Tôi ôm em vỗ về, lau những giọt nước mắt trên má em. Cái ôm vòng qua cổ của em chặt lắm, chặt tới mức muốn nghẹt thở. Tôi biết rằng thời gian qua, em đã nhớ tôi quá nhiều rồi. Tôi biết em đã phải cố mạnh mẽ quá nhiều rồi. Giờ em như một đứa trẻ cần được chở che vậy.
Tôi yêu em bằng thứ tình cảm chân thành nhất, chỉ cần em không buông tay. Thì dù trái đất này có ngừng quay, tôi cũng không bao giờ buông tay em. Nam nhẹ nhàng hôn lên trán Dương và nói:
"hãy tin anh". Từ nay anh sẽ quan tâm em nhiều hơn,không thờ ơ, vô tâm với em nữa.
Dương không còn khóc nữa,
" Anh nói nhé. Từ giờ không được vô tâm với em. Không được làm em khóc, em tổn thương đâu đấy. Chỉ được nhìn về em, không được nhìn ai khác. Chỉ được cười với em thôi, anh làm được không. " Dương nói như ra lệnh ý
"Dạ tuân lệnh bé dê đại nhân"
Otis vừa tới Mỹ. Đi gặp ba mẹ trước, Otis mới biết Dương chính là em ruột của cậu. Otis cứ nghĩ rằng trùng tên thôi. Không ngờ là thật. Sau khi gặp ba mẹ nói chuyện. Otis tới bệnh biện thăm Dương.
Otis giơ tay đẩy cửa bước vào thì thấy Nam và Dương đang ôm nhau trong đó. Cậu nhẹ nhàng đi ra. Tim như thặt lại, đau từng cơn. Mặc dù cậu biết trước người anh ấy yêu mãi mãi là em của cậu. Cậu không hề tham lam muốn dành lấy nó, nhưng tình yêu mà. Làm sao có thể nói quên là quên được. Otis nhìn vào trong và nói:
"chúc người hạnh phúc" tổn thương mình em gánh là được rồi... Em trai của anh từ nhỏ thiếu tình yêu của ba mẹ. Từ giờ anh và ba mẹ sẽ bù đắp cho em. Anh dùng máu của mình cứu mạng sống cho người yêu của em. Ngày mai anh sẽ dùng tủy của mình để cứu mạng sống của em.. Chỉ cần hai người hạnh phúc là đủ.
Ba mẹ ruột Dương tới,muốn vào thăm con trai. Otis đã cản lại không cho vào, em ấy tạm thời chưa chấp nhận ba mẹ. Em ấy nghĩ rằng chúng ta bỏ rơi em ấy, thì bây giờ chúng ta tạm thời đừng gặp em ấy. Kẻo lại kích động nó, ảnh hưởng tới sức khỏe thằng bé.
Ở trong đó có người chăm sóc nó rồi, người nó cần nhất lúc này.
Ba mẹ nhìn vào.
"Ủa Cody sao"
"Anh quen cậu ta sao? Mẹ Ruột Duong hỏi
" Đó làn nghệ sĩ công ty anh, năm xưa anh từng gặp đứa nó. Anh không nghĩ chúng nó yêu nhau. " Ba Dương đáp
" Em cảm thấy hai đứa nó yêu nhau có ổn không? Hai thằng con trai yêu nhau" Ba ruột Dương
"Em không quan trọng, chỉ cần con trai chúng ta hạnh phúc là được" Mẹ ruột Dương đáp
.. Ở trong phòng
"Em ăn gì không? Em ốm quá rồi, làm sao có đủ sức khỏe điều trị tiếp. Nam lo lắng
" Em không ăn nổi cái gì cả. " Dương đáp
" Em ăn cháo nha. Để anh về nhà của tụi em, nấu cho em" Nam đáp
Nam ra ngoài thì gặp Otis.
"Em có nấu cháo rồi, anb cho em ấy ăn đi"
"Sao em biết anh cần cháo"
"Chuyện này nói sau đi anh, anh vào cho em ấy ăn đi" Otis đẩy Nam vào trong
"Cảm ơn em" - Nam đáp
Nam quay mắt bước vào phòng bệnh. Anh không hề quay lại nhìn Otis
"Em có thể ôm anh lần cuối cùng được không? Em biết là yêu cầu này quá đáng. Nhưng em thật sự chưa có cách nào quên anh cả " Otis nghĩ
Phong bệnh
"Bé yêu của anh, anh vào rồi đây" Nam dịu dàng nói với Dương
"Sao anh đi nhanh thế"
"Vì em anh có thể hái sao trên trời. Tìm ngọc trai dưới biển, bắt thỏ trong rừng. Nhiêu đây có là gì. Chỉ cần là làm vì em, thì khó khăn bao nhiêu anh cũng làm được. " Nam tự tăng bốc mình
"Anh học đâu mấy câu sến súa thế?"
" anh thật lòng mà" tHôi để anh đút cháo em ăn. Cậu từ từ thổi nhẹ từng muỗng cháo, đút cho Dương. Dương ăn rất ngon lành.
Mọi người ở ngoài của đều đang nhìn họ. Xem ra cậu ta là người mà Dương của chúng ta cần nhất lúc này....
Cậu ta cũng có vẻ ân cần chu đáo đấy. Hai đứa lại rất yêu nhau, mặc dù các phụ huynh không hề thích người đàn ông yêu nhau như thế. Nhưng nhìn Nam chăm sóc Dương họ lại nhận ra rằng: tình yêu không phân biệt giới tính, chỉ cần thật lòng, chân thành với nhau là đủ.. Tất cả lẳng lặng bước ra khỏi đó, để đứa trẻ thoải mái hơn.
Chỉ duy nhật Otis đứng đó, nước mắt lăn dài trên gò má. "Chắc đây mới là điều khiến em hạnh phúc phải không? Hoàng Dương"
"Trước đây anh không biết lý do em chia tay anh ấy là gì. Bây giơ anh biết rồi, anh cảm thấy em rất cao thượng. Rất yêu anh ấy, lúc nao cũng suy nghĩ cho anh ấy, hy sinh cho anh ấy....
Em mới là người xứng đáng có được hạnh phúc..... " Otis nghĩ