Nam đế cũng đành để cậu ngủ lại.
"Người đâu" Nam đế ra lệnh cho người hầu.
"Dạ bấm Hoàng thượng cần gì ạ"
"Các ngươi kê thêm cho ta một cái giường nhỏ trong phòng này."
"Tuân lệnh"
..
Sau khi đám nô tì ra ngoài hết.
Nam đế mới nói.
Chỉ tay Hoàng Dương "Ngươi qua đây nằm, tối nay ngươi ngủ ở đó"
Nam đế cũng quay vào lên giường của mình nằm ngủ.
..
"Chiếc giường này tuy hơi cứng nhưng nằm tốt hơn chiếc giường ở nhà."
Hoàng Dương nghĩ tới những ngày tháng ở bên ba mẹ.
Long cậu đau như cắt, những vết sẹo trên lưng cậu đều do họ ban tặng, mặc dù khuôn mặt cậu đã biến mất hết các vết sẹo.
Da dẻ hồng hào hơn.
Nhưng những vết thương lòng và vết thương trên lưng cậu thì không thể nào xóa hết được.
Nằm suy nghĩ mà nước mắt rơi lýc nào không hay.
Cậu nhìn qua giường Nam đế thì thấy người đã ngủ rồi.
"Giờ mình đã ở đây rồi, thì phải làm một thị vệ cho tốt, bảo vệ người thì cuộc sống của mình ở đây mới tốt đẹp được.
Vì ít nhất ở đất nước này người là người có quyền lực nhất"
Hoàng Dương đã quyết tâm ngày mai sẽ chăm chỉ luyện tập thể lực và cả cách đi đứng....
Ngày hôm sau..bên gia đình Đỗ thị lang.
Cả nhà đang nháo nhào đi tìm thiếu gia mà không thấy.
Họ cứ lo cậu ấy bị ai bắt đi.
Vì thiếu gia nằm bất tỉnh đã lâu, không thể nào tỉnh dậy mà bỏ đi đâu được.
Gia đình Đỗ thị lang có một cô con gái và một cậu con trai.
Cậu con trai Tên là Đỗ Hoàng Dương sau một lần chết đuối, mãi không tỉnh lại.
Cô con gái tên là Đỗ Thanh Hạ.
"Cha, cha ơi hôm nay con cùng các tỷ muối đi mua ít đồ.
Nghe mấy người bán tán nhau.
Trong cung có một nam nhân đột nhập vào tận tẩm cung của hoàng thượng "
"Con quan tâm chuyện đó làm gì, lo nghĩ xem anh trai của con bị ai bắt đi rồi kia kìa" Đỗ thị lang giọng tức giận nhìn cô.
"Cha nghe con nói hết, theo miêu tả của bọn họ thì người này rất giống anh con Hoàng Dương." Dỗ Thanh Hạ tiếp lời cha
"Thâth vậy sao?"
"Cha thử vào cung một chuyến xem sao?"
Ông rầu rỉ than thở "Một thị lang nhỏ bé như ta muốn vào cung khó lắm con à"
Đỗ Thanh Hạ sau một hồi suy nghĩ thì đã nghĩ ra kế hoạch rồi.
"Con có ý này, con sẽ vào cung cùng tiểu thư Khánh Hà con gái Đại tướng quân Lục Huy."
"Ý này cũng được đấy.
Nhưng con có quen biết người ta không?" Đỗ thị lang lo lắng hỏi lại
"Tụi con là bạn mà" Cô rất tự tin.
..
Ngày hôm đó cô cùng quận chúa Khánh Hà vào cung tấn kiến Hoàng Thượng và Hoàng Thái hậu.
Tẩm cung của Hoàng thượng
Nam đế thức dậy từ sớm để chuẩn bị cho buổi triều sáng.
Người bước xuống khỏi giường, đi tới chỗ thị vệ.
Cậu ta vẫn ngủ say sưa.
Chăn gối đá văng dưới đất.
Hoàng thượng lắc đầu ngán ngẩm.
"Người như ngươi thì sau này ai dám lấy ngươi làm chồng" Nam đế nghĩ
Dùng chân đá đá vào chân của Hoàng Dương, đột nhiên cậu bật dậy.
Quỳ xuống chắp tay lạy.
"Mẹ con sai rồi, con hứa lần sau con sẽ không thức dậy muộn nữa, lần sau con sẽ dậy sớm nấu cơm chi ba mẹ."
Hoàng Dương ngước mắt lên nhìn Nam đệ vương rồi nhìn lại mình.
"Quên mất mình đâu còn ở nhà đâu." Cậu nghĩ
"Cậu ta có quá khứ đáng thương vậy sao?" Nam đế nghĩ.
Anh lại nhớ về tuổi thơ của mình cũng như thế.
Mẹ ruột của anh chỉ là một nữ tủe con nhà quan bình thường nên dù được.
Ba của anh hết lòng yêu nhưng chẳng thể phong hậu.
Chỉ được phong làm phi tử.
Vậy nên từ nhỏ anh phải chịu sự dạy dỗ của Hoàng Hậu.
Bà ta rất độc ác, vì anh giỏi giang hơn đại ca con trai ruột của bà nên bà ghen ghét.
Hành hạ anh.
Nếu ngày nào anh học mà viết chữ xấu một tý là bị phạt chéo kinh.
Có kần phạt nhịn đói, có khi lại phạt nhốt vào kho tối tăm.
Những chuyện này ba anh chẳng hề hay biết.
Có thể nói hồi đó mọi quyền hành trong hậu cung đều nằm trong tay bà.
Thậm chí cái chết của mẹ anh cũng liên quan tới bà ta.
Nhưng anh chẳng có cách nào bắt tội.
Vì trong tay anh không có quyền hành gì cả.
Tất cả quyền hành đều trong tay Hoàng Hậu tức Hoàng thái hậu hiện tại...
"Ngươi dây đi, chuẩn bị đồ cho ta mặc đi buổi triều sáng." Anh nhìn Hoàng Dương và nói
... ...
Còn nhớ bộ này không?.