Em Có Đau Lòng Không?

chương 50

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôn lễ của Tống Yên - chị họ Lục Tư Hoằng tổ chức vào ngày mười chín.

Lục Tư Hoằng cùng bà nội đến sớm hơn một ngày.

Mẹ của Lục Tư Hoằng là Tống Dật Nhu, vốn đã rất thích con gái, nên xem Tống Yên và Tống Đình như con ruột, thậm chí còn chiều chuộng hai đứa cháu gái hơn cả con trai của mình. Về việc sắp xếp hôn lễ đều muốn tham dự vào, chăm lo từ trong ra ngoài, nôn nóng cứ y như hôn nhân đại sự của con gái.

Lục Tư Hoằng bị mang ra làm tài xế, bị sai vặt không ít, ngay cả việc khuân vác cũng giao cho anh đảm đương, không lúc nào ngẩng mặt nhàn rỗi.

Lúc mẹ Lục, mợ hai và chị họ Tống Đình đang chọn đồ gia đình để mua cho Tống Yên, Lục Tư Hoằng đứng ở một bên không biết làm gì, hai tay lại không còn chỗ trống, muốn xem giờ cũng khó, lại nhìn khí thế mua đồ của ba người, biết không dễ thoát thân sớm, anh cam chịu đứng đực bên cạnh.

Tống Đình đang hăng say mua sắm, liếc mắt nhìn thấy Lục Tư Hoằng rãnh rỗi đang đứng như pho tượng, hai tay xách đầy túi đồ, tâm trạng đang vui vẻ, tốt bụng nhắc nhở anh: "Tầng dưới có nhiều quán cafe, tìm một chỗ ngồi đợi đi."

"Khi nào mới xong?"

Tống Đình thẳng thừng phất tay: "Không biết."

Lục Tư Hoằng không mặn không nhạt nhìn chị họ.

Mua đồ gia đình, cũng không phải để bọn họ dùng, những thứ nên mua, Tống Yên và chồng chắc chắn đã mua sạch rồi.

"Mọi người mua nhiều như vậy để làm gì?" Vẫn là không nhịn được phải hỏi.

"Đừng có hỏi thừa như vậy chứ!" Tống Đình nhìn anh như tên ngốc.

Lục Tư Hoằng một lần nữa ước lượng đống túi cầm đầy trên tay, lại nhìn mẹ và mợ vẫn hăng hái chọn đồ không ngừng nghĩ, không hiểu nổi.

"Không cảm thấy phí sao? Mua nhiều như vậy, dùng không hết lại phải cất vào kho, chi bằng tặng xe, trang sức, đều là những thứ thực tế hơn rất nhiều."

"Chị nói này." Tống Đình lắc đầu, "Em có thể đừng thực tế quá được không, tặng quà quan trọng là phải có lòng, cũng không thể bỏ tiền ra tặng mấy thứ chẳng gần gũi như vậy."

"Xe dùng mỗi ngày, không đủ gần gũi?" Lục Tư Hoằng nhắc nhở, "Nhà cũng đã mua tặng luôn rồi, giờ chị mới nói đến chuyện thực tế?" Anh vẫn cảm thấy, nếu đã tặng nhà, vậy xe cũng không thể thiếu.

Mẹ Lục nghe thế liền ngoái đầu lại, mắng "Nhóc con, không biết cái gì thì đi chỗ khác chơi."

Mợ hai cũng thêm vào: "Con xem đi, nhà có thể tặng không sao?" Nói xong lại bắt đầu phân tích: "Đương nhiên không thể, ngay cả đồ nội thất cũng không được qua loa, như thế mới là tặng quà bằng cả tấm lòng, biết chưa!"

Tống Đình xua đuổi, "Tự đi tìm chỗ ngồi chờ đi, mọi người chọn xong sẽ gọi em đến xách đồ."

Lục Tư Hoằng đảo mắt nhìn theo mẹ và mợ đang chuyển sang hướng khác để lựa.

"Giường thì xách kiểu gì?"

Tống Đình nhìn lại, "..."

"Drap, rèm, vẫn còn nhiều thứ lắm, yên tâm, đủ để em thể hiện sức trai."

"Ngại quá, em không thích thể hiện."

Tống Đình cười một tiếng, nhìn anh: "Đồng chí không có quyền khước từ." Nói xong liền phẩy tay xua đuổi.

Lục Tư Hoằng không xuống tầng, rời khỏi cửa hàng ra phía ngoài, tìm một băng ghế trống ngồi xuống.

Anh nhìn đồng hồ đeo tay, đã là buổi chiều, muốn gọi cho Mạc San Du, lại không biết cô đã tập xong chưa, cô phải luyện tập cả ngày, buổi tối anh không dám phiền cô nghĩ ngơi, đợi một lát, vẫn là thử gửi tin nhắn cho cô.

Lục Tư Hoằng nhìn tin nhắn đã gửi đi, qua một lúc không thấy cô hồi âm, biết cô vẫn chưa xong buổi tập, đành cất di động, tiếp tục ngồi chờ ba người bên trong cửa hàng.

Tầm mắt vô định lướt ở phía trước, vừa rồi không chú ý, lúc này mới trông thấy đối diện chếch bên phải một chút là cửa hàng nội y, vừa lúc có hai người ra cửa, chạm phải ánh mắt như cười như tò mò của bọn họ, Lục Tư Hoằng mặt mày lạnh nhạt, lặng lẽ xoay đầu sang hướng khác.

Không hiểu sao lại nhớ đến những lúc Mạc San Du bơi lội.

Lục Tư Hoằng vô thức sờ mũi.

Anh chỉ nhớ đến những động tác chuyên nghiệp của cô thôi.

Di động đúng lúc reo lên, cắt ngang dòng suy nghĩ.

Lục Tư Hoằng lấy ra, vừa nhìn thấy tên người gọi, lỗ tai như bị bỗng rát.

Anh hắng giọng, nhấc máy.

"Tập xong rồi hả?"

"Ừ, xong trước đó rồi." Mạc San Du ngồi bên mép giường, không biết suy nghĩ của anh, còn thản nhiên nói: "Lúc nãy đang tắm, không nhìn thấy tin nhắn của cậu."

Qua điện thoại, Mạc San Du nghe Lục Tư Hoằng khẽ hắng một tiếng, cô hỏi, "Mua sắm xong hết chưa?"

"Chưa, còn đang chọn giường ngủ, tôi tìm chỗ ngồi đợi." Người qua lại hơi ồn, Lục Tư Hoằng điều chỉnh lại tư thế, áp di động sát vào tai.

"Giường ngủ á?"

"Ừ."

"Cái này không phải nên để chính chủ tự chọn sao?"

"Tôi cũng nghĩ vậy." Lục Tư Hoằng tìm được chỗ dựa của mình, bắt đầu bày tỏ ấm ức, "Ai ngủ thì người đó tự chọn."

Mạc San Du nghe ra giọng Lục Tư Hoằng có phần là lạ, động tác đang lau tóc bỗng chậm lại, "Đang mệt hả?"

"Không."

"Bị bắt vác đồ nhiều phải không?"

Lục Tư Hoằng: "..."

"Hai tay cầm không hết?"

Cô lại nói tiếp: "Nếu có tôi ở đó, nhất định sẽ xách cùng cậu, không nỡ để cậu phải cầm nhiều thế đâu."

"Sẽ không."

"Không cái gì cơ?"

Giọng anh hoà lẫn cùng tiếng ồn truyền đến, "Có nhiều đến mấy cũng sẽ không để cậu nặng nhọc."

Mạc San Du bật cười, "Dẻo miệng quá đi."

Lục Tư Hoằng cười khẽ, "Hôm nay luyện tập thế nào?"

"Vẫn vậy thôi." Cô nói.

"Vậy đã ăn cơm chưa?"

"Chút nữa, nói chuyện với cậu một lát." Đồng đội cùng phòng trở về, Mạc San Du giữ di động, đẩy cửa ra ban công.

"Có muốn gì không, lúc về mua cho cậu nhé!?"

"Không cần." Chỉ muốn gặp anh, nhưng thời gian không cho phép.

"Phải rồi, cậu có thể mua bánh tống tử được không?"

"Muốn ăn hả?"

"Đúng vậy."

Lục Tư Hoằng nói: "Thiên Tân cũng có mà, nhưng nếu cậu muốn ăn thì tôi sẽ mua, mang về thêm một ít đặc sản cho cậu."

"Không giống, năm ngoái bố tôi công tác ở Thượng Hải sẵn tiện mua về, nhân là hạt hồ đào và đậu đỏ, rất ngon."

"Có biết tên quán ăn không?"

"Quế Lâm." Mạc San Du đáp ngay.

"Được, mua cho cậu." Quán ăn ở Thượng Hải có rất nhiều, anh lại không rành, lát nữa thử hỏi Tống Đình xem chị ấy có biết không.

"Cậu chờ lâu chưa, bao giờ mới mua xong?" Mạc San Du hỏi.

"Không biết."

"Có đói không?"

"Không đói lắm." Anh hỏi: "Lát nữa có luyện tập thêm không?"

"Không tập với huấn luyện viên nữa, buổi tối tự tập thêm ở những vùng cơ nhỏ thôi."

Di động báo có thêm cuộc gọi, Lục Tư Hoằng nhìn tên hiển thị, không vội tắt máy, anh nói: "Vậy cậu mau đi ăn đi, luyện tập cả ngày rồi."

"Không cần lo quá, tôi có bao giờ để dạ dày mình chịu thiệt thòi đâu." Mạc San Du cười nói.

Tống Đình còn định tìm Lục Tư Hoằng, nào ngờ vừa liếc mắt đã thấy anh, cô ngắt cuộc gọi, cất di động vào túi, thấy anh dường như đang nghe điện thoại với ai đó, lập tức đi tới.

"A Tứ!"

Lục Tư Hoằng nói vài câu với Mạc San Du, chuẩn bị cúp máy, vừa ngẩng đầu đã thấy Tống Đình đang đi về phía này.

Mạc San Du hiển nhiên cũng nghe được, cô nói: "Có người gọi cậu phải không?" Bà nội Lục luôn gọi Lục Tư Hoằng là A Tứ.

"Là chị họ, hình như mua xong rồi." Trước khi tắt máy, anh vẫn không quên dặn dò, "Nhớ phải đi ăn đấy nhé."

"Biết rồi, tắt máy sẽ đi ngay."

"Được, vậy..."

"Lục Tư Hoằng!" Mạc San Du chợt gọi.

"Hửm?" Lục Tư Hoằng nhìn chị họ đã đến gần, anh che di động lại.

"Moah moah!" Mạc San Du hôn chụt hai cái rồi cúp máy.

Hai tiếng moah moah kia tựa như xuyên qua di động, chạm khẽ lên má anh, hoàn toàn khiến anh ngẩn tò te.

Đến khi định thần lại, Mạc San Du đã ngắt máy rồi, lồng ngực thoáng chốc rộn ràng, khoé môi không kiềm được mà nhếch cao.

"Nói chuyện với ai mà say sưa vậy, chị gọi cũng không thèm nhìn!" Tống Đình nói.

"Hả?" Lục Tư Hoằng ngẩn ra, "Mua xong rồi à?"

"Hỏi em đấy." Tống Đình quan sát vẻ mặt của cậu em mình, cái phản ứng trì độn này có chút không đúng lắm, "Không phải, cái biểu cảm này là sao, tròng mắt phát sáng như bóng đèn luôn rồi, chắc không phải vì nhìn thấy chị đâu nhỉ?"

Lục Tư Hoằng rất nhanh thu hồi lại sắc mặt, anh đứng dậy, đẩy gương mặt tò mò của Tống Đình ra, "Đừng tự dát vàng lên mặt mình."

"Tránh cái gì, đừng cho rằng chị không thấy vẻ mặt tươi phơi phới vừa rồi của em khi nghe điện thoại nhé." Càng nghĩ càng thấy nghi ngờ, lập tức hiểu ra vấn đề: "Tiểu tử, khai thật mau, em đang yêu sớm phải không?"

"Phải thì sao, không phải thì sao?"

"Còn chơi trò lấp lửng, vậy tức là có rồi." Thấy Lục Tư Hoằng đang chậm rãi sắp lại đống đồ, chuẩn bị cầm lên, cô lập tức ngăn lại.

"Với cái tính tình âm thịnh dương suy của em mà cũng biết có bạn gái á?" Tống Đình cười ha hả: "Là cô bé như thế nào vậy, có thể khiến em yêu sớm, chắc chắn không tầm thường rồi."

Lục Tư Hoằng làm ngơ.

"Xinh không? Người như thế nào vậy?"

Cánh tay bị túm chặt, rút hai lần vẫn không được, Lục Tư Hoằng nhìn Tống Đình, "Chị nói thử xem?"

"Chắc chắn là xinh rồi." Tống Đình không nghĩ ngợi nói.

Trong đầu lẳng lặng phác hoạ lại gương mặt ấy, từng ánh mắt, từng nụ cười, cả giọng nói lúc nào cũng lảnh lót vui vẻ, tựa như những tia nắng sớm, tràn ngập hy vọng.

Mạc San Du có xinh không?

Đương nhiên là rất xinh rồi, anh chưa từng thấy cô gái nào xinh hơn cô cả.

Vì thế, lúc Tống Đình dùng câu nói khẳng định như vậy, Lục Tư Hoằng lập tức gật đầu, còn không hề keo kiệt lấy ảnh cất trong bóp ra khi Tống Đình hỏi: "Có ảnh không, có ảnh không? Mau cho chị xem."

Cô bé trong ảnh đội mũ len màu trắng, hai gò má ửng hồng như những rặng mây lúc hoàng hôn, nụ cười trong sáng dưới ánh nắng, lại nhìn đến Lục Tư Hoằng trong ảnh, Tống Đình phải dụi mắt vài lần, không thể tin được cậu em nhà mình lại có ánh mắt dịu dàng đến thế.

Không hiểu sao Tống Đình tin rằng trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của Lục Tư Hoằng đã hoá thành dòng suối êm dịu, chầm chậm mang chiếc thuyền nhỏ của mình đi ngắm phong cảnh ngàn dặm tươi đẹp, muốn bảo bọc chở che, không nỡ tổn thương dù chỉ là một gợn sóng nhỏ.

"Xinh quá." Tống Đình thốt lên.

Lục Tư Hoằng gật đầu, đáy mắt ngưng đọng trên gương mặt trắng nõn trong ảnh, "Chị đã từng nhìn thấy cô gái xinh nhất thế gian chưa?"

"Không thấy." Làm gì có, người này xinh còn có người khác xinh hơn, đến cả Điêu Thuyền chắc cũng không dám nhận đâu nhé.

Đầu ngón tay Lục Tư Hoằng vuốt ve người con gái trong ảnh, khẽ giọng: "Em nhìn thấy rồi." Sau đó cẩn thận cất lại vào bóp.

Tống Đình: "..."

Xinh nhất thế giới của Lục Tư Hoằng thì có.

Nhìn cậu em này đã biết mê muội lắm rồi.

"Yêu sớm không phải không tốt, nhưng đừng để ảnh hưởng đến thành tích của bản thân quá nhé." Dù sao cũng sắp thi đại học rồi.

Lục Tư Hoằng không nói nữa, cầm mấy túi đồ lên.

"Mẹ em và mợ đâu?"

"Đang thanh toán bên trong, em vào xách đồ là vừa."

Lục Tư Hoằng bất lực, "Các người thật sự xem em là cu li hả?"

Tống Đình vỗ vào cánh tay anh, "Đàn ông đàn ang, ga lăng một chút đi, mẹ chị và cô nhỏ chắc chắn không cầm rồi, chẳng lẽ em lại bắt một cô gái như chị mang vác nhiều đồ sao!"

Nói một lúc, lại chuyển sang vấn đề đang tò mò, "Này, cô bé kia học ở khoá dưới, hay là bạn cùng lớp với em vậy?"

"Cùng trường."

"Hai đứa quen nhau lâu chưa?"

Lục Tư Hoằng liếc Tống Đình, "Chị hỏi làm gì?"

Tống Đình trả lời đương nhiên, "Chẳng phải đang quan tâm em sao?"

"Vậy ư, em không cảm nhận được."

Tống Đình trợn mắt: "Lòng em dựng mấy lớp tường thành, sao lại sắc đá đến thế?"

Lục Tư Hoằng mặc kệ Tống Đình, định nhấc bước, rồi chợt dừng lại, "Chị có biết quán ăn Quế Lâm không?"

"Quê Lâm hả?"

"Ừm, có bán tống tử, khá nổi tiếng." Về độ nổi tiếng, là do Lục Tư Hoằng suy đoán.

Thượng Hải có bao nhiêu quán ăn tên quán ăn chứ, nhưng nổi tiếng thì chỉ có một, hơn nữa lại còn bán bánh tống tử, Tống Đình không cần nghĩ nữa.

"Biết."

"Cho em địa chỉ."

"Sao vậy, muốn ăn bánh à?" Tống Đình ngạc nhiên.

"Bạn gái em muốn ăn." Lục Tư Hoằng nói xong, đi thẳng.

Bạn gái muốn ăn!

Lại còn bạn gái muốn ăn cơ đấy!

Thằng em này từ khi nào lại biết chiều chuộng con gái thế?

"Này, rốt cuộc quen nhau bao lâu rồi?"

Lục Tư Hoằng lặp lại lần nữa, "Hỏi làm gì?"

"Ngoan, nói thì chị sẽ gửi địa chỉ." Tống Đình hí hửng, "Đừng để đến lúc mua nhầm quán Quế Lâm khác, làm bạn gái không vui, có mỗi việc mua đồ ăn cũng làm không xong."

Lục Tư Hoằng: "..."

"Một năm." // - //.

Cùng cô một năm bên nhau... và còn cả nhiều năm sau này nữa.

"Ôi chao!" Tống Đình nghe xong liền vô cùng cảm thán.

Hôn lễ của Tống Yên tổ chức bên bờ biển, hoa hồng xanh trải dài trước lối vào.

Bầu trời, mặt biển, những đoá hoa hồng, cả khung cảnh phủ một màu xanh đẹp đến choáng ngợp.

Tống Yên và Sầm Gia Uy quen nhau trong hoàn cảnh khá đặc biệt, khi ấy Tống Yên là bác sĩ tâm lý, còn Sầm Gia Uy lại là bệnh nhân của cô.

Tống Yên luôn nói, tuyệt đối không được nói "không bao giờ", bởi vì chắc chắn sẽ có những chuyện bản thân không biết, không thể ngờ tới sẽ xảy ra với mình, đặc biệt là một số việc, một số người.

Khi đó, Tống Yên đơn giản chỉ cảm thấy Sầm Gia Uy khá đáng thương, công ty lâm vào cảnh khốn khó, sự nghiệp sắp tiêu tan, người yêu lại phản bội, cuộc đời gần như lâm vào bế tắc. Mà Sầm Gia Uy là một người vô cùng trọng tình nghĩa, khi đã bị phản bội, cả việc cơ bản nhất là trả đũa anh cũng không muốn làm, cũng bởi vì thế nên cô mới cảm thấy anh yếu đuối nhu nhược.

Anh không hề có hành động sỉ nhục hay ra oai xem thường với người đã từng phản bội mình, tổn thương chính là tổn thương, anh không oán trách, nhưng không có nghĩa sẽ dễ dàng tha thứ cho đối phương. Bản thân chỉ biết sống thật tốt và xem như người đó chưa hề tồn tại.

Càng tiếp xúc lâu dài, càng khiến cô phải thay đổi cách nhìn nhận về anh.

Thật ra sự trã đũa tàn nhẫn nhất chính là: khi người quay đầu trở về chốn cũ, phát hiện đối với bạn, người đó chỉ là một người xa lạ, chẳng đáng để phí thời gian dừng lại nói đôi ba câu.

Giữa hai người, là Tống Yên động lòng trước, cũng là Tống Yên mở lời trước, nhưng kết quả, lại bị anh thẳng thừng từ chối chỉ bằng một câu:

"Tôi không yêu cô."

Gọn gàng, dứt khoát, một cơ hội cũng không cho.

Nửa năm sau đó, hai người vẫn luôn giữ mối quan hệ là bạn bè, anh vẫn thường tìm cô tâm sự, mà cô cũng chẳng phải loại người hẹp hòi bị từ chối thì ngay cả tình bạn cũng vứt bỏ, vậy nên vẫn như quá khứ, anh tìm cô, cô vui vẻ chia sẻ cùng anh.

Đối với Sầm Gia Uy mà nói, cô là một người bạn tốt, là tri kỷ duy nhất của anh. Cô xuất hiện vào khoảng thời gian anh khó khăn nhất, cùng anh trải qua mọi chuyện, cứng rắn kéo anh khỏi đống bùn lầy mà ngay cả anh đã từng muốn buông thả để mặc mình chìm xuống không lối thoát.

Cô như một thói quen đã hình thành từ lúc nào đến chính anh cũng không rõ. Chỉ khi nhận ra thì đã khắc sâu lắm rồi, quay đầu nhìn lại quá khứ của bản thân, đã không còn thấy đau thương đến thế, ngược lại cảm thấy may mắn vì khi ấy đã gặp được cô.

Ngày mưa hôm đó tỏ tình với cô, vẫn in sâu trong ký ức của anh, ba năm trôi qua, mà cứ ngỡ như mới đây.

"Tôi phát hiện mình ngày càng nhớ em nhiều hơn. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây, hình ảnh của em luôn hiện diện trong tâm trí tôi, trái tim không ngừng mong mỏi được nhìn thấy em, được nghe giọng em nói. Tôi nghĩ... à, không phải, tôi biết và có thể chắc chắn, tôi yêu em rồi, hơn nữa đã yêu điên cuồng, bởi vì, chỉ một vết xước này trên tay em, nó đã khiến lòng tôi đau đớn rất nhiều. Đường Đông Hồ ngập nước, rất nhiều xe bị chìm, giao thông hoàn toàn tắt nghẽn, mà đó là con đường em đi làm mỗi ngày. Tôi lại không gọi được cho em, tôi thật sự đã phát điên." Mỗi một lời nói ra, ngày càng thâm tình hơn, Sầm Gia Uy bước một bước, cách rất gần Tống Yên, giữ lấy tay cô, "Lần thứ ba chạy đến nhà em, lúc nhìn thấy em trở về, nỗi bất an thống khổ mới có thể chậm rãi lùi đi, Yên Yên, anh yêu em, anh rất yêu em, rất muốn được ở bên cạnh em."

Tống Yên ngẩng mặt, người anh ướt sủng, lạnh ngắt, nhưng ánh mắt dành cho cô lại ấm áp đến như vậy.

"Yên Yên, em có thể bỏ qua cho câu nói ngu ngốc trước đây của anh được không? Sao anh lại ngu đần đi nói mình không yêu em chứ, nếu thời gian có thể quay lại, Sầm Gia Uy bây giờ chắc chắn sẽ tát lật mặt tên Sầm Gia Uy ngốc nghếch kia, còn mắng cho hắn một trận: đồ đầu heo, cậu không biết cô ấy là mạng sống của cậu hay sao, cậu lại dám từ chối cô ấy, có phải không cần mạng nữa rồi không? Yên Yên, làm bạn gái anh nhé, xin em đừng trách tên ngốc Sầm Gia Uy của trước kia nữa được không?"

"Em không muốn làm bạn gái anh." Tống Yên rút tay, nhìn thẳng vào mắt anh.

"Vì sao?"

"Đáng lẽ ra anh phải hỏi em có còn thích anh hay không chứ, anh chưa xác định được còn dám đòi em làm bạn gái anh, nghĩ hay quá nhỉ?"

"Anh biết em còn thích anh mà." Sầm Gia Uy kéo tay cô, dịu dàng nói.

"Anh biết cái khỉ, dựa vào đâu?" Tống Yên trợn trừng mắt.

Sầm Gia Uy vuốt đuôi mắt cô, nhẹ giọng: "Ánh sao đong đầy trong đáy mắt em, lấp lánh sáng rỡ, còn có cả niềm vui và cảm động, anh nhìn thấy, tất cả đều hiện lên hết."

"Khốn kiếp." Tống Yên bị vạch mặt, hất tay anh ra, một bàn tay cô che ngang mắt, vội vã xoay lưng lại.

Sầm Gia Uy vòng tay, ôm chặt cô từ sau, "Yên Yên, làm bạn gái anh nhé, sau này anh sẽ chỉ yêu em, chiều em, để mặc cho em chà đạp, mắng chửi."

Tống Yên dở khóc dở cười, "Ai thèm chà đạp anh."

"Ừ, không muốn chà đạp vậy thì đổi lại yêu thương anh nhé!"

Những tháng ngày đã qua như một thước phim, mỗi một khoảnh khắc đều được chầm chậm được lưu giữ, khi trao nhẫn cho nhau, hai mắt Tống Yên đã ướt nhoè, Sầm Gia Uy dịu dàng lau nước mắt cho cô, anh hôn lên má cô, khe khẽ dỗ dành: "Bảo bối, bởi vì đây là nước mắt hạnh phúc, anh mới cho phép nó rơi xuống trên má em. Nhưng đừng khóc nhiều quá, sẽ khiến mắt em đỏ lên, anh đau lòng."

Tống Yên bật cười xong lại khóc nức nở trong lòng anh.

Lục Tư Hoằng nhìn ánh mắt yêu chiều của Sầm Gia Uy dành cho chị mình, anh biết Tống Yên đã gả đúng người, mỉm cười nâng ly với hai người đang đến gần, giang tay ôm Tống Yên, bàn tay vỗ nhè nhẹ trên vai cô, "Chúc anh chị bách niên giai lão."

Buông chị họ ra, bắt tay cùng anh rễ.

Sầm Gia Uy quan sát Lục Tư Hoằng, vỗ vai anh, cười nói: "Hơn một năm không gặp, hình như lại cao thêm nhiều rồi."

Tống Yên tiếp lời chồng: "Không phải hình như, thật sự là vậy, cao hơn anh luôn rồi." Nói đến em họ, Tống Yên cực kỳ hãnh diện, lại tuôn thêm một tràng, "Còn ngày càng đẹp trai ngời ngời nữa, anh nhìn xem, tỉ lệ thân hình cũng xuất sắc như vậy, bao nhiêu cô bé mê đắm rồi đấy, càng không cần phải nói đến sau này trở thành một người đàn ông chín chắn, phụ nữ chắc chắn vây quanh vô số kể."

Sầm Gia Uy không phủ nhận, gật đầu phụ hoạ theo vợ, anh ấy cũng đã tiếp xúc với cậu nhóc này nhiều lần, còn nhỏ nhưng cực kỳ trầm tĩnh, mỗi lời nói và hành động đều không bao giờ thừa thải, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, là thiên chi kiều tử nhưng chưa từng thể hiện thái độ kiêu ngạo, xem thường người khác.

Thật sự không chê được chỗ nào.

Bởi vì còn phải tiếp đãi những khách khác, hai người cũng không ở lại lâu, nói thêm vài câu với Lục Tư Hoằng rồi đi sang chỗ khác.

Gió thổi đến, lay động những cánh hoa, mang cả hương vị của biển, Lục Tư Hoằng giơ ly rượu đỏ ngang tầm mắt, mây và mặt biển như hoà làm một, bao la rộng lớn, anh lặng lẽ ngắm nhìn.

Du Du luôn thích những nơi thế này.

Có gió, có biển, có mây...

Còn có anh!

"Đang nghĩ gì mà thẩn thờ vậy?" Tống Đình đi tới, thấy Lục Tư Hoằng yên lặng ngắm nhìn phía xa, cô ngó đầu nhìn theo, rồi lại đảo mắt nhìn anh.

"Nhớ bạn gái hả?" Cái mặt này không lẫn đi đâu được.

"Chị không có người để chơi cùng à?"

"Sao? Nói đúng nên đánh trống lãng chứ gì?" Tống Đình liếc nhìn anh.

Lục Tư Hoằng im ru, cúi đầu nhấp ly rượu.

"Khi nào mới định giới thiệu bạn gái với chị?"

"Giới thiệu làm gì? Để chị doạ cô ấy à?"

Tống Đình trợn mắt, "Chị doạ cô bé? Em nói chuyện có lương tâm chút được không, chị còn chưa được gặp người thật đâu đấy!"

"Vẻ mặt này của chị đủ doạ cô ấy rồi." Lục Tư Hoằng vô tình nói.

"Lại dám nói chị như thế hả!!" Vẻ mặt Tống Đình đau lòng không thôi, "Uổng công chị lúc nhỏ còn thay tã cho em, tiểu tử nhẫn tâm."

Lục Tư Hoằng khựng lại, khoé miệng co giật: "Nổ to quá rồi, có cần em nhắc lại chị chỉ lớn hơn em năm tuổi thôi không?"

"Không tin?" Tống Đình hùng hổ, "Đi, đi tìm cô nhỏ."

Lục Tư Hoằng bất động.

"Không phải nói chị nổ sao, đi gặp cô nhỏ xác nhận thì biết ngay mà." Tống Đình hoàn toàn muốn kể lại chuyện xưa, "Hay có cần chị tả lại khung cảnh khi đó không, ái chà chà, đặc sắc vô cùng đấy nhé..."

"Tống Đình!"

"Sao?"

"La Mort du Cygne, Erard." Giọng Lục Tư Hoằng đang cố kiềm chế.

"Hả?"

"Em biết chị rất thích cây đàn này." Lục Tư Hoằng từ từ bàn bạc: "Nhưng chị lại đang nghèo rớt mồng tơi vì vừa mua Bentley Continental."

"Nghèo rớt mồng tơi thì đã sao, chị đây nghèo là để cho em khinh hả?"

"Đúng vậy, vì em có tiền."

"Shit! Shit! Shit!" Tống Đình hoàn toàn bùng nổ.

"Em có thể mua cho chị." Lục Tư Hoằng chốt sổ, "Nhưng chuyện vừa rồi chị nói, phải quên hết đi cho em."

Tống Đình ngẩn ra, chợt bật cười ha hả, "Muốn mua chuộc chị hả?"

"Đúng vậy, đồng ý không?" Anh không nể mặt chút nào, "Không đồng ý thì nghèo kiết xác như chị chỉ có thể nhìn nhỏ dãi thôi, muốn mơ thấy thì cũng phải ngắm thật lâu mới được."

"Có tiền thì ngon lắm chắc!" Tống Đình yếu ớt giãy chết.

"Ít nhất có thể lên mặt với chị." Lục Tư Hoằng ung dung đáp.

Tống Đình nghiến răng ken két, dứt khoác ra quyết định: "Thành giao."

"Được, những gì không nên nhớ, chị nhớ vắt sạch ra khỏi não." Anh nói, "Em đói rồi, đi lấy một ít thức ăn cho em đi."

"Ranh con miệng còn hôi sữa, sai bảo ai thế?"

"Ngoan, đi đi, chờ rãnh rỗi gửi tiền mua đàn cho chị."

Tống Đình tức lồng ngực.

Ngày thi đấu cận kề, Mạc San Du chuyên tâm tập luyện, Lục Tư Hoằng sau khi tham dự hôn lễ trở về cũng không dám đến làm phiền cô nhiều.

Ngày đó vừa xuống sân bay lập tức chạy thẳng đến câu lạc bộ đưa đồ ăn cho cô.

"Cái gì thế?" Anh mang về cho cô một đống túi lớn túi nhỏ.

"Kẹo cưới." Lục Tư Hoằng nói, "Mẹ tôi chuẩn bị rất nhiều, mang về một hộp cho cậu."

Lục Tư Hoằng mở hộp, xé vỏ kẹo socola đưa cho Mạc San Du.

Mạc San Du hỏi: "Đi dự hôn lễ có vui không?"

Lục Tư Hoằng gật đầu, "Thật ra điều làm tôi vui nhất chính là nhìn thấy anh rễ rất yêu thương chị lớn."

"Nghe giọng điệu cứ như bố gả con gái ấy nhỉ." Mạc San Du bóc kẹo tiếp, "Cậu và chị họ tình cảm chắc cũng rất thân thiết phải không?"

"Ừ, với cả hai người đều thân, mặc dù sau này thời gian gặp mặt rất ít, nhưng chung quy vẫn không thay đổi." Anh nghĩ một chút, vẫn là nên thú nhận với cô, "Hôm qua, chị nhỏ có hỏi về cậu."

Khớp hàm Mạc San Du bỗng cứng lại, ngừng nhai kẹo, cô nhìn anh: "Hỏi về tôi? Sao chị ấy lại biết, cậu nói hả?"

"Không có." Lục Tư Hoằng lập tức phủ nhận cho bản thân, "Lúc nói điện thoại với cậu, bị chị ấy bắt gặp."

Anh hỏi: "Sao vậy, lo hả?"

"Cũng không phải."

Ăn liền mấy viên kẹo, ngọt ê răng, Mạc San Du ngửa đầu uống nước, lại sợ kẹo bám trên răng, cô nhón người.

"Làm gì vậy?"

Mạc San Du không trả lời, cô nhìn vào gương, nhe răng, còn cố che khuất tầm nhìn không cho Lục Tư Hoằng thấy.

Lục Tư Hoằng hiểu ra, dở khóc dở cười, chợt muốn trêu cô: "Tối, không thấy rõ đâu, lại đây tôi xem giúp cậu."

Mạc San Du có điên mới nhe răng cho anh xem, cô không đáp, định ngồi xuống, nhưng bị anh kéo lại.

"Sang đây ngồi đi."

Não chưa kịp load, cô ngây thơ hỏi: "Ngồi đâu?" Hỏi xong mới thấy Lục Tư Hoằng đang vỗ tay lên đùi anh.

Khoang xe gò bó, di chuyển hơi bất tiện, đợi đến lúc ngồi lên đùi Lục Tư Hoằng rồi, hai gò má Mạc San Du có chút ửng hồng.

"Kẹo ngon không?"

"Ngon lắm."

"Ăn cũng không bóc cho tôi một cái." Lục Tư Hoằng nhẹ trách mắng.

Cô cãi lại, "Cậu không có tay à?"

"Có, nhưng muốn cậu bóc cơ."

Mạc San Du nhìn anh, đèn trong xe hơi mờ, cô không nhìn rõ ánh mắt khác lạ của anh, với tay định lấy hộp socola, "Muốn ăn sao không nói, bây giờ bóc cho cậu là được chứ gì!"

Bàn tay đưa ra nửa chừng bị anh giữ lại.

"Không cần nữa."

Mạc San Du nghiêng đầu, "Đại thiếu gia, cậu giở chứng gì thế?"

Ánh đèn vàng hắt qua cửa kính xe, soi vào đáy mắt sâu lắng của anh, ẩn bên trong tựa như cất giấu một làn sóng dịu nhẹ, không ngừng chạm vào bờ từng chút, từng chút một.

Khoé môi để lộ ý cười nhẹ, Lục Tư Hoằng nhìn thật sâu vào mắt Mạc San Du: "Cậu nói thử xem!"

Mạc San Du rốt cuộc cũng cảm nhận được, cô đảo mắt ra ngoài cửa, giả ngu: "Không biết."

Một mảnh khoảng lặng có thể nghe rõ tiếng ve kêu, còn có hơi thở nhè nhẹ phảng phất trong không gian nhỏ hẹp, bàn tay Lục Tư Hoằng đặt trên gò má Mạc San Du, từ tốn kéo gương mặt cô xoay lại, mặt dây chuyền trên cổ cô luôn lấp lánh trong đêm tối, anh cầm lấy, yên lặng nhìn ngắm.

Mạc San Du cúi xuống nhìn, khoe mẽ: "Tôi luôn đeo suốt đấy nhé, chưa từng tháo ra đâu."

"Tôi biết."

Anh bỗng ngẩng đầu, ghì chặt eo cô, vừa định mở miệng thì môi đã bị anh lấp kín.

Trong một thoáng, nụ hôn bão táp của Lục Tư Hoằng khiến trái tim Mạc San Du đập loạn lên, một tay anh lần xuống, kéo bàn tay nhỏ nhắn vòng qua cổ anh.

Môi lưỡi quấn quýt dây dưa, ai cũng không muốn rời.

Ánh trăng sáng như ngọc cắt qua ô cửa kính chỉ còn vài vệt sáng mờ nhạt, đậu trên làn mi dài như cánh bướm, hơi thở của anh không ngừng phả bên má, dường như muốn lấp đầy cả hơi thở cô, hô hấp ngày càng khó khăn, đầu ngón tay chạm vào làn da trên cổ anh khẽ run rẩy.

Bàn tay Lục Tư Hoằng xoa trên eo Mạc San Du, cái eo nhỏ nhắn của cô khiến anh gần như phát điên, anh không dám làm quá, nhưng lại không thể giữ nổi, cách một lớp áo, bàn tay khẽ xoa nắn, di chuyển trên eo cô ở phạm vi nhỏ.

Lục Tư Hoằng lưu luyến chẳng muốn buông, khi dừng lại, môi vẫn không chịu tách ra, chạm khẽ liên tục, lại nhịn không được phải cắn nhẹ môi dưới của cô một cái.

Mạc San Du bị anh hôn đến đầu óc hỗn loạn, để mặc anh vén lại tóc cho mình.

Vành tai cô mềm mại, kích thích khiến đầu ngón tay của anh run rẩy, lại kéo cô vào lòng một lần nữa, cắn nhẹ nơi vành tai ấy.

Anh thấp giọng than khẽ, "Sao chỗ nào cũng đáng yêu hết vậy..."

Làn môi mỏng không ngừng trượt xuống, Mạc San Du cảm nhận hơi thở ấm áp dừng trên cổ, hơi nhột, cô nắm chặt áo Lục Tư Hoằng, lắp bắp: "Cậu... hôm nay hơi khác thường, bị cái gì kích thích hả?"

Cô vừa dứt lời, gương mặt của anh càng vùi sâu vào cổ cô, đôi môi nhẹ nhàng chà sát trên làn da mềm mại thơm ngát, anh bật cười, bờ vai thoáng run rẩy.

Mạc San Du để mặc anh cười, nghiêng đầu tựa lên vai anh.

Qua một lúc, Lục Tư Hoằng mới quyến luyến nới lỏng vòng tay, nhưng vẫn không buông cô ra, đôi mắt anh chứa đầy tình ý, giọng nói trầm trầm mê hoặc: "Bị cậu kích thích đấy."

Mấy ngày tới không dám làm phiền cô, để cô tập trung luyện tập, vừa nghĩ đến việc không gặp nhau, Lục Tư Hoằng quyết phải hôn cô một chập, bù lỗ cho mấy ngày tới.

Cuối tháng tám, cuộc thi bơi lội Vô Địch Quốc Gia được tổ chức ở Bắc Kinh, Mạc San Du và đồng đội cùng đến trước một ngày để luyện tập và thích nghi.

Trong cuộc thi lần này, bà ngoại Mạc cũng đến.

Bố mẹ Mạc vì sợ sức khoẻ của bà ngoại Mạc vốn yếu, không dám để bà đi xa, nhưng bà ngoại Mạc vẫn kiên quyết, dù sao Mạc San Du cũng là lần đầu tiên có được tư cách để tham dự cuộc thi lớn như thế này, cả nhà không thể không đến cổ vũ cho cô.

Khuyên không được, đành đưa bà ngoại Mạc đi cổ vũ.

Mạc San Du cũng xem như đã tham gia không ít trận đấu, mặc dù vẫn căng thẳng, nhưng tâm thế vững vàng có thể tự điều chỉnh.

Có thể nói biểu hiện của Mạc San Du rất xuất sắc, nhưng phải biết rằng, những đấu thủ tham gia trận đấu này, không có ai là tầm thường cả, kết quả đạt được cũng mặc dù không như mong muốn, nhưng cũng đã trong dự liệu.

Câu lạc bộ Thiếu Niên giành được ba huy chương vàng, trong đó một huy chương vàng ở phần thi hỗn hợp mét thuộc về Mạc San Du.

Sau trận đấu, lại tiếp tục dồn trọng tâm vào việc học phụ đạo.

Thật ra có việc còn trọng tâm hơn, chính là có nhiều thời gian để được gặp Lục Tư Hoằng.

_______

Warning: Những tháng ngày ngọt ngào sắp qua rồi, chuẩn bị bước vào giai đoạn dằn vặt nhau đó.

Cơ mà nhà cửa hẻo quá hẻo, mọi người ️ tiếp thêm động lực cho Hậu đi =(((

Tống tử nè, Việt Nam mình hay gọi là bánh ú.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio