Cả bữa tiệc, Tống Mạt luôn quan sát Dương Chi, thấy cô có vẻ không có gì bất thường, cho rằng cô chưa gặp được Khấu Hưởng, đi tới do dự hỏi: “Vừa rồi, cậu có gặp được ai không?”
Dương Chi uống cạn ly rượu vang đỏ trong tay, bình thản nói: “Khấu Hưởng, tớ gặp được anh ấy.”
Tống Mạt cố nén lòng hiếu kỳ, thử thăm dò: “Ồ, thật trùng hợp, vậy các cậu…”
“Hàn huyên một lát.” Trong ánh mắt Dương Chi thấp thoáng men say: “Thời gian trôi đi thật nhanh, nhưng anh ấy vẫn có bộ dáng như trong trí nhớ của tớ, không hề thay đổi.”
“Vậy các cậu có……”
Dương Chi lại rót cho mình một ly rượu.
Không cần hỏi, nhìn cô uống hết ly này đến ly khác, trong lòng Tống Mạt cũng hiểu, giả vờ như không có việc gì, nhưng nhìn thấy người mình từng yêu say đắm, sao có thể không rung động.
“Thôi, để tớ đưa cậu về.” Tống Mạt nhìn bộ dáng này của Dương Chi, có lẽ tối nay không thể ở lại được nữa, nhân lúc cô còn chưa say đến bất tỉnh nhân sự, nhanh chóng đưa cô về.
“Được rồi cậu đừng uống nữa.” Tống Mạt giật lấy ly rượu trong tay Dương Chi: “Để tớ đưa cậu về.”
“Vẫn còn sớm như vậy, tớ không về đâu.” Dương Chi cố chấp đổ chất lỏng màu đỏ trong ly rượu vào miệng.
“Được rồi được rồi, đừng uống nữa.” Tống Mạt đỡ Dương Chi ra sảnh chính.
Dương Chi dựa vào người cô ấy, lẩm bẩm: “Cậu có biết tớ hỏi anh ấy gì không, tớ hỏi anh ấy mấy năm nay sống có tốt không, anh ấy nói cho tớ rằng tất cả đều ổn.”
Cảm xúc của cô đột nhiên mất kiểm soát, giọng nức nở: “Tất cả đều ổn, chỉ là không có tớ…”
Tống Mạt thở dài một tiếng “Được rồi được rồi, không khóc, ngoan, chỉ cần gặp mặt, sau này đều sẽ tốt lên, anh ấy không nỡ bỏ cậu đâu.”
Đúng lúc này, một chiếc xe Benz dừng bên đường, cửa sổ xe hạ xuống, một người đàn ông điển trai ngồi trên ghế phụ vẫy tay với Dương Chi.
Dương Chi dựa vào Tống Mạt, mơ màng nhìn người kia, kinh ngạc hỏi: “Đàn anh Văn Hạo, sao anh lại tới đây?”
Văn Hạo cười ấm áp: “Anh cũng tham gia buổi tiệc này mà, chẳng thú vị gì cả, anh thấy em ra nên cũng ra theo, lên xe đi, anh đưa em về.”
“Ồ, hóa ra anh cũng tới, xin lỗi, tôi không nhìn thấy anh.” Dương Chi lúng búng.
“Em tập trung chơi đàn, còn anh tập trung nhìn em mà.”
Tống Mạt nhướng mày, thầm nói người này thả thính cũng giỏi thật.
Văn Hạo cũng xứng đáng là chàng trai tài sắc của Học viện nghệ thuật, anh ta chỉ vừa mới cười, Tống Mạt đã nghe thấy tiếng hít sâu của mấy cô gái xung quanh.
Ngũ quan của anh ta anh tuấn hài hòa đến không thể bắt bẻ, gần như có thể nói là không tì vết, nhất là thời gian trước diễn phim cổ trang, khí chất xuất chúng làm anh ta căn bản… Không giống người phàm trần.
Trên thế giới này rất khó tìm được một người đàn ông nào hoàn hảo như vậy.
Ngay cả Tống Mạt cũng phải nhìn Văn Hạo mấy lần, chỉ cần liếc mắt một cái sẽ không thể dời mắt khỏi anh ta, anh ta không chỉ đẹp, mà là rất đẹp, càng ngắm càng thấy đẹp.
Thảo nào, cô ấy và Từ Gia Mậu đã tỉ mỉ chuẩn bị để hai người tình cờ gặp mặt, vậy mà chẳng tạo nên nổi gợn sóng gì, hóa ra đã có một người đàn ông đẹp như vậy theo đuổi Dương Chi.
Hơn nữa… Ánh mắt Tống Mạt sắc bén, liếc liếc chiếc xe Benz Văn Hạo lái tới, một chiếc xe thể thao phong cách rất trẻ trung, giá cả tuyệt đối trên trăm vạn, lái chiếc xe này đi làm việc là giả, tán gái mới là thật.
“Đàn anh, không… Không cần phiền anh như vậy, tôi về cùng bạn là được.”
“Em say như vậy rồi, đừng làm phiền bạn, để anh lái xe đưa em về.”
“Tôi không về trường.” Dương Chi nói: “Tôi về nhà, hướng ngược lại với về trường, cảm ơn đàn anh, hơn nữa bạn của tôi… Để cô ấy lại một mình tôi cũng không yên tâm.”
Dù Dương Chi hơi say, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Tống Mạt nghĩ thầm trong lòng, xem ra là chàng có tâm thiếp vô tình.
Nhưng có vẻ Văn Hạo cũng không định bỏ cuộc: “Đã muộn thế này rồi, hai người con gái các em không an toàn, hay là lên xe đi, anh đưa bạn em về nhà trước, sau đó đưa em về, thế có được không?”
Tống Mạt nghĩ thầm, đưa cô về rồi để lại một mình Dương Chi say mèm trên xe anh ta, đây mới là việc không an toàn nhất.
Vị đàn anh này suy tính cũng “Chu đáo” đấy.
Đúng lúc này, Nguyên Diễn Chi cùng với Từ Gia Mậu và Khấu Hưởng đi ra, tài xế đã đỗ xe trước cửa khách sạn, Khấu Hưởng trông thấy Dương Chi say mèm đang đứng bên đường, trước mặt cô có một chiếc Benz… Và người đàn ông trong xe Benz.
Trong đôi mắt sâu thẳm cuồn cuộn gợn sóng.
Nguyên Diễn Chi thấy thế, bèn nói: “Tài xế sẽ đưa tôi về, các cậu không cần phải theo, nếu có việc có thể đi trước.”
Khấu Hưởng xoay người nói: “Cảm ơn Nguyên tổng đã dẫn chúng tôi đến đây.”
Nguyên Diễn Chi vỗ vỗ bả vai Khấu Hưởng: “Đợi công việc hết bận tôi sẽ đến bệnh viện thăm bố cậu.”
“Vâng.”
Xe Nguyên Diễn Chi vừa đi, Khấu Hưởng lập tức sải bước về phía Dương Chi, Từ Gia Mậu nhìn bộ dáng gấp gáp của anh, cho dù đang banh mặt nhưng vẻ quan tâm đã hiện hết lên trên mặt rồi.
Dương Chi từ chối rất nhiều lần nhưng Văn Hạo đều cho là lời nói say, dứt khoát xuống xe, giúp cô mở cửa xe: “Vào đi, không sao đâu, em không phải cảm thấy làm phiền anh đâu, đàn ông nào cũng sẽ không bỏ mặc một người phụ nữ đang say rượu đứng một mình bên đường.”
“Tôi không đi một mình, bạn tôi…”
Dương Chi còn chưa dứt lời, bỗng nhiên có một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo cô ra sau, ngay sau đó một bóng dáng quen thuộc che chắn trước người cô.
Dương Chi ngẩng đầu lên, nhìn thấy vóc dáng cao lớn của Khấu Hưởng, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người anh.
Cảm giác quen thuộc này, từ trước đến nay đều không thay đổi.
Văn Hạo và Khấu Hưởng đứng cùng một chỗ, khuôn mặt thanh tú nháy mắt trở nên lu mờ, ánh mắt mong manh cũng không có linh hồn.
Đàn ông chỉ đẹp thôi, tuyệt đối không đủ.
Anh đã trải qua thất bại, đau khổ, tuyệt vọng, cũng đã trải qua thành công, nắm giữ quyền lực, kiêu ngạo trước vinh quang, anh đã từng yêu say đắm một người, cũng từng được người yêu say đắm… Mấy thứ này, mới là vùng đất có thể tôi luyện ra một người đàn ông giỏi giang nhất, đó mới là linh hồn của anh.
Cho nên khắp người Khấu Hưởng tản ra một sức hút nam tính vô cùng quyến rũ, so với chàng trai trẻ Văn Hạo, như cách một trời một vực.
“Anh là ai.” Văn Hạo khẽ nhíu mày.
“Bạn của cô ấy.” Khấu Hưởng vô cảm nói, kéo Dương Chi đi sang bên kia đường.
Dương Chi giống như người giấy, để mặc anh kéo đi. Văn Hạo phía sau dường như còn không cam lòng, muốn đuổi theo, Từ Gia Mậu và Tống Mạt lập tức chắn trước người anh ta, Tống Mạt cười trầm ngâm nói: “Vị đàn anh này, anh cũng đừng lo chuyện bao đồng nữa, họ thật sự là bạn đấy.”
“Bạn vô cùng thân.” Từ Gia Mậu ẩn ý bổ sung.
“Tôi quen Dương Chi đã ba năm.” Văn Hạo tự cho mình rất hiểu biết Dương Chi, không cam lòng nói: “Chưa từng nghe nói cô ấy có một người bạn như vậy.”
Từ Gia Mậu cười nhạt: “Chuyện anh không biết còn nhiều lắm.”
Trong hầm đỗ xe, Từ Gia Mậu mở cửa xe Khấu Hưởng, người ngồi trên ghế phụ là Tống Mạt, Dương Chi và Khấu Hưởng ngồi ghế sau, mỗi người chiếm một bên cửa sổ, cách nhau rất xa.
Tống Mạt ho nhẹ một tiếng, nói với Khấu Hưởng: “Này, anh để ý cô ấy nhé, cô ấy uống nhiều quá, có lẽ sẽ khó chịu buồn nôn.”
“Tớ không uống nhiều.” Dương Chi lập tức mở miệng, bình tĩnh nói: “Tớ vô cùng, vô cùng tỉnh táo, cũng không thấy khó chịu.”
Tống Mạt trừng mắt, chỉnh lại cho gương chiếu hậu cao lên, không nhìn bọn họ. Vài phút sau, Khấu Hưởng thoáng nhích gần về phía Dương Chi.
Mọi tế bào trong cơ thể Dương Chi dần tỉnh lại, mọi lực chú ý đều đặt vào người đàn ông bên cạnh, đèn đường lướt qua mặt anh, lông mày cao thẳng và đôi mắt sâu hun hút chìm trong bóng tối.
Dương Chi thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở kìm nén của anh, hơi thở của anh cũng tác động đến nhịp đập tim cô.
Thật kỳ lạ, trên thế giới này luôn có một người như vậy, đã gặp, cả đời cũng không thể thoát khỏi bóng dáng của anh. Mấy năm nay, Dương Chi buộc mình phải tập trung vào học tập và công việc, mỗi ngày bận rộn đến khuya, chỉ cần ngả đầu là ngủ, sợ nhớ đến anh, sợ mơ thấy anh, giống như vết thương không thể chạm vào, chỉ cần chạm là đau.
Từ trước đến nay, miệng vết thương chưa từng khép lại, chỉ dần dà quên mất. Hôm nay gặp lại đã nhắc Dương Chi, anh là một vết thương trong lòng cô, có lẽ thật sự vĩnh viễn không khép lại.
Trong lúc cô đang suy nghĩ miên man, Khấu Hưởng vươn tay đến, sờ lên trán cô, dịu dàng dặn dò: “Sau này những trường hợp như thế, em đừng uống rượu, tửu lượng của em vốn đã không tốt.”
Trong lòng cô đã cuồn cuộn uất ức, Khấu Hưởng lại bình tĩnh quan tâm như vậy làm cô nổi giận: “Anh quan tâm em à?”
“Anh không thể quan tâm ư?” Anh hỏi: “Chúng ta không phải là bạn bè sao.”
“Em nhớ người nào đó đã từng nói rằng sẽ không bao giờ làm bạn với em, với chúng em nữa.”
Những người đồng đội đã bị anh bỏ lại giữa đường.
“Thật sự xin lỗi.” Nhiều năm trôi qua, Khấu Hưởng nợ bọn họ một lời xin lỗi.
Không chỉ bởi những lời gây tổn thương thuở niên thiếu xốc nổi, còn bởi những lời hứa hẹn không được thực hiện, là anh nuốt lời.
“Ai cần anh xin lỗi!”
“Vất vả lắm mới gặp nhau, hai người đừng cãi nhau, có chuyện gì từ từ nói.” Từ Gia Mậu vừa lái xe vừa khuyên nhủ: “Mọi người đều là người trưởng thành rồi…”
“Dừng xe.”
“Dương Chi cậu đừng kích động.” Tống Mạt cũng trấn an: “Từ từ tâm sự, không có khúc mắc nào là không gỡ được.”
“Còn có khúc mắc gì nữa.” Dương Chi trừng mắt nhìn Khấu Hưởng, từ trước tới nay cô luôn cố gắng che giấu, ra vẻ bản thân mình không sao cả, nhưng lúc này dưới tác dụng của cồn, cô rốt cuộc không chịu được nữa: “Năm tớ với anh ấy tốt nghiệp cấp ba sớm đã đoạn tuyệt sạch sẽ.”
Xe dừng lại ven đường, Dương Chi thật sự không chịu nổi, mở cửa xe lao ra ngoài. Tình yêu làm con người ta trở nên xấu xí, làm ta hoàn toàn thay đổi, những gì tao nhã, dịu dàng đẹp đẽ trước mặt mọi người giờ đã không còn.
Dương Chi vừa bước chân ra, Khấu Hưởng đã đi theo, một tay ôm ngang lấy người cô: “Em đừng gây rối nữa.”
Anh không phải chưa từng tan nát cõi lòng, cũng không phải tim cứng như đá, anh chỉ không muốn để lộ vẻ yếu đuối trước mặt cô, nếu không thì sao, chẳng lẽ cùng cô gào khóc ư.
Không thể, ai cũng có thể mất kiểm soát, chỉ mình anh không thể, trên người anh còn có trách nhiệm nặng nề phải gánh vác.
“Anh buông ra.” Giọng Dương Chi vừa kìm nén vừa lạnh lùng, dùng sức thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh, nhưng bất kể thế nào Khấu Hưởng cũng không muốn buông tay.
“Buổi tối uống say còn ầm ĩ ngoài đường, em muốn ngày mai đứng đầu hot search hả, em có còn muốn giữ hình tượng công chúng hay không?” Giọng anh vừa lạnh lại cứng rắn, nhưng hơi thở của anh lại nóng bỏng, phả vào bên tai cô, anh cắn vào tai cô để cô bình tĩnh ——
“Em có thể đi đến ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì, nếu đã nỗ lực như vậy, đừng khiến nó phủ bụi trần.”
Những lời này hoàn toàn làm Dương Chi bình tĩnh lại, giống như bị hắt một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, ướt đẫm, lạnh căm căm.
Đường khiến nó phủ bụi trần, đó là ước mơ của em mà.
Cô đột nhiên đau lòng khôn xiết, trong khoảng khắc Khấu Hưởng buông cô ra, cô lại xoay người ôm chặt lấy hông Khấu Hưởng, ngần ấy năm anh vẫn giữ được dáng người, cơ bắp bên hông cứng cáp mà khỏe khoắn.
“Ước mơ của em vẫn còn, nhưng anh thì sao.”
“Nói cho em biết, ước mơ của anh đâu.”
Nước mắt của cô thấm ướt áo sơ mi anh, khóc lóc chất vấn làm trái tim Khấu Hưởng như bị vò nát, anh siết chặt lấy cô.
……
Sau đó đã xảy ra chuyện gì, Dương Chi cũng không còn nhớ rõ, sáng sớm hôm sau tỉnh táo lại, trong đầu hiện lên một vài ký ức vụ vặt đêm qua. Cô cầm gương, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của mình, đôi mắt sưng húp như mắt cá vàng……
Dự cảm có chuyện không ổn.
Dương Chi vội vàng gọi cho Tống Mạt, trong điện thoại giọng Tống Mạt lười biếng: “Cậu dậy sớm thế.”
“Đêm qua, đêm qua tớ không làm gì đấy chứ?!”
“Cậu không nhớ hả?” Tống Mạt cười nói: “Đáng tiếc, thật đáng tiếc.”
Tống Mạt càng nói như vậy, càng làm Dương Chi hoảng loạn: “Cậu mau nói đi, tớ không làm chuyện ngốc nghếch gì đấy chứ.”
“Đêm qua cậu mượn rượu kể hết chuyện mấy năm nay của cậu cho Khấu Hưởng, nhưng cậu yên tâm, tớ với Từ Gia Mậu đeo tai nghe rồi, tuyệt đối không nghe lén nhá.”
Dương Chi nghĩ thầm, cô chỉ mong sao hai người đó nghe lén, khi đó cô mới biết được rốt cuộc mình đã nói những lời ngu ngốc gì!
“Tớ nói cho cậu biết, tối qua trên ghế sau, Khấu Hưởng ôm cậu suốt cả đường đi, lau nước mắt cho cậu, thì thầm bên tai cậu nói gì đó, dịu dàng an ủi. Chậc, cậu còn nôn vào người anh ấy, vậy mà anh ấy không hề chê, còn lau miệng cho cậu, giúp cậu hít thở. Từ Gia Mậu nói suốt mấy năm đại học anh ấy đều có bộ dáng như người chết, sắc mặt tối tăm, hôm qua là lần đầu tiên thấy anh ấy dịu dàng đến thế, cảm giác này mẹ nó mới giống người.”
Ôm người con gái anh yêu nhất, thế này mẹ nó mới giống người.
Dương Chi bình tĩnh lại, cuối cùng gửi cho anh chàng chấm tròn một cái tin nhắn: “Tôi gặp được anh ấy, mối tình đầu, bạn trai cũ của cô tôi.”
Lúc này tâm trạng cô rất kích động, cô cần tâm sự với một ai đó, người này tốt nhất phải là người xa lạ không biết cô, anh chàng chấm tròn là người phù hợp nhất.
Anh chàng chấm tròn: Ồ, cảm giác thế nào.
Dương Chi: Vẫn đẹp trai như vậy!
Anh chàng chấm tròn:..
Dương Chi: Nghe nói tôi còn nôn vào người anh ấy, tôi hoàn toàn không nhớ rõ. 【 Phiền muộn 】
Anh chàng chấm tròn: Tim cô rất lớn.
Dương Chi: Đúng rồi, tôi có làm phiền đến công việc của anh không.
Anh chàng chấm trong: Không, hôm nay tôi được nghỉ.
Dương Chi: Ồ, vậy anh đang làm gì thế.
Anh chàng chấm tròn: Giặt quần áo.
Hết chương