Chủ nhật, Mạc San Du nổi hứng muốn đi sở thú chơi, Lục Tư Hoằng đưa cô về kí túc xá thu dọn hành lý rồi cất vào cốp xe, sau đó trực tiếp lái xe thẳng đến khu vườn sở thú.
Cuối tuần, rất nhiều khách du lịch đến tham quan, Lục Tư Hoằng đến mua vé, Mạc San Du đứng chờ phía sau, mấy ngón tay níu áo anh.
Anh mua vé xong, xoay người nắm tay cô: "Đi thôi."
Mạc San Du là một người cực kỳ cuồng đồ đôi, tính đến bây giờ, đồ đôi giữa cô và Lục Tư Hoằng đếm mười ngón tay vẫn không hết, từ giày dép đến quần áo, đồng hồ, và những thứ lặt vặt linh tinh khác nữa. Thêm mỗi năm một đôi mới, ví như khăn quàng cổ, áo khoác, mũ, còn cả tất chân nữa...! Mặc dù mỗi năm đều mới, nhưng những cái cũ hai người đều không nỡ vứt đi, cả đôi túi hương lần đầu tiên mua trên núi Đông Sơn khi mới bắt đầu bên nhau, cỏ thơm bên trong đã sớm bị héo, phải đổi đi đổi lại rất nhiều lần, màu chiếc túi cũng bị phai nhạt không ít, nhưng hai người vẫn luôn mang theo nó bên mình, giữ gìn rất cẩn thận.
Hôm nay, cô và anh đều mặc áo phông trắng, quần bò, trên đầu đội cái mũ lưỡi trai đen, giữa mùa hè, càng đơn giản lại càng thoải mái.
Dọc trên đường đi là hai hàng cây xanh mát, rất cao, bóng râm phủ xuống trên lối đi dài, trước và sau đều có đoàn du khách, tiếng máy ảnh chớp nháy liên tục, kèm theo những âm thanh hàn huyên cứ kéo dài suốt không ngừng.
"Em muốn đến khu nào?" Lục Tư Hoằng hỏi.
"Anh thích xem khu nào?" Mạc San Du hỏi lại.
Anh nhìn cô: "Em thì sao?"
Cô đẩy anh, cười: "Em hỏi anh mà."
Lục Tư Hoằng cười: "Anh theo em."
Vì vậy Mạc San Du quyết định đi xem từng khu, chỗ nào gần sẽ đến trước. Công viên sở thú có diện tích . m, nơi này có hơn . động vật, và có tới động vật quý hiếm. Được chia thành năm khu: động vật linh trưởng, động vật ăn cỏ, loài ăn thịt, chim và các loài lưỡng cư.
Chân của Mạc San Du chỉ bị trật nhẹ, sau một đêm cũng không còn đau nữa, nhưng vẫn có chút nhói, mà mỗi khu đều rất rộng, cho nên Lục Tư Hoằng kiên quyết đi xe điện để tham quan, ngồi trên xe vừa có gió mát, vừa được ngắm nhiều phong cảnh, đến được các khu cũng nhanh hơn.
Mạc San Du rất hăng say trong việc cho động vật ăn, cô mua nhúm cà rốt được được cắt ra, hí hửng chạy đến chỗ của mấy con lạc đà.
"Anh xem, nhìn nó nhai buồn cười quá." Tay trái cô cầm một nhúm, tay phải đút cho lạc đà ăn, chốc lát lại xoay đầu nói chuyện với Lục Tư Hoằng.
Anh hỏi cô: "Có buồn cười bằng chú ngựa ăn lúc nãy không?"
Ngựa ăn?
Nhớ tới vừa rồi đút cỏ cho nó ăn, mỗi lần nhai thì đều lộ cả hai hàm, thật sự là không nhịn nổi, khiến cô không ngừng phá lên cười.
Mạc San Du lắc đầu, rõ ràng vẫn chưa quên được bộ dáng của chú ngựa lúc nãy, cười đến hai đầu vai run lên: "Không bằng, không bằng."
Cách một cái hàng rào chắn chỉ cao quá eo, lạc đà đang ăn cà rốt bỗng bị gián đoạn, chòm đầu về phía cô, hé miệng đòi ăn, anh kéo cô lùi về sau một bước, nhắc cô: "Em cho nó ăn tiếp đi kìa."
Cô tiếp tục đút cho lạc đà ăn, anh đứng phía sau, một tay vòng qua eo cô, giữ khoảng cách cho cô với lạc đà.
Cách gần đó, đứa trẻ được mẹ bế trên tay, cũng đang vui vẻ cho lạc đà ăn, tiếng cười trẻ con cứ khanh khách không ngừng.
Sắc trời hôm nay vẫn luôn rất đẹp, gió bay lượn trong dãy nắng rực rỡ, nhìn lại, Mạc San Du và đứa trẻ có chút giống nhau, chỉ cần vui vẻ đùa nghịch, không cần lo nghĩ nhiều, bởi luôn có người bảo vệ chặt trong vòng tay.
Lục Tư Hoằng rũ mắt, anh cúi đầu, in lên một nụ hôn.
Cách chiếc mũ lưỡi trai, Mạc San Du vẫn cảm nhận được làn môi của anh, cô ngẩng đầu nhìn anh, gò má nhuốm đầy vui vẻ, tựa như trong mộng của bao cô gái nhỏ, được chạy mãi trong trong khu rừng ngập tràn sắc màu rực rỡ, khi ấy, đôi mắt cong cong như vầng trăng sáng.
Mặt trời ngã về chiều, hai người cùng nhau đi ăn, rồi đi xem phim, sau đó lên du thuyền ngắm cảnh trên sông Hoàng Phố.
Trên boong tàu, Mạc San Du nhắm mắt cảm nhận làn gió của thiên nhiên mang tới, Thượng Hải về đêm như khoác lên mình chiếc áo lộng lẫy, mặt sông dập dềnh êm ái, phản chiếu ánh đèn rực rỡ của những toà nhà cao cao.
Lục Tư Hoằng bao bọc Mạc San Du trong chiếc áo khoác, từ phía sau ôm cô vào lòng.
"Đến đây một năm nay, đây là lần đầu tiên em được ngắm trọn vẹn Thượng Hải như thế này, đẹp quá." Cô dõi mắt nhìn những toà nhà lấp lánh ánh đèn, mang lại cảm giác đẹp đẽ không nói nên lời.
"Nếu em thích, chúng ta sẽ thường đến đây ngắm cảnh."
Tận hưởng bữa tối lãng mạn trên du thuyền, sau đó đứng trước boong tàu ngắm nhìn Thượng Hải về đêm, cảm giác ngọt ngào này rất khó để diễn tả.
Như đứa trẻ khi xoè tay được đặt một viên kẹo, có thể vui đến mức xoay tròn vỗ tay.
Mạc San Du ngửa đầu hôn lên cằm Lục Tư Hoằng một cái, nụ cười tràn đầy trên khoé môi.
"Em có biết Trung Quốc chúng ta có câu nói thế nào không?" Lục Tư Hoằng khẽ hỏi Mạc San Du.
Cô nhất thời chưa nghĩ ra, hỏi: "Câu gì vậy anh?"
"Muốn biết Trung Hoa năm nghìn năm hãy lên Tây Tạng, hai nghìn năm thì đến Bắc Kinh, ba mươi năm ghé đặc khu kinh tế Thẩm Quyến, một trăm năm hãy đặt chân ở Thượng Hải." Anh nghiêng đầu, môi kề bên tai cô: "Còn muốn biết hạnh phúc của Lục Tư Hoằng, hãy nhìn vào mắt anh."
Anh xoay người cô lại, phía xa, trên ngọn tháp truyền hình Đông Phương Minh Châu, bừng sáng với những ngọn đèn, nhưng phản chiếu trong mắt anh chỉ có hình bóng của cô, anh thì thầm: "Cảnh đẹp như thế, đâu chỉ nói suông."
Sau lưng Mạc San Du là cây cầu Ngoại Bạch Độ, trong những thước phim cũ xưa, nó luôn xuất hiện với hình dáng của thời gian, lặng lẽ chứng kiến biết bao thăng trầm nơi đây, từ mộc mạc cho đến kiêu sa, trở thành dáng vẻ Thượng Hải như ngày hôm nay.
Sóng lặng lẽ vỗ vào mạn thuyền, du khách vừa mới đặt chân ra boong tàu, lại nhẹ nhàng giữ người đi cùng, nụ hôn của đôi tình nhân trẻ dịu dàng như mặt sông đêm nay, một màn lãng mạn giữa ngàn vì sao như vậy, hãy để trời và đất làm chứng cho họ, chúng ta đừng làm phiền.
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên Wattpad:dongngung. Theo dõi để cập nhật chương mới nhanh nhất và bản đầy đủ nhé.
Ngày /, tiệc đại thọ được tổ chức tại biệt thự Trịnh gia.
Từ ngoài vào trong đều trang trí rất xa hoa, giữa sảnh còn dán chữ "thọ" màu đỏ bắt mắt.
Lục Tư Hoằng đến sớm cùng bố mẹ, sau khi chúc thọ thì hàn huyên một lúc lâu, cụ Trịnh còn muốn chụp ảnh gia đình, kéo cả bố mẹ và anh vào cùng.
"Đều là người một nhà cả, mau đến đây." Cụ Trịnh vẫy tay, giọng nói ồm ồm già nua.
Trịnh Đạt nhìn quanh một lượt, hỏi vợ: "Tiểu Mẫn chạy đi đâu rồi?"
Tấn Thanh Di lúc này mới đưa mắt tìm kím, bà lắc đầu: "Em cũng không biết."
Trịnh Đạt khẽ trách mắng: "Cái con bé này, lại chạy lung tung rồi."
Lục Hàn và Tống Dật Nhu cũng chú ý đến, Lục Hàn hỏi: "Phải rồi, tiểu Mẫn đâu, nãy giờ tôi không thấy con bé?"
Trịnh Đạt nói: "Cũng không biết đã chạy đi đâu."
Cụ Trịnh ngồi trên ghế, vẫy tay bảo một người đi tìm.
Trịnh Đạt lại phất tay: "Không cần đâu ạ, chúng ta cứ chụp trước."
Cụ Trịnh nói: "Không được, chụp ảnh gia đình thì làm sao lại thiếu con bé." Con cháu Trịnh gia đều có mặt đủ cả, không thể thiếu một người.
"Để cháu đi tìm em ấy." Người nói là Trương Tân Vũ.
Trương Tân Vũ gọi Trịnh Đạt và Tấn Thanh Di là bố mẹ, gọi Trịnh Thanh Mẫn là em gái, nhưng lại không phải con ruột của hai người.
Thời trẻ, Trịnh Đạt từng gia nhập quân ngũ, anh em vào sinh ra tử chỉ có một người duy nhất, là Trương Dương, từng cùng nhau xông pha lửa đạn, gặp phải bom vẫn kiên quyết dìu nhau chạy, phải nói là sống chết có nhau, nhưng trong một lần làm nhiệm vụ, bởi vì đánh giá sai lầm, nên đã dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, bom được kích hoạt, mà còn là loại chỉ tính bằng giây.
Trịnh Đạt thà chết cùng cũng không để anh em lại một mình, chỉ là bị người trong đội kiên quyết kéo đi.
Một đồng chí vừa kéo vừa gào: "Chúng ta đã hy sinh một người rồi, bây giờ lại thêm Trương Dương, không thể hy sinh thêm cậu nữa."
Trịnh Đạt cũng rống lại: "Bà nội nó, cậu nói ai hy sinh hả, A Dương vẫn còn đó, cậu ấy vẫn còn đó, chuyên gia gỡ bom, chuyên gia gỡ bom tại sao còn chưa lết xác đến, các cậu không đi xách người đến đây, kéo tôi làm gì!"
Bom một khi đã được kích hoạt sẽ không thể ngừng, thời gian chỉ có chín mươi giây, là chín mươi giây chứ không phải chín mươi phút, chuyên gia có đi trực thăng đến cũng không thể nào chỉ trong một phút rưỡi, hơn nữa, cho dù có đến kịp cũng không thể khống chế, một khi nhấc chân lên, thời gian đếm ngược sẽ nhanh gấp sáu lần, tức là chỉ có mười lăm giây để chạy, mọi người đều hiểu, Trương Dương lựa chọn không chạy là vì muốn dành cơ hội cho họ thoát thân, bởi vì khoảng cách an toàn ít nhất là năm trăm mét, mười lăm giây không đủ.
Trương Dương nhìn thời gian, chỉ còn ba mươi lăm giây, gấp gáp gào khàn họng: "Chạy nhanh, chạy!!!"
Hai đồng chí vuốt mặt, nước mắt và bùn dính hết vào tay, cắn răng kéo lê Trịnh Đạt, găm đầu chạy.
Trương Dương lệ rơi đầy mặt, nức nở hét to: "Nhờ cậu chăm sóc con trai tôi, hãy chăm sóc cho nó!" Con trai chỉ có một mình anh ấy, nếu không phải rơi vào thời khắc tuyệt vọng, làm sao anh ấy có thể nỡ ra đi.
Hai mắt Trịnh Đạt đỏ ngầu, sau hai lần gào "bỏ ra", quả bom đã đếm ngược đến giây cuối cùng, âm thanh vang lên rất lớn, chấn động cả khu rừng, ba người bị hất văng mấy mét, ôm đầu gào khóc.
Về sau khi Trịnh Đạt giải ngủ, trở về tiếp quản Trịnh thị cùng anh mấy anh em, Trương Tân Vũ cũng được ông đưa về Trịnh gia, yêu thương như con ruột, không đổi họ cho anh, là để tôn trọng và ghi nhớ người bạn quá cố của mình.
Trương Tân Vũ tìm một lúc thì trở về, "Không thấy ạ." Lúc anh nói, hàng mày khẽ nhăn.
Bữa tiệc sắp bắt đầu, cụ Trịnh cũng không chờ đợi nữa, ra hiệu cho mọi người đến chụp hình: "Lát nữa chụp lại một lần." Nói rồi nhìn lại vợ chồng Lục Hàn và Lục Tư Hoằng: "Không phiền các con chứ?"
"Không phiền, không phiền đâu ạ."
Thời gian bữa tiệc bắt đầu, Lục Tư Hoằng kéo tay áo thoáng xem giờ, anh nghiêng đầu nói với bố mẹ: "Con ra ngoài một lát ạ."
Lục Hàn hỏi: "Tiệc bắt đầu rồi, con đi đâu?"
"Nhà vệ sinh ạ."
Lục Tư Hoằng đi vòng sang khu vườn trống, anh lấy di động ra gọi cho Mạc San Du.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh: "A Hoằng, sao anh lại gọi cho em lúc này?"
"Anh không thể gọi cho em lúc này hửm!" Lục Tư Hoằng khẽ hỏi lại.
"Không có, ý em là không phải anh đang dự tiệc sao, tiệc chưa bắt đầu hả anh?"
Lục Tư Hoằng nói: "Bắt đầu rồi, em ăn cơm chưa, có quên không?" Thức ăn anh đã nấu sẵn, chỉ cần cô hâm nóng lại, nhưng anh vẫn lo cô gái của anh mãi chơi game mà bỏ ăn, trước khi anh đi đã chủ động cúi đầu đưa mặt tới, cô nhiệt tình hôn chụt hai cái vào má anh nhưng mắt vẫn dán vào cái game nhảm nhí kia.
"Em ăn rồi mà, không có quên đâu."
"Ngoan." Anh hỏi tiếp: "Đang làm gì vậy?"
"Em xem tivi."Mạc San Du nằm dài trên ghế sofa, đặt túi snack cạnh hông, vừa đáp vừa với tay bóc miếng tiếp theo, trên cổ tay trái là Tiểu Cửu đang lười biếng quấn lên, cái đầu bất động nằm ườn ra đó nhìn Mạc San Du.
"Có thật không, không chơi game chứ?" Lục Tư Hoằng không mê game, nhưng bình thường vẫn luôn cập nhật mấy trò mới, để những lúc Mạc San Du đến cho cô chơi, dạo gần đây đang thịnh hành trò "Street Fighter IV", cô chơi đến thành nghiện luôn.
"Thật mà, em lừa anh làm gì." Cô bật dậy lấy remote tăng thêm âm lượng.
Lục Tư Hoằng còn chưa kịp lên tiếng, âm thanh từ tivi đã phát ra như vang cạnh bên tai.
"Lâm-binh-đấu-giả-giai-trận-liệt-tại-tiền! Trừ tà!"
Sau đó là giọng nói hí hửng của Mạc San Du: "Anh nghe thấy chưa, em đang xem phim đó, bộ này tên là "Trừ tà diệt ma", nữ chính lúc bắt ma siêu ngầu luôn."
Lục Tư Hoằng thoáng ngẩng đầu nhìn vầng trăng dịu nhẹ, nụ cười kéo bên khoe môi: "Vậy thì tốt, em ngoan nhé, xem phim xong thì đi ngủ sớm, không được chơi game nữa." Suốt cả buổi sáng, anh vẽ bản thiết kế trong thư phòng, cô liền mải mê chơi game cả buổi, đến khi anh xong việc, lấy mấy chơi game khỏi tay cô, thì cô mới biết mỏi mắt.
"Em biết rồi." Mạc San Du hỏi: "Khi nào anh về?"
"Anh không biết, bởi vì hai nhà khá thân, lát nữa xong tiệc cũng không thể bỏ về ngay được." Lục Tư Hoằng dịu dàng nói thêm: "Anh sẽ cố gắng tranh thủ về sớm."
"Không cần đâu, là đại thọ của cụ ông mà, anh cứ dự tiệc đi, em cũng có phải con nít cần anh dỗ đâu, lát nữa xem phim xong em sẽ đi ngủ."
"Ừm." Trước khi cúp máy, anh còn dặn dò thêm: "Nhớ uống sữa nhé."
"Em biết rồi, cúp máy đây, moah moah."
Lục Tư Hoằng bật cười, đứng ngẩn ngơ một lát mới cất di động đi vào trong, vừa xoay đầu lại liền va vào một người, kế tiếp liền nghe người đó "ui da" một tiếng, anh lùi ra một bước, nói: "Xin lỗi, không sao chứ?"
Trịnh Thanh Mẫn không biết nơi này có người, vì sợ trễ buổi tiệc, cứ găm đầu nhấc làn váy đi nhanh, anh ngờ vừa rẽ một cái liền tông trúng người ta, cô còn định mắng: người gì mà cứng vậy, nhưng vừa ngẩng đầu chạm phải ánh mắt của người dối diện, liền ngây ngẩn mất vài giây, sau đó lắp bắp khua tay loạn xạ: "Không sao, không sao." Rồi tự nhận lỗi do mình luôn: "Do tôi không cẩn thận thôi."
Trăng sáng soi rọi khắp khu vườn, phác hoạ lên hình dáng của người con trai ấy như một tác phẩm điêu khắc đầy điệu nghệ, anh đứng ở đó, mang trên người hào quang muôn trượng, có chút không chân thật, tựa như những điều đẹp đẽ vẹn nguyên trong câu chuyện cổ tích xưa cũ, luôn là giấc mộng của bao đứa trẻ vẫn thường ao ước chạm vào.
Ánh mắt sạch sẽ quá, giống như dòng suối trong vắt vậy.
Lần đầu Trịnh Thanh Mẫn gặp được một người còn đẹp hơn cả Trương Tân Vũ.
Cô nghĩ, đôi lúc định mệnh cũng chỉ trong khoảnh khắc mà thôi, chính là vừa rồi khi anh quay người lại, trăng và sao cũng chỉ đành trốn trong rặng mây.
Lục Tư Hoằng xin lỗi cũng là vì lịch sự, bởi vì vừa rồi chính xác không phải lỗi của anh, vậy nên sau khi thấy người đối diện nói không sao, anh liền gật đầu, sau đó rời đi.
Còn chưa kịp nghĩ ra câu tiếp theo, chàng trai trong câu chuyện cổ tích đã nhấc bước bỏ đi rồi, Trịnh Thanh Mẫn ngẩn ra, vội xoay người nhìn theo, vô thức đuổi theo vài bước, vừa há miệng lại không biết phải nói gì, cô ngơ ngác cúi đầu nhìn làn váy, hai tay tự sờ mặt mình.
Hôm nay, có rất nhiều người khen Trịnh Thanh Mẫn xinh đẹp, đối với mấy lời nịnh bợ sáo rỗng cứ nhan nhản bên tai, cô ngược lại cảm thấy rất phiền, cho nên mới chạy ra đây.
Nhưng, điều đó không có nghĩa là cô phủ nhận lời của bọn họ.
Công chúa Ariel của vương quốc Atlantica, từ nhỏ Trịnh Thanh Mẫn luôn nhận được những lời ca ngợi như thế, chúng nhiều đến không đếm xuể và cũng là sự thật.
"Làn da nhỏ mịn như cánh hồng nhung, đôi mắt sâu hun hút như đáy biển, cánh tay thon dài, mái tóc mềm như rong biển, đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ"! Trong những câu chuyện, những bộ phim hoạt hình, đó luôn là những lời miêu tả về công chúa Ariel, và cũng chính là những lời miêu tả về Trịnh Thanh Mẫn - một phiên bản công chúa Ariel ngoài đời thực, chỉ là không có vương quốc Atlantica và lâu đài dưới nước mà thôi.
Ở khoảnh khắc định mệnh vừa rồi, người con trai trong câu chuyện cổ tích ấy khi lần đầu được nhìn thấy dung mạo của công chúa Ariel, lẽ ra nên giống một chàng hoàng tử bước ra từ toà lâu đài tráng lệ, sau khi nhảy xuống ngựa với tư thế tiêu sái phóng khoáng nhất, sẽ quỳ một chân xuống, nâng tay cô và đặt lên một nụ hôn với biểu hiện thành kính nhất: "Xin chào, công chúa của ta."
Câu chuyện vốn nên như thế, nhưng người con trai trong câu chuyện cổ tích lại phá vỡ mất rồi.
Trịnh Thanh Mẫn chỉ có thể quy vào lý do, chàng trai ấy vẫn chưa kịp nhìn rõ cô, nếu không, sẽ không dễ dàng cất bước đi như vậy.
Khi bóng lưng của chàng trai ấy còn chưa biến mất, thì kỵ sĩ Trương Tân Vũ của cô đã xuất hiện, mang theo gương mặt gấp gáp lo lắng, nhưng khi ngang qua chàng trai trong câu chuyện cổ tích, anh đã gật đầu với người ấy thay cho một lời chào hỏi.
Vậy nên, khi Trương Tân Vũ còn chưa kịp mở miệng thì Trịnh Thanh Mẫn đã đưa ngón tay, chỉ vào bóng lưng của chàng trai trong câu chuyện cổ tích, hỏi: "Anh biết người đó hả?"
Trương Tân Vũ ngẩn ra, quay đầu nhìn theo ngón tay cô.
"Con trai của bác Lục, em không nhớ hả?"
Trịnh Thanh Mẫn tròn mắt nhìn Trương Tân Vũ: "Có đến hai bác Lục."
"Là bác Lục Hàn, cậu ấy chính là Lục Tư Hoằng." Nói đến đây, Trương Tân Vũ ngạc nhiên, vừa rồi hai người họ vẫn chưa chào hỏi nhau, nếu không, sao Trịnh Thanh Mẫn lại hỏi thế.
"Chẳng phải lúc nhỏ hai người vẫn thường chơi cùng nhau sao? Em còn thường hay nhắc cậu ấy mà, không nhớ rõ mặt hả?"
Ngay khi Trương Tư Vũ nói đó là Lục Tư Hoằng, trí nhớ hạn hẹp của Trịnh Thanh Mẫn lập tức được kéo về, đương nhiên, hạn hẹp ở đây không phải vì trí nhớ kém, mà là vì không dành cho những thứ và người dư thừa.
Cô đáp theo phản xạ: "Cũng gần mười năm rồi, người cũng thay đổi, làm sao nhận ra được." Sau đó mới giật mình: "Anh nói đó là anh Tư Hoằng hả?"
Trương Tân Vũ gật đầu.
"Thật sự là anh Tư Hoằng sao?"
Trương Tân Vũ thở dài, không muốn nói nhảm với cô nữa: "Vào trong thôi, ông nội tìm em nãy giờ, bố cũng nổi cáu luôn rồi."
"Nhưng anh nói cho em biết, đó có phải là anh Tư Hoằng thật không?"
"Chẳng phải anh đã nói rồi sao?"
Hình ảnh lúc nhỏ thoáng chốc hiện lên trong đầu của Trịnh Thanh Mẫn.
Lục Tư Hoằng khi bé luôn rạng rỡ như ánh mặt trời, khi anh đọc sách dưới tán cây, khi anh nghiêm túc lắp ráp mô hình, khi anh khẽ cau mày trách mắng cô: "Trái đào nhỏ, ồn quá."
Dần dà, những lời trách mắng khẽ lẳng lặng xa dần, Trịnh Thanh Mẫn không còn gặp anh Tư Hoằng nhiều, vì anh học ở Thiên Tân, hẳn đến năm anh mười một tuổi thì không thường trở về Thượng Hải nữa, vợ chồng bác Lục đều giành thời gian đến Thiên Tân với anh, ban đầu, Trịnh Thanh Mẫn không được gặp anh một thời gian dài cũng cảm thấy rất mất mát, thường xuyên đòi bố mẹ đưa cô đến gặp anh, về sau kỵ sỹ Trương Tân Vũ được bố chính thức đưa về, cô mới thôi không đòi anh Tư Hoằng, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ nhắc đến, chỉ là không nhiều như trước mà thôi, tính đến hiện tại, cũng đã tám năm không gặp, mặc dù hai nhà Lục - Trịnh vẫn luôn qua lại mật thiết, chỉ có mỗi cô và anh luôn để lỡ cơ hội gặp được nhau mà thôi.
Tám năm xoay chuyển, ánh mặt trời ấy đã hoá thành hoàng tử trong chuyện cổ tích rồi.
Trịnh Thanh Mẫn hoan hô nhảy nhót trước mặt Trương Tân Vũ, chốc lát lại nhăn mày: "Đúng là anh Tư Hoằng, em không nhận ra anh ấy thì thôi, vậy mà anh ấy cũng không nhận ra em."
Nhìn thấy ánh mắt rạng rỡ đầy vui tươi của cô, Trương Tân Vũ có chút buồn bã đáp: "Được rồi, chúng ta vào trong thôi." Anh nắm tay cô, cẩn thận như chàng kỵ sỹ bảo vệ công chúa của mình.
Trịnh Thanh Mẫn mang theo tâm trạng vui vẻ tiến vào đại sảnh, ánh mắt ngó xung quanh tìm kím bóng dáng của Lục Tư Hoằng, cho đến khi xác định trúng mục tiêu, cô hào hứng nhấc làn váy lại gần.
Từ phía sau, vỗ vai người ấy một cái, sau đó ló đầu ra, nở một nụ cười trong vắt như làn suối chảy róc rách, giống như lúc nhỏ vẫn thường hay làm: "Anh Tư Hoằng!" Đương nhiên, là một cô công chúa ở trên cao, không thể nào cười to tiếng như hồi còn là một đứa trẻ được.
Trịnh Đạt quát khẽ: "Thanh Mẫn!" Ông vốn là quân nhân, phong thái luôn nghiêm túc cứng nhắc, đối với hành động nhảy xổ ra như vậy của con gái rất không hài lòng, không có một chút quy củ nào cả.
Trịnh Thanh Mẫn bĩu môi, cô nhìn Lục Tư Hoằng, trái với sự mong chờ, anh Tư Hoằng của cô xoay đầu lại, ánh mắt nhìn cô như người xa lạ, pha lẫn chút khó chịu khi bị người khác chạm vào.
Người khác? Trịnh Thanh Mẫn sao lại là người khác được.
"Em là trái đào nhỏ, trái đào nhỏ luôn theo chân anh đó, anh không nhớ sao?"
Trịnh Đạt vốn định trách mắng, nhưng Tống Dật Nhu đã lên tiếng trước, bà cười thân thiện, vẫy tay: "Tiểu Mẫn, qua đây."
Trịnh Thanh Mẫn bước sang, đứng đối mặt với Lục Tư Hoằng.
"Đây là tiểu Mẫn đó, vừa rồi con còn nhắc con bé mà, có phải con bé lớn lên xinh đẹp quá nên không nhận ra không?" Tống Dật Nhu cười ôn hoà với con trai, ánh mắt đầy ý tứ.
Đương nhiên, con trai bà đời nào lại nhắc đến Trịnh Thanh Mẫn, nhưng người ta vẫn luôn nhắc đến con trai bà đó, cho nên không thể không giữ chút thể diện cho người ta được.
Lục Tư Hoằng nhìn mẹ, hiểu được ý tứ của bà, thoáng gật đầu với người xưng là "trái đào nhỏ" mà anh đã quên béng từ lâu: "Đã lâu không gặp, em trưởng thành rồi."
Trịnh Thanh Mẫn nhìn ra được khi anh nói "đã lâu không gặp", ánh mắt không có một chút vui mừng nào khi được gặp lại cả.
Vì thế, nụ cười phai bớt trên môi Trịnh Thanh Mẫn, cô hỏi: "Anh không vui sao?"
"Thanh Mẫn, lễ phép một chút." Trịnh Đạt cau mày.
Tấn Thanh Di cười nói, nhẹ nhàng trách con gái: "Con đẩy tiểu Lục như vậy là rất bất lịch sự, ai mà vui cho nổi."
Tống Dật Nhu lại ôn hoà nói đỡ lời: "Không phải, là thằng nhóc này tính tình vẫn xấu như lúc nhỏ, động vào một chút thì liền khó chịu." Rồi cười với Trịnh Thanh Mẫn: "Con đừng để ý."
Trịnh Thanh Mẫn không thích cách giải thích này, tính tình có xấu thế nào đi nữa, cũng không thể xấu với cô, vì cô là trái đào nhỏ của anh.
Một trái đào nhỏ khiến anh thấy ngọt ngào!
Đương nhiên, ngọt ngào là do Trịnh Thanh Mẫn luôn cho là thế, còn sự thật thì: Trái đỏ nhỏ có sâu, không những có sâu mà còn bị dập, vì thế trái đào nhỏ luôn khiến Lục Tư Hoằng thấy ghét và không bao giờ động tới nữa, anh cũng không hiểu vì sao Trịnh Thanh Mẫn lại luôn vui vẻ khi bị hình dung là trái đào nhỏ.
Trịnh Thanh Mẫn ngẩng đầu, chạm vào mắt Lục Tư Hoằng, cô nở nụ cười duyên dáng: "Anh Tư Hoằng, anh nói em trưởng thành rồi, vậy anh thấy em có xinh không?"
Tống Dật Nhu khẽ cười: "Hai đứa cứ nói chuyện với nhau nhé." Bà khoác tay Lục Hàn, khẽ vỗ vai Lục Tư Hoằng rồi rời đi.
Tấn Thanh Di cũng cười nhẹ nhàng kéo Trịnh Đạt rời đi.
Trương Tân Vũ cúi đầu, chậm rãi nhường lại không gian cho hai người họ.
Trước ánh mắt mong mỏi đầy niềm vui của Trịnh Thanh Mẫn, Lục Tư Hoằng nhàn nhạt gật đầu: "Xinh."
Trịnh Thanh Mẫn tiến lên một bước, hai tay túm cổ tay Lục Tư Hoằng, cười nói: "Trong khu vườn vừa rồi anh không nhận ra em hả, bỏ đi một mạch luôn, có phải em thay đổi nhiều lắm không?"
Lục Tư Hoằng rút tay lại, cho tay vào túi quần, anh nâng mắt nhìn Trịnh Thanh Mẫn, "Chẳng phải em cũng không nhận ra anh ư? Ai cũng thay đổi."
Đối với động tác né tránh của Lục Tư Hoằng, Trịnh Thanh Mẫn chỉ có thể cho rằng tính cách của anh Tư Hoằng mãi không chịu thay đổi, chỉ được mỗi gương mặt khi lớn lên ngày càng đẹp thôi, còn tính tình thì vẫn xấu.
"Cũng đúng, lúc nãy, em cũng không nhận ra anh." Trịnh Thanh Mẫn bật cười, phục vụ đi tới, cô thoáng đưa tay vẫy, lấy một ly rượu trên khay.
"Chúng ta đã tám năm không gặp rồi, chà, rất lâu luôn đó, nên có một nghi thức chào hỏi nhỉ?" Cô nâng ly, nghiêng đầu cười.
Lục Tư Hoằng nâng ly.
Thành thuỷ tinh chạm vào nhau vang lên một âm thanh nhỏ giữa đại sảnh ồn ào.
Trịnh Thanh Mẫn cười híp cả mắt, "Cheers!"
"Cheers!"
Rượu đã cạn, Lục Tư Hoằng và Trịnh Thanh Mẫn đặt ly lại trên khay, phục vụ cung kính cúi đầu lùi ra.
"Có phải bây giờ anh đã trở về Thượng Hai luôn rồi không?"
"Ừm."
Trịnh Thanh Mẫn reo lên: "Tốt quá, lại giống như lúc nhỏ, em có thể thường được gặp anh rồi."