Thịnh: Mặc dù tôi không biết, giữa mọi người xảy ra chuyện gì? Nhưng nếu khiến Dương phải khóc, tổn thương thì tôi sẽ k tha cho cậu đâu Nhật Nam.
- Bác sĩ:Bệnh nhân tỉnh rồi, mọi người có thể vào thăm. Nhớ đừng làm ồn để bệnh nhân nghĩ ngơi.
-Han chúng ta vào thôi. Em nghĩ a không cần phải vào đâu Nhật Nam. (trc đây Han chỉ gọi Nam thôi)
-Tùng em nhớ giữ mồm giữ miệng đừng để em ấy biết chuyện trên fb. Nó biết nó lại buồn thêm rồi ảnh hương đến sức khỏe.
Trong phòng bệnh bé dê đang nằm chuyền nước. Vết thương đã xử lý và băng bó.
- Han:M không sao chứ, m làm mọi người lo quá. M bị bệnh nặng z sao không nói cho ai biết. Có phải m không xem t là bạn thân không?
- Xin lỗi m nha t k muốn m phải lo lắng thôi.
- Em ổn không(Tùng)
- Thịnh em đỡ chưa, ăn cháo không? Anh đi mua cho em
Em nghĩ ngới cho khỏe. (K. O)
... Tùng: Thôi mọi người ra ngoài hết đi, để Nam ở lại. Nó có chuyện muốn nói với Dương)
-tất cả ra ngoài chỉ còn lại người.
-Nhìn Dương bây giờ tiều tụy hẳn. Môi khô, tái. mặt trắng bạch, ai nhìn cũng xót. (Nam đứng đó im lặng, bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu anh. Tại sao em nằm đây, tại sao em luôn tổn thương vì anh? Tại sao lúc Tùng đánh anh, em lại đỡ cho anh. Tại sao em tốt với anh như thế. A anh chưa lần tử tế với em.
- Dương : Nếu anh không có chuyện gì thì anh ra ngoài đi. Em muốn nghĩ ngơi.
- Nam : A... A a Xin lỗi. Tất cả lỗi do anh. A sẽ giải quyết tất cả.
- Dương : Em không sao, anh không cần Xin lỗi. Em tự nguyên k ai ép cả.
- Nam: Chỉ có một chuyện này anh muốn hỏi rõ em?
-Dương: chuyện gì?
-Nam:Em thích anh phải không?
-Dương:... Chần chừ một hồi lâu, không em chỉ thần tượng a, giống như nam thần vậy thôi.(cậu cố nén lại, để không khóc trước mặt anh)
- Nam: vạy tại sao lúc Tùng đánh anh, em lại đỡ cho anh? Em nói mọi người đừng đánh anh nữa? Tại sao, tại sao?
- Dương : Vì anh là ân nhân của em. Em chỉ là để trả ơn anh thôi(cậu cố nuốt hết nước mắt vào trong để nói ra câu đó) Chứ không có ý gì. Nếu vì vậy mà khiến anh hiểu lầm thì em xin lõi
"Nam lại bắt đầu tức giận. Em nói thật lòng mình đi. Nói đi, sao cứ phải nói dối lòng mình như thế? (Nam la hét trước mặt Dương khiến cậu sợ hãi).."
Thấy vẻ mặt tức giận và là hét của Nam khiến Dương sợ hãi: Hải tay nắm chặt thành giường.
- Dương:Em nói rõ ràng rồi mà. Em không thích anh, em xem anh là một người bạn mà thôi.
Em, em có bạn trai rồi. A ấy học ở nước ngoài mới về.(Dương sợ Nam vì lúc anh tức giận rất đáng sợ... Cậu nẹp vào một góc giường)
- Nam :Em nói là bạn trai sao. Là cái cậu vừa nãy nói chuyện với em sao. Nam giật lấy cánh tay của Dương và nói em nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói đi. Nói đi, nói em yêu cậu ta. Nói đi.
-Nam: Người ta nói em thik tôi. Vậy mà tôi nhẫn tâm làm khổ em, làm em bị thương. Nam càng nói tay càng nắm chặt tay Dương hơn.
--Dương càng run sợ hơn:A bỏ tay em ra, em đau đấy... Bỏ em ra... (Ánh mắt đáng sợ của Nam)
-- vừa tỉnh lại sức khỏe còn yếu. Nãy giờ dồn nén quá nhiều cảm xúc. Khiến Dương không thể nào thở được.
- Dương:A Nam, em tức ngực. Em khó thở quá.. Em
-Nam: nắm chặt tay Dương kéo sát lại mặt mìn và nói em cũng giỏi giả bộ lắm đấy. Vừa mới nói em có bạn trai vẻ mặt vui vẻ mà. Giờ mới gần tôi xíu mà nói khó thở sao? Hả.... Em là hét càng lớn....
- Dương:ứ... Ứ.... Ứ.... ....
-Thịnh đi mua cháo về. Chạy vào thấy Nam tay nắm chặt tay Dương. Dương cứ nấc lên vì khó thở và lên cơn đau....
Mọi người cũng chạy vào
Tùng nhanh trí đi gọi bác sĩ....
- Bác sĩ:Tất cả màu ra ngoài, ra ngoài....
.. Cánh cửa phòng bệnh từ từ đóng lại.
-Nam nhìn Dương hai hàng nước mắt chảy, cậu ngất đi từ lúc lúc nào. Hai tay thả buông xuôi như thế. Nhìn cảnh đó giống như ngày Mina nằm trên giường mà chết.
- Nam quỳ xuống trước cửa phòng bệnh:Giơ hai tay của mình ra. "M vừa làm gì vậy Nam. Sao năm lần lượt m làm đau em ấy như thế. Em ấy yêu ai là quyền em ấy. M. Lấy tư cách gì mà làm khó, làm khổ người ta.
....
Vì sao Nam lain tức giận đến thế(vì bé nói bé không thik anh. Mặc dù a tin rằnh mình là trai thẳng. Nhưng cậu ngóc đó bẻ cong ang lúc nào, anh không hay. Nhưng a vẫn muốn nghe cậu nói, cậu thik anh)
THịnh: M đi ra đây, m ra đây cho tao??