Tiếng chuông mười hai giờ đêm vang lên, bầu không khí trong hội trường được đẩy lên cao trào, người được xưng là No Mon cầm mic đi lên sân khấu battle, chỉ vào Khấu Hưởng trong đám đông, rap theo tiết tấu: “Hey, Caesar, có gan lên sân khấu không, battle với tôi một trận, xem tôi đánh cậu đến không thể phản kháng, cho cậu biết Mon lợi hại như thế nào.”
Đám đồng bắt đầu hò reo ồn ào, đẩy Khấu Hưởng, muốn anh lên sân khấu đấu một trận với Mon, nhưng Khấu Hưởng không muốn đáp trả cậu ta.
Anh ngồi bên cạnh Dương Chi, hỏi cô còn muốn uống thêm một cốc sữa bò nữa không.
Tiếng nhạc xập xình bên tai vô cùng ồn ào náo nhiệt, Dương Chi ghé sát vào tai Khấu Hưởng, to tiếng nói: “Hình như người đó đang khiêu khích anh đấy.”
“Tôi biết.”
“Anh không phải đáp lại ư?”
Khấu Hưởng hứng khởi nhìn Dương Chi, vẻ mặt lại như không quan tâm: “Muốn tôi đáp lại hay không, cô nói đi.”
Dương Chi quay đầu lại, nghe thấy Mon còn đang khiêu khích: “Trốn sau lưng đàn bà con gái thế này đâu phải anh hùng, có giỏi thì lên sân khấu, cùng bố mày đấu một trận tử chiến.”
Cô có phần khó chịu, nói với Khấu Hưởng: “Cho cậu ta nhìn thấy sự lợi hại của anh đi.”
Khấu Hưởng cong khoé miệng, đứng dậy nói với Đại Cẩu: “Để ý chị dâu nhà cậu đấy.”
“Yên tâm.” Đại Cẩu ngồi xuống bên cạnh Dương Chi, bày tư thế bảo vệ ra: “Chị dâu thiếu một sợi tóc, B-dog sẽ đọc ngược từ dưới lên.”
Dương Chi không nhịn cười ra tiếng: “B-dog đọc ngược lại, còn không phải là chó…”
Vừa nói ra Dương Chi đã che miệng dừng lại.
Đại Cẩu kêu lên: “Chị dâu là người xã hội hả, ngay thẳng như vậy!”
Không cẩn thận nói lời thô tục, mặt Dương Chi đỏ lên: “Thật xin lỗi thật xin lỗi! Tôi không cố ý.”
Đại Cẩu không quan tâm vẫy tay.
Trong tiếng cười nói, Khấu Hưởng uống một hơi cạn sạch cốc bia, lập tức đi lên sân khấu.
Tiếng ồn ào náo nhiệt tiếng gào xung quanh càng sâu, ánh mắt mọi người đều bị hai người kia hấp dẫn. Dương Chi cũng duỗi tay hét lên: “Caesar cố lên!”
Khấu Hưởng thuận tay tiếp nhận mic mà MC đưa, đối mặt với khiêu khích của Mon, khóe miệng anh tùy ý cong lên, bình thản thờ ơ.
Càng tiếp xúc sâu với anh, Dương Chi càng cảm thấy Khấu Hưởng rất khó hiểu.
Tính tình anh thật sự không tốt, thường xuyên sầm mặt giận dỗi. Đôi khi, anh lại giống như rất rộng lượng, ví dụ như ở trên sân khấu battle, anh chưa bao giờ tức giận hay nhục nhã người khác.
“Vì sao cậu ấy không tức giận?” Dương Chi hỏi Đại Cẩu: “Người kia nói thật là khó nghe.”
Đại Cẩu cười cười: “Xem ra chị dâu cũng chưa thật sự hiểu hết Caesar của chúng ta rồi.”
Dương Chi muốn nói, tôi thật sự không phải chị dâu của cậu, nghĩ lại, thôi kệ đi, tùy cậu ấy nghĩ như thế nào thì nghĩ vậy.
“Anh ấy tuyệt đối sẽ không ra tay đánh đối thủ battle, cho dù người khác diss khó nghe đến đâu cũng sẽ không.”
Dương Chi càng thêm khó hiểu: “Vì sao?”
Đại Cẩu ngẫm nghĩ: “Có lẽ là xuất phát từ lòng tôn trọng đối với hip-hop đi, Caesar rất yêu âm nhạc hip-hop.”
“Thế à.”
Dương Chi suy tư nhìn sân khấu, dưới ánh đèn tụ quang, từng cử chỉ của người đàn ông kia đều tản ra sức quyến rũ trí mạng, một lòng nhiệt huyết, tôn trọng hip-hop, tôn trọng mirco trong tay.
Hai người battle rất xuất sắc, cả miệng Mon toàn lời thô tục, nói vô cùng khó nghe, không có giới hạn cuối cùng, thăm hỏi tất cả bạn bè thân thích của đối phương.
Mà Khấu Hưởng cảm nhạc rap rất tốt, gieo vần chân hai từ hay ba từ cũng hoàn toàn không phải trình độ mà Mon có thể với tới, hơn nữa khi anh rap cũng không hẳn chỉ đọc lời không, anh có flow của chính mình, có chứa ý tứ sâu xa nào đó bên trong, đây là trình độ mà người khác học không được.
Đại Cẩu nhìn lên sân khấu, hâm mộ nói: “Ở phương diện kỹ thuật và từ ngữ, không ai có thể sánh được với Caesar, bất kể là ngồi xe buýt công cộng hay tàu điện ngầm, anh ấy đều có thể đưa vào vần chân, người có tài năng còn chăm chỉ, chính là phần thưởng trời ban.”
“Cậu ấy thật sự rất cố gắng.” Điều này Dương Chi khá chắc chắn, dù sao khi cô phụ đạo cho anh, tên này có thể vừa làm bài vừa viết từ, thật là trâu bò.
Đại Cẩu uống cạn cốc bia: “Đợi một thời gian nữa, anh ấy nhất định có thể phát triển hip-hop Trung Quốc lên tầm cao mới, làm thêm nhiều người biết đến, hip-hop là một loại âm nhạc có thái độ, không phải bạo lực, phạm tội hay thô tục… Hiện tại mọi người hiểu lầm quá sâu đối với hip-hop.”
Máu Dương Chi đột nhiên nóng lên, nhìn người đàn ông đang toả sáng trên sân khấu… Thái độ sao.
Thái độ kiên trì của anh, là gì đây?
Đấu battle, mỗi người có giây để diss đối thủ, từ tiếng cổ vũ lớn nhỏ của thính giả ở hội trường để quyết định người thắng chung cuộc.
Mon rap tục quả thực danh bất hư truyền, thật sự có thể khuấy đảo bầu không khí, nhất thời khó phân thắng bại, người dẫn chương trình nói chi bằng lại đấu thêm một lần, không đợi ném tiền xu quyết định ai bắt đầu trước, Mon trực tiếp mở miệng diss ——
“Hey, mang ban nhạc của mày, nhanh chóng cút ngay cho ông, người khác đều nói Caesar rất lợi hại, nhưng ông đây thấy, cùng lắm cũng chỉ là thằng ăn mày thiếu hiểu biết mà thôi.”
“Đệch mợ mày August, đệch mợ mày Caesar, một đám trẻ nhà có tiền, không ốm mà rên còn tự cho là xuất sắc, rap trước mặt ông, bọn mày cũng chỉ là kẻ yếu, yo, không bằng về nhà bú ti.”
Khấu Hưởng bình thản mỉm cười, nhếch mắt liếc cậu ta, chờ cậu ta hát xong những giây cuối cùng.
Mon lại đột nhiên nhìn về phía Dương Chi trong đám đông, có một đoạn lời rap ở giữa, cậu ta dời mirco đi, nhưng miệng lại động đậy, nói cách khác, chỉ có Khấu Hưởng cách cậu ta gần nhất mới có thể nghe thấy.
giây, thời gian vừa khéo, Mon rap xong một câu cuối cùng rồi trực tiếp ném mic, hội trường bùng nổ, bầu không khí được lần diss cuối cùng của cậu ta đẩy lên cao trào.
Từ trong ánh mắt của Mon, Dương Chi biết cậu ta nhất định nói cô không tốt chút nào.
Đại Cẩu nói với Dương Chi: “Chị đừng để ý, diss là thế đấy.”
Đương nhiên Dương Chi biết văn hóa rap diss, chính là giẫm đạp lên điểm yếu của đối phương, nhưng người tên là Mon kia, cũng quá không tôn trọng người khác.
Mic được đưa đến tay Khấu Hưởng lần nữa, sắc mặt của anh chợt thay đổi, vẻ bình tĩnh lạnh nhạt sớm đã không còn tồn tại, trong ánh mắt tối tăm nổi lên bão tố.
giây đã bắt đầu, nhưng anh không hề mở miệng, từng phút từng giây trôi qua, mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao.
Sắc mặt Khấu Hưởng từ bình thản dần dần trở nên âm u, anh siết chặt mirco trong tat, không nói một lời.
“Không phải chứ, Caesar không rap được?”
“Đây là hành động muốn nhận thua rồi.”
Nhưng mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Khấu Hưởng tâng mirco trong tay, bỗng nhiên ném về phía Mon đang đắc ý.
Thình lình xảy ra biến cố, làm tất cả mọi người sợ ngây người.
Khấu Hưởng mẹ nó lại… Động thủ?!
Mon chưa kịp phản ứng lại, đầu bị mic đập vào, đau đến nhe răng, cậu ta lao về phía Khấu Hưởng: “Cái đệch mợ mày…”
Khấu Hưởng tiến lên vung tay đấm một cái thật tàn nhẫn, nện xuống mặt Mon, hai người lăn vào đánh nhau.
Mon không phải đối thủ của Khấu Hưởng, mỗi một cú đấm anh đều dùng hết lực, giống như một con trâu đực tức giận, đè Mon xuống mặt đất đánh, Mon không hề có sức đánh trả, bị đánh đến vỡ đầu chảy máu.
Mọi người xung quanh thấy tình hình không ổn, đi lên sân khấu hỗ trợ, hôm nay Mon dẫn theo anh em của cậu ta tới tụ tập, Khấu Hưởng lại lẻ loi một mình.
Không, anh còn mang theo một người là Dương Chi.
Bất ngờ xảy ra chuyện làm Dương Chi sợ ngây người, vừa rồi không phải còn nói Khấu Hưởng là rapper có thái độ tốt nhất ư, tại sao lại đánh nhau rồi?
Anh tứ cố vô thân, lấy một địch nhiều, Dương Chi bất chấp tất cả, vội vàng chạy tới hỗ trợ.
Người dẫn chương trình cùng mấy người đàn ông xung quanh ra sức kéo Khấu Hưởng và Mon ra, trên mặt Mon tím bầm, đương nhiên Khấu Hưởng cũng không kém, khóe miệng rỉ ra vết máu.
“Caesar, trình độ của mày chỉ đến đây thôi hả.” Mon thở hổn hển, bị đánh không nhẹ, khóe miệng nở nụ cười khinh miệt: “Chưa nói gì đã động thủ?”
Sắc mặt Khấu Hưởng tối tắm xanh mét, Dương Chi chưa từng thấy anh nổi điên như thế, cô che trước người anh, ôm chặt lấy cánh tay anh: “Xin anh đấy.”
Anh rũ mắt nhìn cô, sắc mặt cô nhóc bị dọa đến trắng bệch, môi run lên, giọng điệu tựa như mèo kêu.
Anh có thể cảm giác được cô cố sức đến nhường nào, cô cố chấp giống như một gốc cỏ, rễ cây bám chặt lấy bùn đất, anh có thể dễ dàng nhổ ra, nhưng đối với cô cũng đã là tất cả.
Hôm nay anh là người dẫn cô đi, Khấu Hưởng tự nhủ với mình như vậy.
Người đàn ông này vừa mới mềm lòng chỉ có một giây, nhưng cũng chỉ một giây này, bức tường thành kiên cố dựng lên trong lòng anh ầm ầm sụp xuống.
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy “Loảng xoảng” một tiếng, phía sau có người cầm chai bia, trực tiếp đập vào đầu Khấu Hưởng.
Ngay sau đó, vài dòng máu uốn lượn như con giun, theo mép tóc của anh chậm rãi chảy xuôi, nhuốm đỏ mắt anh.
Dương Chi che miệng thét chói tai.
Khấu Hưởng một tay ôm cô vào trong lòng, một tay đè lên gáy cô, ấn mặt cô vào trong lòng ngực của mình, không cho cô nhìn thấy.
“Không sao đâu.” Anh nhẹ nhàng thở dài, quay đầu lại nhìn về phía tên đã dùng chai bia đập anh.
Bị ánh mắt hung ác của anh dọa sợ, người kia lùi ra sau vài bước, chột dạ.
Khấu Hưởng nhặt một bình rượu lên, nhìn quanh mọi người, mặt anh đầy máu tươi làm mọi người xung quanh cảm nhận được một loại nghiêm nghị quyết tuyệt đáng sợ, sân khấu ồn ào hỗn loạn chỉ một thoáng đã yên tĩnh lại.
“Caesar hát hip-hop nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi đánh nhau với đối thủ trên sân khấu.”
Giọng anh trầm thấp, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn người bị anh đánh đến vỡ đầu chảy máu nằm trên mặt đất: “Hiện tại tôi để lại những lời này, từ nay về sau, ai mẹ nó còn dám diss người phụ nữ của tôi trên sân khấu.”
Chỉ nghe thấy “Choang” một tiếng, bình rượu vỡ tan bên người Mon.
Ào ào loảng xoảng, mảnh thủy tinh rơi đầy đất.
Khấu Hưởng ôm lấy bả vai của Dương Chi, kiên quyết đi ra khỏi nhà máy bỏ hoang.
Rạng sáng, trong bệnh viện.
Phòng sơ cứu vết thương, y tá giúp Khấu Hưởng xử lý vết thương trên đầu và trên tay, dặn dò không được để vết thương dính nước, kiêng đồ cay, thuốc lá và rượu.
Dương Chi đứng bên cửa, nhìn y tá quấn từng lớp băng gạc màu trắng quanh đầu anh.
Khoé mắt cô lại đỏ hoe.
Khấu Hưởng ngồi trên ghế, quay đầu lại giơ ngón cái với cô, khóe miệng cong lên: “Quỷ khóc nhè.”
Dương Chi quay người đi, dựa vào tường, dùng sức dụi mắt, lau giọt nước còn vương lại trên khóe mắt.
Tình huống vừa rồi thật sự làm cô sợ tới mức thất hồn lạc phách, cuộc chiến đấy nói đánh là đánh, không hề có dấu hiệu báo trước nào, khuôn mặt đầy máu của Khấu Hưởng giống như quỷ Tu La từ trong địa ngục bò ra.
Cô còn tưởng anh sắp chết đấy.
Vài phút sau, đầu Khấu Hưởng bị băng bó như xác ướp, ra khỏi phòng sơ cứu, thấy Dương Chi ngồi xổm bên tường, ôm cánh tay, mặt vùi vào đầu gối, run bần bật.
Sợ đến thế, lá gan nhỏ vậy hả?
Khấu Hưởng ngồi xổm xuống, đầu ngón tay chọc chọc đầu cô: “Này, có tiền đồ một chút đi.”
Dương Chi không để ý đến anh, vì thế anh lại nhéo nhéo vành tai đỏ rực của cô: “Trên đường tới bệnh viện, em ôm tôi khóc như khóc tang ấy, ai không biết có khi còn cho em là quả phụ khóc chồng.”
Giọng điệu anh hài hước, lấy một lọn tóc dài bên tai cô, đặt trong lòng bàn tay nghịch: “Biết không, chưa từng có người phụ nữ nào vì tôi mà khóc như vậy.”
“Bố tôi…” Dương Chi đột nhiên mở miệng: “Bố tôi như vậy…”
Sợi tóc mềm mại, bỗng nhiên chọc vào tay anh.
Cô ngẩng đầu, mũi đỏ bừng, đôi mắt hạnh cũng sưng lên: “Khi mẹ dẫn tôi tới sòng bạc, nhìn thấy bố tôi bị người ta nâng ra, máu me đầy người, trên người đắp một cái áo lông, trên đầu cũng toàn là máu, vô cùng đau.”
Vô cùng đau.
Cô vẫn luôn lặp lại ba chữ kia, nỗi đau đớn đến thấu xương đó đã theo cô suốt thời thơ ấu, cô trưởng thành.
“Thấy người khác đánh nhau, tôi rất sợ.” Giọng cô trầm thấp kìm nén: “Đôi khi bố dượng cũng sẽ đánh mẹ tôi, vừa tát, vừa xô đẩy vài cái.”
Cô nhìn Khấu Hưởng, khàn giọng hỏi: “Vì sao đàn ông lại thích dùng nắm tay như vạy.”
Đó là cách thức mà bọn họ chứng minh sự tồn tại của mình, trước đây Khấu Hưởng vẫn luôn cho là như thế.
Bạo lực, thô lỗ.
Đó là cách thức mà đàn ông chứng minh sự tồn tại của mình.
“Bởi vì bọn họ rất sợ hãi.”
Tay của anh nhẹ nhàng đặt lên vai Dương Chi, nói như thế với cô.
Hết chương
Lời editor: Bắt đầu từ chương này tớ sẽ thay đổi xưng hô của bạn Hưởng với bạn Chi nha, thật ra bạn ấy đã thích con gái người ta từ lâu lắm rồi ý mà tớ chưa đổi luôn vì sợ nhanh quá, nhưng từ sau chương này bạn Hưởng tình củm lắm, cũng bắt đầu thể hiện ý tứ với con gái nhà người ta rồi nên tớ sẽ thay đổi nhé.