Mấy người Tống Mạt tương đối cởi mở, thoải mái nói chuyện với các chàng trai của ban nhạc B-boy, nhanh chóng trở nên thân thiện.
Mà nhóm Tô Bắc Bắc lại rụt rè hơn nhiều, hỏi gì nói nấy, không biết giao tiếp.
Nhóm nam nữ này vừa nhìn là biết không phải học sinh, hành động cử chỉ đậm mùi xã hội, nhưng cũng coi như nghiêm chỉnh, nói đùa vừa phải, không đem chuyện người lớn ra cười.
Dù sao cũng là bạn của Khấu Hưởng, nhìn dáng vẻ là các bạn nữ ngoan ngoãn chưa từng đến hộp đêm, chung quy không dám quá phận.
“Đánh cược đi, đợi lát nữa hoa khôi lớp mình nhất định sẽ ngồi xuống bên cạnh Khấu Hưởng.” Tô Bắc Bắc nói với Dương Chi.
Dương Chi nhìn Tống Mạt, cô ta nói chuyện với các bạn nữ bên cạnh, song ánh mắt lại luôn cố ý vô tình hướng tới chỗ Khấu Hưởng.
“Cô ta thích Khấu Hưởng.”
Tô Bắc Bắc thở dài một tiếng: “Một người đàn ông như vậy, ai có thể không thích cậu ấy.”
Tống Mạt thích Khấu Hưởng, tất cả mọi người đều biết.
Cô gái kiêu ngạo như Tống Mạt, cái thích này, rốt cuộc phải mãnh liệt như thế nào, mới có thể khiến bản thân hèn mọn đến thế, tìm cách tiếp xúc với bạn anh, chỉ vì muốn đến gần anh hơn chút nữa.
Dương Chi không hiểu được thứ tình cảm như vậy, cô đến tuổi dậy thì, do bộ ngực phát triển mà buồn phiền, vừa nhạy cảm lại tự ti, cô thật cẩn thận bảo vệ chính mình, đề phòng với cả thế giới.
Thậm chí vì sự xấu hổ này, cô không dám kết bạn với bạn nam, chứ đừng nói đến thích ai.
Không phải tất cả bạn nam đều đáng ghét, nhưng đa số, đều rất đáng ghét.
Rất ít bạn nam mà Dương Chi bằng lòng kết bạn, tính lên, từ khi vào trường trung học trực thuộc đến giờ, bạn nam duy nhất của cô cũng chỉ có Khấu Hưởng.
Bởi anh không giống những người khác, dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm vào ngực cô.
Nếu Tống Mạt và Khấu Hưởng có thể thành đôi, cũng xem như trời đất tác thành, Tống Mạt xinh đẹp, phong cách rất Tây, rất xứng đôi với Khấu Hưởng.
Thời Tự đi tới, đẩy đẩy Dương Chi: “Phải giữ chặt lấy Caesar của chúng ta, sang tâm sự với cậu ấy đi.”
Dương Chi vội vàng dời mắt: “Lát nữa tớ qua.”
Thời Tự cụng ly rượu vào cốc nước của Dương Chi: “Thấy vị trí trống bên cạnh Caesar không?”
“Thấy.”
“Sang ngồi đi, cậu ấy đang chờ cậu đấy.”
Chờ cô, đùa à!
Dương Chi liên tục lắc đầu, tỏ vẻ không dám.
Thời Tự hận rèn sắt không thành thép, làm bạn nhiều năm như vậy, cô ấy có thể nhìn ra Khấu Hưởng đang suy nghĩ gì. Vậy mà cô nhóc này lại nhát gan, một ánh mắt của anh cũng có thể hù chết cô.
“Nếu cậu mà không đến ngồi sẽ có người nhanh chân đến trước đấy.”
Quả nhiên, Tống Mạt đứng lên, lập tức đi về phía Khấu Hưởng.
“Tớ có thể ngồi đây không?” Cô ta nở nụ cười nhẹ nhàng xinh đẹp, khiến người khác không nỡ từ chối.
Dương Chi đoán, Khấu Hưởng sẽ từ chối…
Lại chưa từng nghĩ, Khấu Hưởng lạnh nhạt liếc Dương Chi một cái, môi mỏng khẽ mím: “Tùy cậu.”
Tống Mạt suýt chút nữa không tin được vào lỗ tai của mình, cố gắng kiềm chế vui mừng hiện lên trên mặt, ngồi xuống bên cạnh Khấu Hưởng.
Dương Chi:……
Được rồi.
Cô né tránh ánh mắt của Khấu Hưởng, cúi đầu uống một ngụm nước chanh, đột nhiên có phần đồng tình với Tống Mạt.
Bị người khác điều khiển cảm xúc, theo thái độ của người kia mà vui vẻ hay khó chịu, vừa vui vừa thấp thỏm.
Đây là thích một người sao.
Dương Chi thà rằng bản thân mãi mãi không như vậy.
Hoàn cảnh đã rất vất vả, toàn bộ tâm tư của cô chỉ có thể đặt vào việc học, cô phải thi đỗ đại học tốt, tương lai trở nên nổi bật, mới có thể tự do tự tại làm việc mình muốn làm.
Thích à yêu à, người có cuộc sống không lo không nghĩ, mới có tư cách nghĩ đến những chuyện đó, hiện tại cô chỉ yêu bản thân.
Tuy Tống Mạt ngồi bên cạnh Khấu Hưởng, nhưng từ đầu đến cuối anh chưa từng nói với cô ta một câu. Rất nhiều lần muốn mở miệng, đều bị bộ dáng người sống chớ lại gần của anh buộc im lặng.
Dương Chi biết, chỉ khi không vui, anh mới có biểu cảm như vậy, không để ý tới người khác.
Chàng trai vừa rồi battle với Khấu Hưởng cầm chai rượu lại gần.
“Caesar, cậu làm tôi đợi suốt hai giờ đấy nhé.” Chàng trai cười nói: “Nghe bọn A Tinh nói, cậu đi làm anh hùng cứu mỹ nhân, không phải là người đẹp ngồi bên cạnh này chứ.”
Không đợi Khấu Hưởng nói, Tống Mạt cười trầm ngâm nói: “Không phải tôi, tôi không có được vinh dự này.”
“Người đẹp quá khách khí, cô xinh đẹp như vậy, không phải là cô thì ai?”
Khấu Hưởng dứt khoát đứng lên: “Vui vẻ đến thế, tôi nhường vị tri này cho cậu nhé.”
Chàng trai kia đương nhiên cũng phản ứng nhanh, thấy Caesar không có ý gì với cô gái bên cạnh, anh ta đến đây vừa khéo có thể giải vây giúp anh, còn không làm mất mặt cô gái này, dứt khoát ngồi xuống: “Được thôi, tôi nói chuyện với cô ấy một lát.”
Tống Mạt không bộc lộ ra chút vẻ không vui nào, thoải mái nói chuyện với anh ta.
Khấu Hưởng đi lên bục chọn bài hát, lại liếc Dương Chi, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh nhạt.
Anh nói khẩu hình với cô, người khác có lẽ chưa phát hiện ra, nhưng Dương Chi đọc được ——
Tôi rất ghét cô.
Quả nhiên anh vẫn còn giận cô.
Dương Chi buồn phiền, đứng dậy ra cửa, đi WC.
Bên bồn rửa tay, cô dùng nước lạnh hắt lên khuôn mặt đỏ bừng, sau đó lại dùng nước vuốt vuốt đuôi ngựa của mình.
Tôi rất ghét cô.
Trong lòng cô đắng chát, cảm xúc khó nói nào đó dâng lên, rồi lại bị ngăn lại. Cô không biết Khấu Hưởng thật sự ghét cô, hay là chỉ trả thù cô buổi chiều đã nói bốn chữ này.
Từ trước tới nay, cô vẫn luôn cẩn thận làm anh thích.
Chỉ có điều tuổi còn trẻ, lúc tức giận, cô dễ dàng xúc động, giống như anh vậy.
Xin lỗi đi, nhất định phải giảng hòa.
Dương Chi tắt vòi nước, đi thẳng về phía phòng bar.
Trong phòng, có giai điệu quen thuộc truyền ra, Dương Chi đứng ngoài cửa phòng, bỗng ngây ngẩn cả người.
Đây là…《 Bí mật không thể nói 》?
Sau khúc nhạc dạo ngắn ngủi, một giọng hát trầm ấm dễ nghe truyền ra ——
“Ly cà phê lạnh ngắt đã rời khỏi miếng lót, anh cố kiềm nén cảm xúc vào sâu tận đáy lòng, cố gắng để có thể trở về với quá khứ, trên mặt anh hiện rất rõ.”
Giọng hát là giọng hát quen thuộc, giai điệu cũng là giai điệu quen thuộc, nhưng khi kết hợp với nhau, lại như vậy, lại… Rung động lòng người như vậy.
Cô chưa từng nghe thấy giọng nam nào hay đến vậy, không phải phong cách của Châu Kiệt Luân, vài câu ngắn ngủi, anh có phong cách của chính mình.
“Rằng đẹp nhất không phải ngày mưa, mà là khi trời mưa đã từng cùng em trú mưa dưới mái hiên.”
Lòng cô bỗng nhiên run lên…
Dương Chi nói, đây là bài hát cô thích nhất.
Mãi cho đến khi bài hát kết thúc, cô vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần……
Câu tôi rất ghét cô vừa rồi, không phải là trừng phạt, mà một khúc 《 Bí mật không thể nói 》này, mới là trừng phạt.
Trừng phạt cô ích kỷ lại giả nhân giả nghĩa, trừng phạt cô vẫn chưa hoàn toàn thật lòng, lại còn hy vọng xa vời anh sẽ đối xử thật lòng với cô.
Dương Chi dựa lưng vào tường, cúi đầu, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cả căn phòng im lặng mấy chục giây, sau đó mới bùng nổ tiếng vỗ tay nhiệt liệt và tiếng thán phục.
“Caesar không ngờ cậu lại hát nhạc thịnh hành đấy!”
“Trời ạ!” Giọng ngơ ngác của Tô Bắc Bắc truyền đến: “Không ngờ lại được nghe Caesar hát nhạc thịnh hành ngoài nhạc rap, hôm nay thật là… Lời to!”
Lâm Lộ Bạch: “Mẹ nó, vì cọng lông gì mà vừa rồi tớ không quay video! Chuyện này nhất định sẽ nổi!”
“Thật sự quá hay, quá con mẹ nó hay, Caesar nếu cậu không hát rap, hoàn toàn có thể đầu quân vào dòng nhạc thịnh hành Hoa Ngữ đấy.”
Dương Chi đẩy cửa đi vào, ra vẻ vừa mới trở về.
Vừa ngồi xuống, Tô Bắc Bắc đã kéo tay cô, kích động nói: “Tại sao bây giờ cậu mới về, vừa rồi Khấu Hưởng đã hát nhạc thịnh hành đấy, bỏ qua thật là quá đáng tiếc!”
“Ồ.”
Khuôn mặt Dương Chi hơi nóng lên, nhìn về phía Khấu Hưởng, anh đã đặt mic xuống, ngồi một mình bên sô pha, đầu ngón tay lại kẹp một điếu thuốc mới, khói thuốc lượn lờ.
Cô lại quay đầu nhìn về phía Tống Mạt, có vẻ Tống Mạt đang ngẩn người, còn chưa phục hồi lại tinh thần từ bài hát kia.
Ai có thể không thích anh.
Dương Chi nhìn bên mặt trầm tĩnh của anh, đột nhiên nhớ tới một đoạn Kinh Thi ——
Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma ().
Tiếp đó, lại có mấy chàng trai lên hát, Khấu Hưởng đứng dậy rời khỏi phòng.
Đây là một cơ hội.
Dương Chi bâng quơ nói đi WC lần nữa, cũng theo ra cửa.
Đi một vòng phòng ngoài xa hoa trụy lạc, tìm kiếm bóng dáng anh, quán bar vàng thau lẫn lộn, loại người nào cũng có, ánh mắt chứa đầy ẩn ý của một gã đàn ông dán trên người cô, Dương Chi vô cùng nhạy cảm với những ánh mắt như thế, cô lại gù lưng theo thói quen, giấu ngực của mình đi.
“Cô bé là học sinh hả?” Gã đàn ông quan sát đồng phục trên người cô: “Hay là đóng giả thành học sinh?”
“Người ta ngây thơ trong sáng như vậy, đương nhiên là học sinh hàng thật giá thật rồi.”
Dương Chi không để ý tới bọn họ, trong lòng thầm nghĩ, mặc đồng phục tới quán bar thật là ngu ngốc.
“Nay em gái, em đang tìm ai, nói cho anh, anh tìm giúp em.”
“Không, không cần.”
Gã đàn ông kia bưng ly rượu đi về phía Dương Chi, Dương Chi lùi ra phía sau hai bước, va đúng vào một bờ ngực cứng cáp.
Cô đang định xoay người xin lỗi, lại cảm thấy có một sức lực đè lên vai cô, ngay sau đó chợt ngửi thấy mùi bạc hà kèm mùi thuốc lá xộc vào mũi.
Dương Chi ngẩng đầu, thấy khuôn mặt góc cạnh của anh, đôi mắt đen nhuốm ánh sáng dịu dàng.
Khấu Hưởng.
Cả cánh tay của anh đều khoác trên vai cô, giống như tư thế thân mật với người yêu, ôm cô vào trong lòng.
Anh liếc mắt nhìn gã đàn ông kia, mang tính đe dọa.
Gã đàn ông kia ngượng ngùng lùi về.
Dương Chi chỉ cảm thấy cơ thể của mình đã không còn chịu sự kiểm soát của não bộ, tựa như một con thuyền nhỏ bị sóng biển bao lấy, mất đi kiểm soát.
Khấu Hưởng che chở Dương Chi nhanh chóng rời khỏi sảnh quán bar, đi vào hành lang yên tĩnh, lúc này mới buông cô ra.
“Chạy lung tung làm gì.”
Giọng anh bình thản, cũng không có ý trách cứ.
“Tôi đi tìm anh.”
Khấu Hưởng dựa vào tường, tùy ý nói: “Tìm tôi làm gì.”
“Tôi muốn xin lỗi anh, chiều nay, tôi không nên nói như vậy.”
“Nói gì.”
Dương Chi nhìn anh, trong lòng rõ ràng đã biết, lại còn muốn giả vờ, chắc đang chê cười cô đây mà.
“Chính là câu vừa rồi anh nói với tôi…”
“Tôi nói gì?” Anh cố ý hỏi.
“Thì… Anh nói rất ghét tôi.” Dương Chi lẩm bẩm, khẽ nói ra mấy chữ này.
“Khó chịu không?”
“Khó chịu.” Cô buồn bã gật đầu, chân thành xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, tôi chưa có tâm.”
“Tốt nhất cô phải biết rằng, cho dù có tâm hay vô tâm, người khiến tôi khó chịu, tôi nhất định sẽ không để người ấy yên ổn.”
Mặt Khấu Hưởng không đổi sắc nói ra lời này, giọng điệu lại mang vẻ tàn nhẫn.
Trong lòng Dương Chi lại suy nghĩ câu nói kia, hàng trăm ngàn lần.
Người khiến anh khó chịu… Cô phải không?
Cô còn đang suy nghĩ, Khấu Hưởng đột nhiên nắm tay cô, nhìn sợi dây đỏ buộc trên cổ tay cô.
Nhẹ nhàng tháo, sợi dây đỏ tung ra.
Ngay sau đó, anh rất không khách khí kéo đuôi tóc cô, đau đến mức Dương Chi kêu “Á” một tiếng: “Làm gì thế!”
Khấu Hưởng buộc lên tóc cô, Dương Chi hỏi anh, anh đang làm gì. Anh không trả lời.
Sợi dây đỏ được buộc cẩn thận trê đuôi ngựa của cô.
Dương Chi sờ ra đầu, một cái nơ con bướm, vô cùng to.
Khấu Hưởng cũng xoay người, rời khỏi hành lang: “Chỗ này không phải nơi cô nên tới.”
“Caesar.” Cô gọi anh: “Tha thứ cho tôi được không.”
Khấu Hưởng chỉ giơ tay, bóng dáng biến mất ở chỗ rẽ: “Xem tâm trạng đã.”
Hết chương
Lời editor: Chẹp:v chả mấy khi bạn Khấu cún con được lên mặt với vợ haha.
(): Đây là đoạn trích trong Kỳ úc – Vệ phong – Quốc phong – Kinh thi của Khổng Tử.
Bản gốc:
淇奧
瞻彼淇奧,
綠竹猗猗。
有匪君子,
如切如磋,
如琢如磨。
瑟兮僴兮,
赫兮咺兮。
有匪君子,
終不可諼兮。
Phiên âm:
Kỳ úc
Chiêm bỉ Kỳ úc,
Lục trúc a a (y y).
Hữu phỉ quân tử.
Như thiết như tha.
Như trác như ma.
Sắt hề! Hạn hề!
Hách hề! Hoán hề!
Hữu phỉ quân tử,
Chung bất khả huyến (huyên) hề!
Bản dịch của Tạ Quang Phát:
Trông kìa trên khuỷu sông Kỳ,
Bờ tre mới mọc xanh rì thướt tha.
Có người quân tử tài ba,
Như lo cắt dũa để mà lập thân.
Dồi mài dốc chí siêng cần.
Xem người thận trọng thêm phần nghiêm trang.
Hiển vinh danh tiếng rỡ ràng,
Có vua văn nhã hiên ngang đây rồi.
Rốt cùng dân chẳng quên người.