Từ sau hôm đó, quả nhiên Hoàng Thiên Thần biết mất trước mặt Dương Chi, cô đoán với tính cách yếu đuối kia của cậu ta, tuyệt đối không dám nói chuyện này cho cô hai.
Bài học hôm đó, đủ để cho cậu ta khắc cốt ghi tâm.
Dương Chi tuyệt đối không phải bông hoa nhỏ để mặc cho người khác ức hiếp, cô sẽ trả thù, mặc dù sức yếu, nhưng dây thường xuân mềm mại sẽ quấn quanh tảng đá cứng rắn mà sống. Hiện tại Khấu Hưởng là chỗ dựa vững chắc nhất của cô.
Một cảm xúc khác lạ, đang âm thầm nảy sinh trong lòng Dương Chi.
Bỗng nhiên, phát hiện bản thân lại trưởng thành hơn, thân thể đương tuổi xuân căng tràn, bộ ngực nảy nở, dường như tất cả đều đang hăng hái hướng về phía trước.
Một tuần sau có một trận bóng rổ giao lưu giữa các trường, giờ nghỉ giữa giờ, Tống Mạt tìm Dương Chi, hy vọng cô có thể tham gia vào đội cổ động viên, nhảy mở màn cho trận đấu, cổ vũ cho đội bóng rổ trường mình.
Dương Chi lựa chọn từ chối theo bản năng.
Cô chưa từng nhảy aerobic bao giờ, hơn nữa, lá gan cô rất nhỏ.
Đương nhiên, Tống Mạt lập tức đứng lên, làm mấy động tác đơn giản: “Rất đơn giản, học là được, đừng lo lắng, bọn tôi sẽ dạy cho cậu.”
Thấy Dương Chi không quá bằng lòng, Tống Mạt kéo tay cô, cầu khẩn: “Nhân số đội cổ động viên chúng tôi vốn đã đủ, nhưng hai ngày trước Triệu Uyển Uyển nói cô ấy có việc phải rút lui, nếu thiếu mất một người, toàn bộ đội hình trông rất kì quặc.”
“Nếu thiếu người, trong lớp chắc chắn có rất nhiều bạn muốn tham gia.”
Tống Mạt vội vàng nói: “Nhưng tôi ưu tiên cho cậu tham gia đội cổ động viên, dáng người và khí chất của của cậu rất tốt, quan trọng nhất chúng ta là bạn bè mà.”
“Có mất nhiều thời gian không?”
“Mỗi tối tan học ở lại tập luyện một giờ, chỉ cần một giờ là đủ, tập trong một tuần, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.” Tống Mạt thấy cô do dự, lại mở miệng nói: “Đội cổ động viên mỗi lần hoạt động đều có trợ cấp, mỗi người tệ, lần này là bóng rổ league, nhà trường rất quan tâm, cho nên mỗi người có thể nhận được tệ trợ cấp.”
Vừa dứt lời, Dương Chi cũng hơi dao động, được nhận tiền, một tuần có thể kiếm , mỗi ngày huấn luyện một giờ, cũng sẽ không quá mất thời gian.
“Vậy… Được rồi.”
“Thật tốt quá!” Tống Mạt vui vẻ bóp bóp tay cô: “Cậu có thể tham gia tôi rất vui vẻ, thời gian cấp bách, tối nay ở lại tập luyện luôn đi.”
“Ừ.”
Tống Mạt trở vị trí của mình, Kiều Tư Tuyết vội vàng hỏi: “Đồng ý chưa?”
Tống vô cảm Mạt đáp: “Vừa nghe thấy có trợ cấp là đồng ý rồi.”
Kiều Tư Tuyết châm chọc: “Đồ nhà quê, thấy tiền là sáng mắt lên.”
Tống Mạt nhìn Kiều Tư Tuyết, bình tĩnh nói: “Đừng nói như vậy, điều kiện gia đình người ta không tốt, rất bình thường.”
“Nhưng tớ thật sự không hiểu được, lớp chúng ta có nhiều con gái như vậy, chọn cô ta làm gì, tớ không muốn chơi chung với đứa con gái quê mùa đấy đâu.”
“Dáng người cô ta đẹp, lại xinh xắn, rất hợp với đội cổ động viên.”
“Theo tớ thấy, cô ta kém xa cậu, có người, mặt mũi xinh đẹp thì sao, không có khí chất chính là không có khí chất.”
Tống Mạt liếc cô ta một cái: “Đừng nói như vậy.”
“Mạt Mạt cậu quá lương thiện.” Kiều Tư Tuyết tức giận bất bình: “Còn cả chuyện của Lâm Lộ Bạch. Không ngờ cô ta lại dễ dàng tha thứ như thế, chỉ cần xóa video là xong, nếu là tớ, nhất định sẽ phơi bày ra ánh sáng, làm cô ta biết hậu quả của việc giở trò bịp bợm.”
Tống Mạt nói: “Nên khoan dung độ lượng, mọi người đều bạn cùng lớp, đừng vạch mặt nhau.”
“Dù sao đối với tớ mà nói, bọn họ đều là rắn chuột một ổ.”
Chuông vào học vang lên, Tống Mạt lấy sách giáo khoa ngữ văn ra, không nói chuyện nữa.
Đối với việc Dương Chi muốn tham gia đội cổ động viên, Khấu Hưởng không có ý kiến gì, chỉ dặn dò cô buổi tối về sớm một chút.
Từ khi nào cô đã không còn phải nhắn tin kết hợp liên hoàn call nhắc anh về nhà sớm nữa, thật là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
Càng nghĩ, càng cảm thấy có ý tứ.
Thấy Dương Chi mỉm cười, mặt mày tươi tắn như nở hoa, Khấu Hưởng cũng đoán được cô đang nghĩ cái gì.
Anh khó chịu gõ gõ đầu cô, buồn bực nói: “Đừng bỏ lỡ thời gian phụ đạo, tôi sẽ không chờ đâu.”
“Biết rồi.”
Đội cổ động viên luyện tập trong phòng thể chất, khi Dương Chi tới, nhóm người Tống Mạt đã bắt đầu tập luyện.
Đội cổ động viên tổng cộng có chín người, tính thêm cả Dương Chi là mười người, các cô gái đều bạn của Tống Mạt, khuôn mặt xinh xắn dáng người đẹp, mặc bộ đồ nhảy bó sát, phô ra dáng người hoàn hảo, tựa như những nụ hoa chớm nở.
Các cô gái mỉm cười chào hỏi với Dương Chi, nhiệt tình hàn huyên vài câu.
Đều là các tiểu thư nhà giàu mắt cao hơn đầu, tươi cười giả tạo, có thật lòng hay không, Dương Chi cũng không muốn so đo, có đôi khi, nụ cười của cô cũng chẳng phải thật lòng, cần gì mong chờ vào người khác.
Nếu thế giới này không có giả tạo, sẽ chỉ còn chân tướng máu chảy đầm đìa, giả tạo là một cái mặt nạ, tuy không xuôi tai, nhưng chấp nhận được.
Tống Mạt vẫy tay với Dương Chi, nói: “Động tác rất đơn giản, cậu đứng bên cạnh nhìn bọn tôi nhảy, sau đó tự học theo, có được không?”
Dương Chi gật đầu.
Tống Mạt và nhóm bạn nhanh chóng nhảy xong một bài aerobic.
Ban đầu Dương Chi cứ nghĩ sẽ tự học được, nhưng nhảy aerobic phải chú ý đến mức sôi động, mỗi người đều phải dứt khoát, hơn nữa tốc độ phải thật nhanh.
Nhìn bộ dáng Tống Mạt, hình như không hề có ý định dạy cô, chỉ để cô học theo động tác nhảy của bọn họ.
Vì thế Dương Chi hạ quyết tâm, đứng cuối cùng đội hình, bắt nhịp, tập trung học theo.
Cô cảm nhịp rất tốt, trí nhớ lại lâu, gần như chỉ xem hai lần đã học được động tác cơ bản, ít nhất, toàn bộ động tác chính đều nhớ, chỉ chưa hoàn thiện chi tiết nhỏ.
Điều này làm Tống Mạt hoàn toàn bất ngờ.
Nhìn Dương Chi đứng một mình trong góc, không bỏ qua một động tác nào, nhảy cơ bản được một bài aerobic dài năm phút, cô ta thật sự khó tin.
Đương nhiên các cô gái khác cũng sợ ngây người, kế hoạch ban đầu của bọn bọ là ra oai phủ đầu với người mới này, không dạy cho cô một động tác nào, để cô đỡ cho rằng mình ghê gớm lắm.
Song… Hiện tại xem ra cô không cần bọn họ dạy, cô vừa xem đã hiểu, bọn họ mới nhảy mấy lần? Ba lần, hay là hai lần?
Tống Mạt đi đến chỗ Dương Chi, nói cô thật lợi hại, mới thế mà đã học được, xem ra không tìm nhầm người.
Dương Chi khiêm tốn cười cười.
Vì thế một ít động tác chi tiết, Tống Mạt sửa lại cho cô, nói: “Cơ thể của cậu còn hơi cứng, có lẽ cần phải học dãn cơ một thời gian mới có thể làm tốt những động tác này.”
Thế nên thời gian còn lại, Dương Chi bắt đầu ép chân, kéo duỗi, mồ hôi đầy mình……
Đến khi về đã mệt gần chết.
Cô dần dần hiểu ra, để được như Tống Mạt, có thể hát có thể nhảy, nhảy aerobic trên sân khấu, thật sự không hề dễ dàng. Có người trời sinh đã có tài năng, có người lại phải cần cù bù thông minh, thế giới này chưa bao giờ thiếu những ngôi sao lấp lánh.
Cô có thể làm được đến trình độ nào, hoàn toàn dựa vào chính bản thân, kiên trì theo đuổi ước mơ, dù có gai góc, cũng không lùi bước.
Cô quyết định sẽ khắc khổ luyện tập, học tốt điệu nhảy aerobic này.
Dương Chi lại luyện thêm nửa giờ, lúc về, sắc trời đã tối sầm, trên bàn có một lon Coca chưa mở, thân lon vì chênh lệch nhiệt độ, bọt nước chảy tí tách, tạo một vũng nước nhỏ trên bàn.
Anh mới lấy từ trong tủ lạnh ra, chờ tan lạnh.
Không biết anh nghe được ở đâu, nói con gái tốt nhất không nên uống đồ lạnh, cho nên hiện tại cô muốn uống đồ lạnh cũng không được, Khấu Hưởng giữ nghiêm tủ lạnh, muốn uống cũng phải để tan lạnh phút.
Nước đá không tốt cho cơ thể, thế tại sao anh lại chưa từng tra đồ uống có ga còn có hại với sức khỏe hơn?
Thế nên, anh nghĩ gì thì sẽ muốn cái đó, nghe gió theo mưa.
Bật nắp lon ra, lon còn hơi mát, uống vào một ngụm, sảng khoái tinh thần.
Uống hết non nửa lon, cô nghe thấy loáng thoáng trong phòng Khấu Hưởng có tiếng đàn truyền ra, Dương Chi chậm rãi lên tầng, cửa phòng anh khép hờ, ánh sáng nhạt hắt ra.
Cô đẩy cửa, thấy Khấu Hưởng ngồi trên ghế, trong ngực ôm một chiếc đàn ghi-ta gỗ.
Ánh sáng dịu dàng bao phủ lấy khuôn mặt khôi ngô của anh, lúc rũ mắt, có thể nhìn thấy hàng mi dài rậm của anh, lướt nhẹ qua mí mắt.
Anh có khuôn mặt điển trai góc cạnh, khiến người khác không thể bắt bẻ.
Đặc biệt là đôi mắt phượng đen láy sâu thẳm, đuôi mắt hơi nhếch lên. Trước đây Dương Chi vẫn luôn cảm thấy những nam ngôi sao mắt một mí của Hàn Quốc rất tuấn tú, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt một mí của Khấu Hưởng mới biết được, mắt phượng không chỉ ma mị.
Mặt anh tràn ngập tính hoang dã khó thuần phục, ngông nghênh kiêu ngạo.
Đầu ngón tay của anh tùy ý gảy dây đàn, phát ra giai điệu, thấy Dương Chi vào, đầu cũng không nâng, lẩm bẩm nói: “Về rồi à.”
“Tôi về rồi.” Dương Chi ngồi xuống ghế cua anh, lấy sách giáo khoa ra chuẩn bị phụ đạo, lại hỏi: “Anh đang đàn gì thế.”
“Tùy tiện đàn chút thôi.” Anh gảy lên một đoạn giai điệu, Dương Chi rất quen thuộc, là 《 Bí mật không thể nói 》.
Thấy mắt cô vẫn luôn dán vào ghi-ta của mình, Khấu Hưởng hỏi cô: “Muốn thử không?”
“Tôi không biết đàn.”
“Tôi dạy cho cô.”
“Trợ lý Phương nói tôi không thể động vào đàn của anh.”
Ngày đầu tiên cô tới, trợ lý Phương đã cảnh cáo cô, đồ đạc trong phòng thiếu gia không thể động vào, nhất là đàn ghi-ta của anh.
Dương Chi luôn tuân theo.
Khấu Hưởng cười khẽ, nắm tay cô, đặt lên dây đàn: “Thử xem, xem tôi có ăn cô không.”
Dương Chi:……
Dây đàn lạnh lẽo, căng rất chặt, giống như một một dây đàn đều chứa lực lượng, lực lượng chỉ trực bùng phát, mới có thể sáng tạo âm nhạc, mới có thể gảy vang nội tâm.
Cô đột nhiên có hứng thú với ghi-ta.
“Tôi có thể thử không?”
Khấu Hưởng đã đưa đàn ghi-ta sang, tay ôm bả vai cô, dạy cô tư thế ôm đàn chính xác.
Tay anh nắm tay cô, ghé vào tai cô dịu dàng nói: “Ngón này giữ dây, ngón này gảy dây.”
Cô thử gảy mấy tiếng, trong lòng cảm thấy vô cùng thú vị, cô đã sớm muốn học nhạc cụ, chỉ tiếc không có điều kiện.
“Anh có thể dạy tôi không?” Dương Chi hưng phấn quay đầu lại hỏi anh: “Tôi cũng muốn học… Ưm.”
Dây đàn vang lên một tiếng chói tai.
Khấu Hưởng cũng không đoán được cô nhóc này sẽ kích động quay đầu lại như vậy, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng cọ qua cằm anh.
Anh giơ cằm, nhướng mày nhìn cô.
Lướt qua trong giây lát, chỉ vương lại xúc cảm ấm áp, dư âm còn văng vẳng bên tai.
Dương Chi vội vàng ôm đàn ghi-ta ngồi ra xa, mới phát hiện ra động tác vừa rồi, anh ôm lấy cô từ phía sau, thân mật nhường nào.
“Đừng nói là anh đang chiếm tiện nghi của tôi đấy nhé?” Dương Chi khó tin.
Khấu Hưởng cười nhạt, kéo cô đến gương, đôi mắt phượng khẽ nhếch: “Bỏ qua mọi thứ mà chỉ nhìn vào nhan sắc, cô nói xem là tôi chiếm tiện nghi hay là cô?”
Dương Chi:……
Vâng vâng vâng, anh đẹp trai nhất vũ trụ.
Tóm lại, hôm đó Khấu Hưởng đã đồng ý với Dương Chi, sẽ dạy cô đàn ghi-ta, nhưng không có chỗ nào ăn cơm không trả tiền, Khấu Hưởng muốn Dương Chi phải hứa sẽ đồng ý với anh một việc, cụ thể là gì, hiện tại còn chưa nghĩ ra, bao giờ có yêu cầu sẽ nói với cô.
Đương nhiên, sẽ không đề cập đến nguyên tắc, cũng không phải mấy yêu cầu nhàm chán như làm bạn gái.
Vì thế Dương Chi đồng ý.
Bên phía đội cổ động viên, ngày đều tiên Dương Chi luyện dãn cơ, hôm sau các cơ bắp vô cùng đau nhức, ngay cả lúc xuống tầng cũng phải đỡ tay vịn, dịch chân, giống như người máy, mới thoáng cử động khớp xương đã đau đến điếng người.
Cô khó khăn ôm tay vịn đi xuống, chàng trai bên cạnh lướt qua như một cơn gió, bước nhanh xuống tầng, suýt nữa làm cô ngã.
Là Thẩm Tinh Vĩ và Khấu Hưởng.
Bọn họ chú ý tới Dương Chi.
“Chị dâu, chân tay chị bị làm sao thế.” Thẩm Tinh Vĩ ôm bóng rổ cười ha ha hỏi.
Dương Chi “Ừm” một tiếng, chưa kịp trả lời, Thẩm Tinh Vĩ đã cười xấu xa: “Tối qua anh Hưởng làm chuyện xấu gì với chị à?”
Dương Chi còn chưa kịp phản ứng lại, Khấu Hưởng đã nhấc chân đá vào eo Thẩm Tinh Vĩ, đá cậu đi thật xa.
Thẩm Tinh Vĩ ôm hông kêu oai oái: “Nói đùa thôi mà.”
Dương Chi không hiểu Thẩm Tinh Vĩ có ý gì, cô bám vào tường chậm rãi xuống tầng.
Hai người đằng sau lại trêu đùa nhau, chỉ nghe thấy giọng xa dần của Khấu Hưởng: “Ông đây mà làm chuyện xấu, cô ấy còn có thể yên bình tới trường như thế ư?”
Thẩm Tinh Vĩ yên lặng gật đầu: “Cũng đúng, với thể lực này của mày, ít nhất phải nằm nửa tháng.”
Dương Chi chợt hiểu ra, đột nhiên xoay người hô to: “Khấu Hưởng!”
Khấu Hưởng không ngờ cô còn chưa đi, tay ôm bóng, ngơ ngác nhìn cô, tự nhiên con mẹ nó thấy chột dạ.
Cô tức giận, thở phì phò phồng má: “Nói gì đấy!”
Giây tiếp theo, bóng rổ trong tay Khấu Hưởng không hề nể tình mà đập vào Thẩm Tinh Vĩ, chỉ vào cậu hung dữ hô to: “Mày nói gì đấy! Có tin ông đây làm mày nằm nửa tháng không.”
Thẩm Tinh Vĩ:???
Thẩm Tinh Vĩ:……
Hết chương