau lòng à? Còn anh, mau cút cho khuất mắt tôi." Á Lệ nhếch mép đẩy Ngô Chí Hào ra ngoài cùng San San.
Hắn ta vậy mà một câu cũng không nài nỉ xin tha thứ, vội ôm San San nằm bất động đang nhăn mặt trên nền tuyết đưa đi, vừa chạy vừa nói đưa đến bệnh viện.
Lúc này Á Lệ như một tấm thân vô hồn ngã khụy xuống.
"Á Lệ..." Cố Tiểu Khả ở phía sau đỡ lấy cô.
"Mình phải làm sao đây...!Mình phải làm sao đây Tiểu Khả..."
"Hức...đừng khóc nữa, cậu xem cậu thành bộ dạng gì rồi.
Á Lệ mạnh mẽ của mình đâu, cậu đã gầy đi trông thấy rồi đấy." Hai người ôm nhau mà khóc lóc.
"Mình mất anh ấy rồi...!Mình không tốt bằng cô ta, hay là mình không xứng với anh ấy.
Tiểu Khả, mấy năm bên nhau, mình chưa từng nghĩ có ngày hôm nay." Á Lệ vùi đầu vào cổ Cố Tiểu Khả khóc, nước mắt rơi xuống áo cô ướt đẫm một vùng.
Cố Tiểu Khả xoa xoa tấm lưng nhỏ bé của Á Lệ, không biết phải nói thế nào, mấy năm thanh xuân của Á Lệ ai có thể trả? Ngô Chí Hào chính là tình đầu của cô ấy.
"Đừng khóc nữa, Á Lệ, tại cậu không biết đó thôi, thế giới này có rất nhiều người đàn ông tốt, cậu quên quách hắn ta đi cho xong."
"Quên?" Á Lệ sụt sùi ngẩng đầu, ứa nước mắt mắt nhìn tiểu khả ái mà mình vẫn luôn yêu mến.
"Đâu phải ai cũng may mắn như cậu.
Cậu tốt rồi, Trình Vương quan tâm cậu như vậy, còn mình vốn đã quen với sự cô đơn từ mấy tháng nay." Vừa nói cô ấy vừa nhìn màn tuyết trắng bên ngoài.
"Quên? Mình và Ngô Chí Hào bên nhau bao lâu rồi? Chung sống không khác gì vợ chồng, đến giờ ngoài anh ấy ra, mình không muốn tiếp nhận ai khác.
Tiểu Khả, có phải là mình quá ngốc rồi không?"